Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Bún riêu cua, ký ức khó quên về Hà Nội

Lý An Nhiên 16:48 30/11/2023

Thi thoảng, vào những buổi trưa oi nồng ở Sài Gòn, tôi cùng một vài người bạn lại ghé ngang gánh bún riêu cua của bà cụ Tứ. Thay vì chọn gọi cơm về văn phòng để ăn, chúng tôi lại thích ngồi ở một góc vỉa hè, thưởng thức món ăn dân dã này. Đôi lần, có dịp trò chuyện, nghe cách phát âm, bà cụ tò mò thăm hỏi: “Cháu là người Hà Nội sao? Nhìn cháu thường xuyên đến ủng hộ gánh bún riêu kiểu Bắc của bà khiến bà đoán thế. Bún riêu đúng là thức quà mà ai đi xa Thủ đô cũng phải nhung nhớ, cháu nhỉ?”. Mấy lời của bà cụ khiến biết bao hoài niệm về tuổi thơ của tôi về Hà Nội phút chốc quay trở về.

bun-rieu-cua-ha-noi-2.jpg

Theo mẹ tôi kể lại thì bún riêu là một thức quà vặt của người Hà Nội xưa được chế biến với hình thức đơn giản, ít cầu kỳ nhất so với các loại bún khác. Ngày xưa, nếu so bún riêu với các gánh bún sườn, bún thang, bún mọc, bún chả,… thì bún riêu chỉ là thứ bún “không người lái”, nghĩa là không chả có gì ngoài sợi bún và nước riêu cua. Dẫu thế, bún riêu vẫn là thứ được các cô, các bà yêu thích vì vị chua thanh mát, ít chất béo nên rất thanh tao.

Những ngày còn bé, tôi hay được theo chân mẹ đi chợ Đồng Xuân mua ít đồ vụn vặt trong gia đình. Sau mỗi phiên chợ, thấy bụng đói cồn cào, hai mẹ con tôi lại thong thả ghé vào hàng bún riêu của một bác gái, tóc đã hoa râm, ngồi lặng lẽ bán ở một góc sau chợ. Bát bún riêu cua xưa, trong kí ức của tôi, đặc biệt rất giản đơn nhưng cực kỳ tao nhã. Giữa trời trưa oi nồng, đứa trẻ háu ăn là tôi không sao cầm lòng được trước bát bún trắng phau sóng sánh trong nước dùng thơm mùi dấm bỗng. Có cảm tưởng bát bún riêu là sự hòa phối của rất nhiều sắc màu như màu sậm của gạch cua, chút xanh non của hành hoa, màu đỏ tươi của cà chua, điểm tô thêm vài miếng đậu rán và chút mắm tôm dậy vị. Đi kèm với tô bún là đĩa rau sống có đủ loại xà lách, tía tô, kinh giới,… và đặc biệt không thể thiếu hai loại rau đặc trưng là rau chuối thái nhỏ và rau muống chẻ ngọn.

bun-rieu-cua-ha-noi-3.jpg

Mẹ tôi thường bảo bát bún riêu thích hợp nhất là dành cho những trưa hè oi ả của Hà Nội, bởi vị chua thanh mát đặc biệt, khiến cho mỗi khi được húp xì xụp, trôi qua cổ họng và xuống tới dạ dày rồi toát mồ hôi, giúp cơ thể được “giải nhiệt”, cảm tưởng như có luồng khí mát từ chân xông lên tới đỉnh đầu. Bát bún riêu Hà Nội khi xưa đạt được vị thơm ngon là bởi thứ nước dùng trong vắt nấu từ cua đồng trong vắt, gạch cua đặc sệt nguyên chất lẫn hành khô. Người bán tinh tế hãm mẻ thơm chua, điểm thêm vài quả cà chua thái miếng cau để rồi mỗi lần mở nồi nước dùng là cả một cuộn khói thơm lừng đưa hương thanh tao mà quyến rũ đến độ không thể cầm lòng nổi.

Khi thưởng thức, tuỳ theo khẩu vị mà chúng ta có thể gia giảm thêm một ít mắm tôm vào cho dậy mùi và đậm vị. Món bún riêu dân dã mà cực kỳ thu hút người thưởng thức. Những khi trời oi nồng, chỉ cần húp sùn sụt từng gắp bún rối đã tơi duỗi khi gặp nước, húp thêm ít đám riêu cua vàng ươm nổi trên bát bún, sẽ cảm nhận được trọn vẹn cái vị ngọt của gạch cua, thuần khiết của rau sống, thấm đẫm trong nước riêu cua đang tan chảy trong miệng.

bun-rieu-cua-ha-noi-5.jpg

Thi thoảng, biết con gái mê món bún riêu, mẹ tôi cũng trổ tài chế biến thức quà giản dị này tại nhà. Cũng bởi, vào những năm đầu của thập niên 80, lúc đất nước vẫn còn trong thời kỳ bao cấp, thịt thà không dễ mà có, nhưng riêu cua thì lại là một thức ăn dễ tìm và gần gũi vô cùng. Mỗi khi có dịp theo mẹ ra chợ, kiểu gì tôi được nghe các bà các cô bán hàng mời gọi mua cua, chỉ khác là cua thời xưa không để vào chậu như bây giờ mà các cô bán hàng sẽ kẹp khoảng mười cho đến mười lăm con cua vào chiếc que tre rồi buộc túm đầu que bằng sống lá chuối dọc mỏng.

Vốn có nhiều kinh nghiệm nấu nướng, mẹ tôi thường ưu tiên chọn những con cua đồng màu xám đục, còn đủ chân, càng khoẻ luôn chỉa lên, mai sáng bóng, ấn vào phần yếm cua không lún, nổi bọt khí. Khi mua về, mẹ sẽ đem rửa sạch, giã nhuyễn lọc lấy nước đun cho thịt cua nổi lên, kết dính lại. Gạch cua đồng đúng chuẩn phải có màu vàng sẫm đặc trưng, khi nấu lập tức dậy mùi cua, thậm chí hơi tanh nồng. Chắc cũng vì lẽ đó mà công thức chuẩn làm nên một nồi riêu cua ngon lành chắc chắn không thể thiếu dấm bỗng. Dấm bỗng vốn dĩ được tạo ra từ quá trình nấu rượu thủ công. Do đó, ngoài vị chua còn thoáng hương rượu cồn giúp át đi mùi tanh của cua, thứ gia vị đặc trưng của miền Bắc này hòa quyện hoàn hảo với gạch cua sẽ tạo ra món riêu chua dịu, thơm ngọt tự nhiên.

Những ban mai vừa tỉnh giấc giữa lưng chừng giấc mơ, được bưng bát bún riêu mẹ nấu, húp lấy chút nước dùng nóng thanh tao, nghe khói tỏa vào mặt, cảm tưởng như cơn buồn ngủ buổi sáng hoàn toàn tan biến, thấy tỉnh táo cả người. Một bát bún giản đơn nhưng chứa đựng tâm sức và sự tỉ mỉ của mẹ. Mãi cho đến tận khi trưởng thành, tôi vẫn luôn vương vấn vị nước dùng nóng, sợi bún mềm dai, nhớ cảm giác nhai ốc sần sật, vấn vương vị thơm ngậy của riêu cua hòa quyện cùng mùi mắm tôm, nhớ cái cảm giác đầu lưỡi tê tê bởi vị nước dùng chua thanh nhưng ngọt hậu, lưu luyến miếng riêu cua tan với đậu phụ giòn rụm trước khi trôi vào cuống họng.

diem-mat-nhung-quan-bun-rieu-giai-nhiet-ngay-ha-noi-nong-ky-luc-1-1530914911-830-width751height532.jpg

Nhiều năm trôi qua, chớp mắt cái đã qua cái thời gian khó, đất nước ta cũng chuyển mình thay đổi không ngừng. Người hiện đại cũng quen dần với cao ốc, xe hơi, điện thoại di động, internet và nhiều thứ hiện đại khác. Ẩm thực của đất Hà thành cũng cứ tự nhiên mà đổi khác dần dần theo năm tháng. Bỗng nhiên, trong một buổi chiều nhiều gió như hôm nay, tôi giật mình nghĩ đến cái hương vị xưa cũ ấy của bát bún riêu còn vương lại trong sợi ký ức tuổi thơ mà bất chợt hoài niệm vô cùng. May mắn thay nhà cũng có đủ đầy nguyên liệu, hai chị em lục đục khêu gạch, giã cua, bào hoa chuối.... để chế biến món bún riêu cua trong kí ức.

Dù thế, hoài niệm về bát bún riêu cua đúng chuẩn khi xưa được thưởng thức ở Hà Nội vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Chợt thèm được một ngày nhàn tản đi dạo loanh quanh phố phường Hà Nội, dừng chân thưởng thức bát bún riêu thơm ngon, đậm vị thanh tao./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lý An Nhiên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Một thoáng chùa Vô Vi
    Chùa Vô Vi cách trung tâm thủ đô khoảng chừng hai mươi lăm cây số theo đường chim bay, nếu đi theo đại lộ Thăng Long đến đoạn đê tả Đáy ở Song Phương - An Thượng (Hoài Đức) thì rẽ trái đi về phía tỉnh lộ 72 qua Vân Côn (Hoài Đức) rồi qua sông đến địa phận huyện Quốc Oai, tiếp tục xuôi theo đê hữu Đáy để sang huyện Chương Mỹ, đi qua đình So, chùa Trăm Gian đến thôn Long Châu thuộc xã Phụng Châu là đến cụm di tích núi Trầm, nơi có chùa Vô Vi rêu phong, bình yên, lặng lẽ gác mình trên đỉnh núi.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Trường đại học đầu tiên đạt chứng chỉ EDGE uy tín toàn cầu
    Sở hữu khuôn viên xanh rộng 6.5 hecta với tổng vốn đầu tư 165 triệu USD, Trường Đại học Anh Quốc Việt Nam (BUV) mới đây đã đạt chứng chỉ xanh EDGE uy tín, “bảo chứng” của nhiều công trình xanh quy mô trên toàn cầu.
  • Chung kết cuộc thi: Đổi mới phong cách của cán bộ y tế hướng tới sự hài lòng của người bệnh
    Ngày 21/11, Công đoàn Y tế Việt Nam tổ chức Chung kết Cuộc thi tuyên truyền kết quả thực hiện kế hoạch “Đổi mới phong cách, thái độ phục vụ của cán bộ Y tế hướng tới sự hài lòng của người bệnh” và giải pháp giai đoạn 2 “Thấu hiểu, tận tâm – Nâng tầm, đổi mới”.
Đừng bỏ lỡ
Bún riêu cua, ký ức khó quên về Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO