Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Chỉ còn những mùa nhớ

Lê Mai Anh 17:07 07/12/2023

Ngày trời trở lạnh, mở mắt ra bỗng thấy mùa đông sà vào bên cửa sổ. Mùi hoa sữa phảng phất đâu đó trong không gian khiến tôi thoáng ngỡ ngàng. Chút tàn dư của thu tưởng đã nhường chỗ cho những cơn gió mùa đầu tiên thì nay vẫn rón rén mỉm cười nơi hàng hoa hiếm hoi dưới phố. Trên vỉa hè, những chiếc lá bằng lăng nửa vàng, nửa đỏ chao đảo rồi lặng lẽ buông xuống, lạo xạo dưới chân người đi đường.

ganh-hang-rong6.jpg
Trên vai của những người như mẹ tôi không chỉ là thúng hàng đầy mà còn gánh cả cuộc sống cơ cực và tương lai của bầy con nhỏ. (ảnh: internet)

Hà Nội bắt đầu vào đông, tiết trời hanh hao và se sẽ gió.

Thành phố tấp nập, phồn hoa này vốn không phải nơi tôi sinh ra. Tôi cũng không còn nhớ chính xác lần đầu tiên đặt chân tới đây tự bao giờ. Tôi chỉ mường tượng hình ảnh bé nhỏ của mình bám chặt sau lưng áo bố, gọn lỏn trong cái ôm của mẹ. Cả gia đình leo lên con xe Cup đã cũ mèm, mỗi lần nổ máy lại kêu bình bịch, hào hứng tiến về Hà Nội hệt như một giấc mơ tới xứ sở diệu kì.

Hà Nội là Thủ đô hoa lệ. Người ta hay ví von hoa cho người giàu có, còn lệ cho những người nghèo khó. Khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu được những triết lý ấy. Tôi chỉ nghĩ về Hà Nội với sự háo hức và yêu thích chân thật của một đứa trẻ. Nơi đây có tất thảy những thứ mà ở vùng quê nghèo nhỏ bé, tôi chưa từng được chiêm ngưỡng.

Sau này khi lớn lên, có một khung cảnh lặp đi lặp lại trong giấc mơ của tôi là những hình ảnh đầu tiên đặt chân tới Hà Nội. Đứa trẻ vùng quê như tôi dễ bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của thành phố xinh đẹp này. Nơi đây phố xá lúc nào cũng đông đúc. Xe cộ ồn ào, người người như mắc cửi vội vã trên đường. Những tòa nhà cao vút, rộng lớn đến mức khách đi đường cố ngửa mặt lên để nhìn tầng cao nhất lắm khi rơi cả mũ. Dọc các vỉa hè, hàng quán bày biện vô vàn thức đồ hấp dẫn, lạ mắt.

Chân loẹt quẹt đôi dép lê, tay nắm chặt vào sợi dây thừng trên gánh hàng rong của mẹ nhưng mắt tôi vẫn không rời những thứ lạ lẫm đó. Tôi ao ước được lại gần, với tay vào các đồ vật lấp lánh sau lớp cửa kính hay ngồi xì xụp bên bát phở nghi ngút khói trong cửa tiệm gần đó.

Đi qua vài ngã phố, sau khi đã thấm mệt, mẹ đưa tôi vào một quán cóc ven đường để nghỉ chân. Gọi là quán nhưng thực tế chỉ là chiếc bàn nhỏ với mấy cái ghế nhựa kê cạnh vỉa hè. Cô bán hàng đon đả rót những chén nhân trần nóng hổi, hỏi han xem hôm nay mẹ tôi đã bán được nhiều hàng chưa, không quên đưa cho tôi chiếc kẹo lạc giòn tan, béo ngậy. Thỉnh thoảng có những cô, bác trạc tuổi mẹ quảy gánh hàng nặng trĩu đi qua buông vài câu chuyện phiếm hay dừng lại, chia nhau chút bánh trái để ăn buổi trưa.

Những người cùng mưu sinh trong thành phố này đều có sự gắn kết lạ kì. Họ hồn hậu, chân phương và tới từ các vùng quê khác nhau. Trên vai của những người như mẹ tôi không chỉ là thúng hàng đầy mà còn gánh cả cuộc sống cơ cực và tương lai của bầy con nhỏ.

Những ngày hiếm hoi tôi được theo mẹ đi làm không nhiều. Thường thì sáng sớm, mẹ sẽ gửi tôi ở nhà một bà cụ gần đó và chiều muộn sẽ đón về. Bà Hòa không phải họ hàng, thân thích gì với gia đình tôi. Bà là cán bộ công chức đã về hưu. Chồng qua đời đã lâu, con cái lại định cư bên nước ngoài nên bà sống cô quạnh trong căn nhà nhỏ gần khu trọ gia đình tôi ở. Thấy mẹ tôi tính tình chăm chỉ, chịu khó nên bà cụ tốt bụng thường xuyên quan tâm, hỏi han. Đôi khi bà cho tôi gói xôi, tấm bánh hay những gói kẹo chíp chíp xanh đỏ hấp dẫn. Bà trông tôi mỗi khi bố mẹ tôi quá bận rộn, giúp đỡ từng bữa ăn mỗi khi gia đình tôi chật vật, khó khăn. Lâu dần, bà trở thành người thân tín, quan trọng với cả nhà.

Trong suy nghĩ của tôi, bà Hòa là điển hình của những người Hà Nội xưa. Vẻ bề ngoài nhã nhặn, thanh lịch và cách nói chuyện có học thức, đối nhân xử thế rất chân tình của bà khiến mọi người xung quanh đều kính nể. Tôi vẫn nhớ căn nhà với những đồ vật cũ kĩ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp của bà, nhớ chiếc bàn trà phảng phất hương hoa nhài, nhớ giọng trầm ấm của cô phát thanh viên trong chiếc đài bà mở mỗi sáng.

Tháng ngày đó, bà Hòa ân cần chỉ bảo cho tôi mọi điều hay lẽ phải trong cuộc sống, dặn dò tôi phải ngoan ngoãn và biết thương yêu, nghe lời bố mẹ. Tất nhiên, những bài học đầu tiên về sự lễ phép, khiêm tốn và lịch sự với mọi người mà bà dạy, mãi sau này tôi mới nhận ra. Còn lúc ấy, trong suy nghĩ trẻ thơ của tôi, bà chỉ là một người lớn tuổi rất tốt bụng, còn tôi giống như một em bé ngoan và hiểu chuyện mà thôi.

Đa số dân tỉnh lẻ như gia đình tôi mưu sinh ở nơi này đều rất khó khăn, vất vả. Khi đã trưởng thành và làm việc lâu năm ở Hà Nội, tôi có cơ hội gặp gỡ thêm nhiều người. Dẫu tuổi tác và ngành nghề khác nhau nhưng người ở đây luôn có một phong thái thanh lịch rất riêng biệt. Họ làm tôi nhớ nhiều về người bà đáng kính hồi nhỏ. Và tôi tin rằng, người Hà Nội gốc đều tử tế và tốt bụng như thế.

Chiều nào, tôi cũng đứng ở cửa nhà bà Hòa, nhìn ra đầu ngõ, nơi mẹ sẽ quảy gánh hàng rong tất tả trở về. Tôi sẽ nhảy cẫng lên, reo mừng khi thấy mẹ từ xa. Mẹ cười hiền hậu xoa đầu tôi rồi không quên lấy túi quà trong thúng hàng để vào tay tôi. Thường quà của mẹ là cái bánh khúc nhân đậu xanh còn ấm, một túi cốm nhỏ thơm phức, vài cái kẹo dâu thơm ngọt hoặc những con vật bằng nhựa đủ màu sắc. Khi ấy tôi lại vui vẻ nhảy chân sáo theo mẹ về nhà, không quên kể cho mẹ nghe những câu chuyện lặt vặt tôi đã trải qua trong một ngày dài.

Tôi nhớ hoài những buổi tối mùa đông, cả nhà quây quần trong căn phòng trọ nhỏ. Tiếng gió lùa trên mái tôn loạch xoạch, rít từng hồi lạnh buốt qua khe cửa. Bữa tối, mẹ múc từng thìa canh đậu nóng hổi, thơm mùi cà chua và hành lá vào chiếc bát nhỏ của tôi. Vị ngọt ngào, thanh đạm của món ăn này tuyệt vời hơn tất cả những thứ sau này tôi được thưởng thức. Bởi trong ngày tháng cơ hàn đó, dù Hà Nội có khắc nghiệt thế nào, chúng tôi vẫn có thể sum vầy, ấm cúng bên nhau.

Giống như số đông những người lên đây để lập nghiệp, bố mẹ tôi bám trụ lại Hà Nội không lâu rồi chuyển về quê sinh sống. Nơi đây chắc chắn đã để lại cho bố mẹ rất nhiều kỉ niệm. Những giọt mồ hôi, nước mắt và cả hạnh phúc của hai người đều đã in dấu khắp mọi nẻo đường, ngõ phố của Hà Nội. Tuy nhiên, thành phố này có đẹp và tốt thế nào thì mãi mãi cũng không phải là chốn có thể trú ngụ đến hết cuộc đời.

Tôi vẫn nhớ Hà Nội qua những bức ảnh, đồ vật mang theo khi về quê.

Đây là công viên Thủ Lệ, cả gia đình đi chơi nhân dịp một ngày cuối tuần bố mẹ nghỉ làm. Trong bức ảnh, cô bé mũm mĩm là tôi đang cười toe toét, cái miệng nhỏ xinh không dám khép lại vì sợ trôi mất màu son bác thợ ảnh vừa tô cho. Đây là bố mẹ tôi khoác vai nhau cười thật tươi, đứng cạnh đài phun nước khi ghé thăm Lăng Bác. Chiếc áo khoác màu đỏ ấm sực tôi mặc mấy năm tiểu học này là mẹ mua cho trong một cửa hàng bán đồ cũ ở phố Đông Các. Nhiều lần, tôi mở lại chiếc tủ đầy ắp những sách rồi tưởng tượng ra cảnh bố tôi mỗi chiều đi làm về, quần áo còn lấm lem dầu máy, dừng xe lại bên lề đường chọn những quyển sách trong một cửa hiệu trên phố Đinh Lễ, mang về để tôi đọc.

Tôi đã ước rằng mình lớn thật nhanh, học hành giỏi giang rồi trở lại Hà Nội. Một ngày nào đó, tôi sẽ đưa bố mẹ đi ăn khắp những cửa hàng ngon nhất thành phố. Tôi sẽ mua những thứ lấp lánh, đẹp đẽ trong các cửa hiệu hằng ao ước khi còn nhỏ. Tôi sẽ trở thành một người thành công, sống cuộc đời đẹp đẽ giống như đã được dạy.

Tháng năm không đợi chờ ai…

Khi tôi đủ trưởng thành và chạm tay tới ước mơ thì mẹ dấu yêu đã không còn ở bên tôi nữa. Một ngày chớm đông khi tôi trở lại, Hà Nội đã đổi thay rất nhiều. Cầm trên tay những món đồ dư sức mua, gọi những món ăn hấp dẫn từng ao ước mà lòng chẳng thấy hào hứng như ngày nào. Tôi không tìm được dấu tích xóm trọ cũ, khu vực này nằm trong diện giải tỏa cách đây vài năm. Trước mắt tôi là một trung tâm thương mại đồ sộ, hiện đại cao rợp trời. Tôi cũng không còn cơ hội gặp lại được người bà hiền hậu và đáng kính ngày xưa.

Thỉnh thoảng, chạy xe qua đường Đại Cồ Việt, tôi lại đưa mắt tìm kiếm quán nước ven đường, chờ đợi những gánh hàng rong hiếm hoi đi qua. Phố xá vẫn ồn ào, hàng ngày có cả nghìn lượt người lặng lẽ bước qua nhau. Chẳng ai dừng lại đôi chút để ngẫm nghĩ và hoài niệm về cảnh cũ, người cũ.

Những lúc cô đơn và áp lực bởi bộn bề cuộc sống, kí ức của tôi lại hiện về những ngày thơ ấu đẹp đẽ bên bố mẹ giữa lòng Hà Nội. Tôi thèm được bé lại, bàn tay bé xíu bám vào gánh hàng của mẹ, lang thang khắp các con phố.

Người ta bảo cuộc đời ngắn quá mà cũng dài quá. Cứ đi mãi, đi mãi vẫn không hết những nỗi nhớ… Để mỗi khi mùa đông trên phố về gõ cửa, trong lòng lại thổn thức khôn nguôi./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Mai Anh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội trong mắt tôi
    Tôi sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Mỗi lần nhắc đến Hà Nội trái tim tôi lại xuyến xao. Tôi luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính. Được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ. Được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành, với nét duyên dáng đặc trưng của mình.
(0) Bình luận
  • Xúc cảm Hà Nội
    Thơ viết về Hà Nội tôi có câu: “… Đường thơm hương sữa/ Níu lòng người xa/ Phố phường Hà Nội/ Lưu luyến Hào hoa”.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • "Hà Nội 1987" - Ký ức bằng hình ảnh về một Hà Nội một thời
    Sáng 11/11, tại Chung Workspace (344 Phố Huế, Hà Nội), Viện Pháp tại Việt Nam phối hợp với Công ty Văn hóa Truyền thông Nhã Nam và Nhà xuất bản Thông tấn tổ chức tọa đàm ra mắt sách ảnh “Hà Nội 1987” của nhiếp ảnh gia, họa sĩ người Pháp Jean-Charles Sarrazin.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Củng cố nền tảng tư tưởng, thống nhất ý chí và hành động trong Đảng
    Sáng 10/11/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương, Ban Tổ chức Trung ương tổ chức Hội thảo khoa học quốc gia “Xây dựng Quy định về công tác chính trị, tư tưởng”. Đây là hoạt động có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, góp phần cụ thể hóa chủ trương của Bộ Chính trị về việc ban hành Quy định mới về công tác chính trị, tư tưởng của Đảng - một lĩnh vực then chốt trong công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong giai đoạn hiện nay.
  • [Podcast] Nem rán Hà Nội - Hương vị làm nên bản sắc ẩm thực đất Kinh kỳ
    Giữa muôn vàn món ngon, nem rán Hà Nội vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt – vừa quen thuộc, giản dị mà tinh tế. Từ những buổi cỗ Tết sum vầy đến các mâm cơm thường nhật, từ những bữa tiệc truyền thống đến bàn ăn của du khách phương xa, nem rán vẫn là biểu tượng cho sự khéo léo, tinh tế và sáng tạo của người Hà Nội trong nghệ thuật ẩm thực.
  • Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức lễ trao quyết định công nhận đảng viên chính thức và trao thẻ đảng viên
    Chiều 11/11, tại buổi sinh hoạt thường kỳ tháng 11/2025, Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội đã tổ chức lễ trao Quyết định công nhận đảng viên chính chức cho đảng viên dự bị và trao thẻ đảng viên mới cho 14 đồng chí Đảng viên trong Chi bộ.
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Thượng Phúc đẩy mạnh kiểm tra hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch
    Nhằm tăng cường công tác quản lý nhà nước đối với hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch, thể thao, thông tin và tuyên truyền trên địa bàn, UBND xã Thượng Phúc (TP. Hà Nội) sẽ đẩy mạnh công tác kiểm tra về các nội dung này trong quý IV năm 2025.
  • “Giải cứu” di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm bị ngâm nước
    Sau mưa lớn kéo dài ở TP Huế đã khiến di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm Phú Diên bị ngâm sâu trong nước và đơn vị quản lý đang sử dụng máy bơm nước ra ngoài.
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
Chỉ còn những mùa nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO