Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Nhớ Hà Nội qua những cuộc gọi vội

Phạm Linh Nhi 15:47 13/05/2024

Lớn lên với bát phở gà thơm phức và tiếng còi xe máy mỗi giờ tan tầm, cô du học sinh người Việt òa khóc giữa lòng thành phố New York tráng lệ. Có lẽ, vì chẳng quen. Có lẽ, vì nhớ nhà. Có lẽ, vì “miền đất hứa” vốn là nơi để những ước mơ cất cánh bay xa, nhưng miền đất quê hương ta mới là nơi những ước mơ mỏi cánh bay trở về.

ha-noi-trong-em-3.jpg
Những người nghệ sĩ thực thụ ấy cho bức tranh cái màu, và nhẹ nhàng thổi hồn cốt Hà Nội bằng chính sự xuất hiện của họ... (ảnh: internet).

17 năm là một người nhỏ bé trong cuộc đời này, được ôm ấp bởi vòng tay của Thủ đô ngàn năm văn hiến, chẳng bao giờ tôi nghĩ đến việc phải nhìn thật lâu và thật sâu vào những điều giản dị của Hà Nội, cho đến khi thực sự phải đi xa.

Những cuộc gọi điện lúc nửa đêm vẫn về đều đặn với gia đình, dù là lúc đêm khuya hay sáng sớm do lệch múi giờ. Chị nói nhớ đủ điều.

“Con nhớ cái mùi Hà Nội”. Lạ thật. Cái mùi mà con người ta vẫn còn nhớ được. Vì cái mùi Hà Nội cứ thế đã thấm vào từng thớ da, thớ thịt của những người con Hà Nội lớn lên mang theo bao nhiêu ký ức. Đó có chăng là mùi thơm của hàng bún riêu đầu ngõ, sáng bố mẹ đưa con tạt qua xì xụp một bát để kịp giờ đi học. Đó có phải là mùi hoa bưởi, hoa sữa thơm rực cả một góc đường từ năm này qua năm khác mà vẫn nhiều người đi qua mua về cho thơm nhà. Có phải không nếu mùi mưa ngai ngái của những cơn mưa rào mùa hạ cũng khơi dậy mạch trào ký ức của những người con xa nhà.

“Con nhớ cái màu Hà Nội”. Ai làm ra màu của bức tranh Hà Nội? Cho dù anh có là họa sĩ tài ba nhất, sử dụng những gam màu tuyệt đẹp nhất để phác lên, e rằng Hà Nội là bức tranh của người dân Hà Nội. Những người nghệ sĩ thực thụ ấy cho bức tranh cái màu, và nhẹ nhàng thổi hồn cốt Hà Nội bằng chính sự xuất hiện của họ. Những gánh hoa rong chở cả “mùa xuân” trên chiếc xe đạp cũ - màu của nhựa sống ngập tràn khắp nẻo phố phường. Những căn nhà phố cổ san sát nhau tấp nập người qua lại - màu của sự sầm uất và nhộn nhịp của dấu tích “kẻ chợ”. Những tà áo dài thướt tha trên bục giảng, dưới sân trường, chụp ảnh bên đầm sen Hồ Tây, trên phố đi bộ dịp Tết - màu của sự tinh khôi tuổi trẻ hay đằm thắm tuổi đã nhuốm màu thời gian.

“Con nhớ cái tiếng Hà Nội”. Những đứa con xa nhà hồ hởi, vồ vập, vồn vã khi gặp một người Việt Nam, nhất là khi họ cất lên tiếng nói đồng hương với mình. Ngôn ngữ như “đài phát thanh” của cuộc sống nơi đó. Hà Nội với tiếng ve kêu lẳng lặng trong hè vì vắng đi âm thanh đùa nghịch của bọn học sinh nghịch ngợm. Hà Nội với tiếng rao hàng rong, rao đồng nát, rao ép các loại giấy tờ mà cứ thế đi vào trong tiềm thức của mỗi người dân, dù đang đứng chờ đèn đỏ hay đang trong quán trà đá ven đường. Hà Nội với tiếng chợ, tiếng đời của người mua kẻ bán tấp nập, người nào quen thì tặng thêm cho bìa đậu hay củ hành. Hà Nội là tiếng mẹ bảo con đi học sáng sớm, là tiếng bố dạy con tập xe đạp hay làm bài tập, là tiếng bà kể chuyện “xưa xửa xừa xưa” đến chục lần vẫn nhớ, là tiếng ông hỏi “Có thiếu tiền không thì ông cho đi ăn quà?”.

“Con nhớ, là con nhớ nhà mình lắm”. Con đi và đi thật xa. Người Việt Nam đi đến đâu thì vẫn mang cái hồn của người Việt, và khao khát tìm sự đồng điệu ở những chốn xa xôi. Dù bước chân có đi không ngừng nghỉ, nhà là nơi để mình quay về. Nhà là đất nước, nhà là Hà Nội, nhà là nhà với mẹ với bố và ông bà cô cậu. Nhà với tất cả cái mùi, cái màu và cái tiếng của Hà Nội, ôm ấp và vỗ về con nên người. Trái tim con sẽ mãi mãi thổn thức vì nét đẹp của Hà Nội dù thân thể con đang đặt chân lên những miền đất mới.

Hà Nội chậm rãi thay áo mới, nhưng “tấm áo voan” của vẻ xưa cũ đấy, chưa bao giờ bị rũ bỏ. Như các cô học sinh chụp kỷ yếu thì nhất định phải có bộ áo dài trắng. Như đến Hà Nội thì phải qua Hồ Gươm chụp ảnh với Tháp Rùa với cầu Thê Húc ở xa xa, xong vòng qua ăn kem Tràng Tiền cho biết vị. Như cùng món bún chả nhưng ăn ở đây nhạt vị, ăn ở đây vừa đậm đà vừa được uống trà đá miễn phí. Nhắm mắt và mở mắt, ta thấy dòng chảy thời gian chạy thật nhanh. Ấy vậy mà vẻ cổ kính và xưa cũ vẫn mãi chậm trôi ở nguyên đó, để những đứa con xa nhà phải gọi về nhà, và nhớ Hà Nội qua những cuộc gọi vội./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phạm Linh Nhi. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội trong tôi là Ga Hàng Cỏ
    Ga Hà Nội là một trong những biểu tượng trung tâm của Thủ đô Hà Nội! Mỗi khi nhắc tới Ga Hà Nội, tôi lại hình dung một đoàn quân với những hàng ngang, hàng dọc ngay ngắn trên sân ga.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Hà Nội thông qua Nghị quyết quản lý công trình kiến trúc có giá trị và công trình, hạng mục công trình hạ tầng văn hóa, thể thao
    Tại Kỳ họp 19 (kỳ họp chuyên đề) ngày 19/11 của HĐND Thành phố Hà Nội, UBND Thành phố đã trình Dự thảo quy định việc nhượng quyền khai thác, quản lý công trình kiến trúc có giá trị và công trình, hạng mục công trình hạ tầng văn hóa, thể thao thuộc phạm vi quản lý của thành phố (thực hiện điểm a, b khoản 4 Điều 41 Luật Thủ đô). HĐND Thành phố đã xem xét và thông qua Nghị quyết về nội dung này.
  • Cô giáo Lan và những bài học không chỉ đến từ kiến thức
    Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, có những khoảnh khắc và những con người đặc biệt mà ta không thể nào quên. Đối với tôi, một trong những người để lại ấn tượng sâu sắc nhất là cô Lan - giáo viên trường Tiểu học Liên Bảo (Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc).
  • Nhà khoa học VinFuture: Giao thông xanh là giải pháp cho ô nhiễm không khí đô thị
    Thông qua tọa đàm “Ô nhiễm không khí và giao thông: Cơ hội và thách thức cho Việt Nam và thế giới” trong khuôn khổ Tuần lễ Khoa học Công nghệ VinFuture 2024, sẽ diễn ra ngày 5/12 tới, những phát hiện mới cùng những kinh nghiệm kiểm soát ô nhiễm tại các thành phố lớn được các chuyên gia hàng đầu thế giới chia sẻ hứa hẹn sẽ giúp Việt Nam xây dựng chiến lược hiệu quả hơn trong việc cải thiện chất lượng không khí đô thị.
  • Thầy giáo “không lương” tận tâm vì học sinh nghèo vùng đầm Sam
    Thầy giáo Trần Văn Hòa (xã Phú An, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế) hơn 30 năm âm thầm trao truyền con chữ cho trẻ em nghèo và “xóa mù” cho nhiều người ở vùng đầm Sam.
Đừng bỏ lỡ
Nhớ Hà Nội qua những cuộc gọi vội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO