Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội trong mắt tôi

Hoàng Ngọc Thanh 05/12/2023 08:59

Tôi sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Mỗi lần nhắc đến Hà Nội trái tim tôi lại xuyến xao. Tôi luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính. Được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ. Được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành, với nét duyên dáng đặc trưng của mình.

anh-dep-tranh-ve-pho-co-ha-noi_053442923.jpg
Tranh vẽ phố cổ Hà Nội (Nguồn: internet)

Và rồi tôi cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ. Hà Nội đón tôi vào ngày cuối thu đầy nắng. Nắng dịu dàng như dải lụa chăng lên bầu trời. Cái lạnh sẽ sàng ôm lấy khiến tôi rùng mình. Tôi cố hít hà cái không khí hanh hao ấy cho căng tràn lồng ngực. Từng góc phố đẹp ngỡ ngàng dưới bước chân thu. Tôi bước đi chậm rãi trên đường Hoàng Diệu, đường Phan Đình Phùng rợp mát bóng cây cổ thụ, lắng tai nghe tiếng xào xạc dưới chân mình. Cả con đường được trải tấm thảm vàng mơ mộng. Tia nắng ngọt như mật đan xen dưới vòm lá, sáng lấp lóa. Vài chiếc lá chao nghiêng, bay lượn trong không trung trước khi ngập ngừng đáp lên vai, lên tóc tôi.

Tôi thức dậy thật sớm, dạo quanh Hồ Gươm. Ngắm Tháp Rùa mờ ảo dưới làn sương bảng lảng. Từng tốp người đi bộ, tập thể dục, hít thở không khí trong trẻo buổi sớm mai. Vài cụ già ngồi tĩnh lặng trên chiếc ghế đá ven hồ, đủ làm nên bức tranh thu đầy thanh sắc. Mặt trời dần nhô cao, rắc ánh nắng rực rỡ lên khắp đất trời. Không gian bừng sáng. Màu óng ả của nắng, màu vàng rực của cành lá ven hồ, nổi bật trên nền trời trong xanh cao vọi. Vài nhánh cây cong mình chạm vào mặt hồ phẳng lặng, thả từng đợt sóng lăn tăn mỗi khi cơn gió khẽ khàng đùa nghịch. Vạn vật đắm chìm trong bóng dáng mùa thu.

dsc_0086.jpg
Tác giả trong một lần ra Hà Nội

Tôi còn luyến tiếc quay lại Hồ Gươm vào buổi hoàng hôn, khi mặt trời hắt tia nắng cuối ngày lên cao, biến mây thành đủ hình thù lộng lẫy. Cầu Thê Húc đỏ rực trong không gian dát vàng diễm lệ. Bước chầm chậm lên cầu, tôi vào dâng hương trước đền Ngọc Sơn, chốn tâm linh của người Hà Nội.

Tôi đến quảng trường Ba Đình viếng Lăng Bác. Hàng tre xanh rì trước Lăng gợi tôi nhớ đến câu thơ “con ở miền Nam ra thăm Lăng Bác, đã thấy trong sương hàng tre bát ngát” của nhà thơ Viễn Phương. Hoà vào dòng người thành kính chờ gặp mặt Người, lòng tôi dâng lên một niềm xúc động khó diễn tả thành lời.

Nhận lời mời của một người bạn Hà Thành, tôi đến ở nhà bạn ngay trên phố cổ, để cảm nhận hết không khí nơi này. Lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy ba sáu phố phường trong những áng văn chương. Những cái tên gợi biết bao cảm xúc, Hàng Trống, Hàng Đẫy, Hàng Buồm, Hàng Than, Hàng Mã… Phố cổ vào thu mang một màu sắc rất riêng, phảng phất chút nhẹ nhàng pha loãng cái ồn ào nhộn nhịp.

dsc_0781-1-.jpg

Vẫn là nhà cửa san sát, hàng hóa trưng bày rực rỡ, kẻ mua người bán tấp nập. Nhưng phố cổ không giống bất cứ nơi buôn bán sầm uất nào khác. Bức tường vôi bạc màu, mái ngói rêu phong, ô cửa chớp màu xanh trên cao, hàng cây thay lá giữa khúc hát giao mùa, hàng quán lâu đời gắn liền với từng con phố, gánh hàng rong đầy màu sắc bên đường, đều toát lên cái hồn, cái cốt chỉ có ở phố cổ Hà Nội.

Tôi ở tầng hai, sát ban công. Từ đây, tôi vừa nhâm nhi tách trà nóng, vừa đón nhận âm thanh phố phường. Tôi thong thả ngắm dòng người tấp nập bên dưới, tách mình ra khỏi sự náo nhiệt của nó. Tôi chợt nhớ nhà giáo Trịnh Thu Tuyết từng nói, có một Hà Nội khác, nhìn từ tầng hai. Tôi thả bước dọc các con phố, ống kính máy ảnh lần tìm đến khung cửa khép hờ, đến con người, cảnh sắc trên các tầng, để ghi lại những khoảnh khắc đầy sắc màu xưa cũ.

Tầng một mang dáng vẻ của cuộc sống hiện đại, với cơ man nào quán xá, bảng hiệu. Tầng một tận dụng từng centimet trưng bày hàng hoá, cho xứng tấc đất tấc vàng. Tầng một ồn ã cả ngày lẫn đêm. Tầng một gắn liền với cuộc sống cơm áo gạo tiền, gánh nặng mưu sinh, lo toan trăn trở.

Tầng hai và các tầng trên rất khác. Nó tách biệt khỏi tầng một, dù cùng một ngôi nhà. Nơi đó lưu giữ một Hà Nội cổ xưa, lưu giữ nếp sinh hoạt đậm đà bản sắc người Tràng An, truyền thừa qua bao thế hệ. Tôi may mắn sống trong không khí tứ đại đồng đường của gia đình bạn. Bà cố, ông bà nội, đến con cháu, từ khi sinh ra đã gắn liền với phố cổ. Mọi người nói chuyện với nhau nhẹ nhàng, lễ phép, một tiếng thưa hai tiếng gửi. Đến bữa cơm thì người nhỏ mời từng người lớn, xong hết mới bắt đầu ăn. Các bà, các chị trông rất nhẹ nhàng. Họ đi đứng khoan thai, không hấp tấp vội vàng, cũng không rề rà chậm chạp. Họ không lòe loẹt theo mốt, ăn mặc đúng tuổi đúng thì, đơn giản mà chỉnh chu. Không bao giờ ra đường mà chưa chỉnh trang áo quần đầu tóc.

Chị của bạn đã ngoài năm mươi, nói chuyện với tôi luôn miệng “vâng ạ”. Chị bảo đó là cách nói chuyện của gia đình chị, cũng là của người dân Hà Thành. Trò chuyện cùng chị, tôi biết thêm tính cách người Hà Nội. Họ cư xử văn minh, thanh lịch trong từng cử chỉ, cẩn trọng lời ăn tiếng nói, không tranh cãi, không hơn thua. Họ từ tốn, chậm rãi trong giao tiếp, trong hành xử cũng như quyết định. Họ sống kín đáo, không phô trương, có chừng mực. Họ quan tâm đến hàng xóm láng giềng nhưng vẫn giữ sự riêng tư cho mình và cho người khác.

Trong câu chuyện thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dài, chị lo lắng khi giới trẻ Hà Thành không còn giữ được truyền thống. Tôi thì nghĩ khác, cuộc sống không chỉ có hoài niệm mà cần có cái mới, tiến bước để bắt nhịp. Tôi tin rằng, những người con Hà Nội, dù cuộc sống có hiện đại đến đâu chăng nữa thì những truyền thống lâu đời vẫn nằm trong huyết quản, nó luôn ở đó, không mất đi, không phai nhạt. Và, cái hồn cốt ấy vẫn được lưu giữ dưới những mái nhà cổ, sau cánh cửa im lìm trên cao.

Ở phố cổ, tôi được đắm mình trong âm thanh nói như hát của tiếng mẹ đẻ, quen mà lạ. Khác với giọng miền Nam nhẹ nhàng, giọng nói phương Bắc giàu nhạc điệu. Không khó để nghe giọng Hà Nội giữa trời Nam. Nhưng chỉ tại đây, chất giọng ấy trở về đúng không gian của nó, bổng trầm du dương. Người ta khen phụ nữ Hà Thành duyên dáng. Thì giọng nói, cách thức nói chuyện chính là nét duyên dễ thấy nhất.

Cái duyên của phụ nữ Hà Nội còn ở chỗ giỏi nữ công gia chánh. Nhờ thế đã sáng tạo ra vô vàng món ăn quốc hồn quốc túy níu chân du khách, nào bún thang, bún chả, nem, cốm… Tôi ước bụng mình to hơn, có thể chứa được hai ba phần cùng lúc để thưởng thức thêm món ăn nơi này. Chả cá Lã Vọng, bún chả Hàng Mành, phở Bát Đàn, chả rươi, bún ốc, xôi xéo… nghe thôi đã thèm. Buổi tối, tôi vào một quán bên đường, thưởng thức món lòng phố cổ, trên chiếc chiếu trải lên vỉa hè. Không kém phần thú vị.

Tại phố cổ, và Hồ Gươm, tôi gặp các cụ già, đầu vấn khăn mỏ quạ, răng đen bóng, miệng đỏ thắm sắc trầu. Gợi tôi nhớ “những cô hàng xén răng đen, cười như mùa thu tỏa nắng” trong thơ Hoàng Cầm. Các “cô gái” ấy nay tóc đã bạc màu thời gian, da nhăn nheo đồi mồi, duy chỉ nụ cười vẫn rạng ngời trong nắng.

Dạo chơi trên các nẻo đường Hà Nội, tôi thích thú trước những chiếc xe hoa chở cả mùa về trên từng con phố. Khác với nơi tôi sống, hoa được bày bán ở chợ, ở tiệm hoa, không ai chở hoa đi khắp phố phường như thế. Tôi mua cho mình một bó cúc vàng. Rồi điệu đà, chụp tấm hình bên chiếc xe hoa xinh xắn.

Gặp một chị đôi gánh kĩu kịt, đúng hình ảnh gánh hàng rong. Ở phương Nam, hàng rong chất đầy trên mấy chiếc xe đạp, xe máy, xe đẩy, không ai gánh như ở đất này. Chị mời tôi mua cốm tươi. Dù không phải cốm làng Vòng trứ danh, tôi vẫn nhớ hoài màu xanh mơn mởn của hạt cốm gói trong lá sen, buộc bằng cọng rơm. Xinh xắn, thơm lừng. Tôi bốc vài hạt, chậm rãi nhai, cảm nhận hết cái dẻo thơm, ngọt bùi của hạt lúa non hòa cùng hương vị lá sen. Chị mời tôi mua thêm chuối tiêu ăn cùng. Chị nói mùa cốm cũng là mùa chuối tiêu ta, mà phải là loại chuối chín vàng có đốm hình trứng cuốc mới ngon. Hai thức ấy đến cùng mùa, ăn cùng nhau, thêm đậm đà hương vị.

Hà Nội còn có nhiều toà nhà cao chọc trời, bên cạnh những kiến trúc cổ xưa, rêu phủ. Biết bao nhà hàng, quán bar, điểm vui chơi hào nhoáng. Tôi không thấy nó đối nghịch mà hòa quyện, tạo nên bức tranh với nhiều gam màu sinh động.

Ngày chia tay Hà Nội, trái tim vẫn còn bận lưu giữ vô vàn vẻ đẹp Hà Nội, cảnh sắc diễm tình, kiến trúc thâm nghiêm, con người thanh lịch. Tôi đã mang về phương Nam một Hà Nội ngọt ngào hương thơm của hoa, của cốm, của tình người…

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hoàng Ngọc Thanh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Bún riêu cua, ký ức khó quên về Hà Nội
    Thi thoảng, vào những buổi trưa oi nồng ở Sài Gòn, tôi cùng một vài người bạn lại ghé ngang gánh bún riêu cua của bà cụ Tứ. Thay vì chọn gọi cơm về văn phòng để ăn, chúng tôi lại thích ngồi ở một góc vỉa hè, thưởng thức món ăn dân dã này. Đôi lần, có dịp trò chuyện, nghe cách phát âm, bà cụ tò mò thăm hỏi: “Cháu là người Hà Nội sao? Nhìn cháu thường xuyên đến ủng hộ gánh bún riêu kiểu Bắc của bà khiến bà đoán thế. Bún riêu đúng là thức quà mà ai đi xa Thủ đô cũng phải nhung nhớ, cháu nhỉ?”. Mấy lời của bà cụ khiến biết bao hoài niệm về tuổi thơ của tôi về Hà Nội phút chốc quay trở về.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Quận Thanh Xuân: Kiên quyết nói “Không” giao xe cho học sinh chưa đủ điều kiện tham gia giao thông
    Phó Chủ tịch UBND quận Thanh Xuân (TP. Hà Nội) Lê Hồng Thắng vừa cho biết, UBND quận mới đây đã ban hành Kế hoạch thực hiện quy định của pháp luật về “Không giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển phương tiện tham gia giao thông” trên địa bàn quận.
  • Khởi tranh Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup 2024
    Ngày 21/11, tại Tòa nhà Hội Nhà báo Việt Nam (Hà Nội) đã diễn ra buổi Họp báo và Công bố Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup lần thứ 8 năm 2024.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội trong mắt tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO