Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội dấu trong mình điều gì

Trần Thị Huế 09/05/2024 13:30

Với mình, Hà Nội lúc nào cũng rộng lớn. Hay ít ra thì thành phố này đủ rộng để cất giấu trong mình vô vàn những bí mật không tên.

khi-buon-nen-di-dau-o-ha-noi-02.jpg
Ảnh minh hoạ

Sau những tán cây rợp bóng, Hà Nội giấu trong mình bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Mỗi mùa, cây mang một sắc; mỗi mùa, lá rung rinh một kiểu. Nhưng dù là ở thời khắc nào, những tàng cây vẫn luôn ôm ấp những mảnh tình. Nó vỗ về, che chở cho xanh tươi tuổi trẻ và đôi khi làm nổi bật sự úa tàn của vài ước vọng lầm lỡ. Có biết bao lời yêu và lời xa được buông ra dưới những bóng cây xanh trong thành phố? Ai ra đi và ai ở lại?

Trong những tòa nhà xam xám, xanh xanh, thành phố giấu đi vô vàn thân phận và tính cách. Mỗi cánh cửa có thể đang bao bọc một tổ ấm, che đậy một tập thể lộn xộn hoặc giấu nhẹm một tâm hồn cô độc, phiêu bồng. Không ai biết đằng sau những ô cửa sổ sáng đèn chứa cái gì, đựng hai nụ cười hay một tiếng thở dài? Thì làm sao người ta biết được khi nhìn từ bên ngoài chỉ thấy tăm tắp những ô vuông.

Nép bên những vỉa hè thành phố là đôi gánh nước con con, những hàng quán đơn sơ mà đậm vị, tô điểm cho cái đặc sắc của thủ đô ngàn năm văn hiến. Trên những vỉa hè cọc cạch sỏi đá ấy, bao nhiêu câu chuyện đã được rải ra, bao nhiêu tiếng cười đã từng lăn lông lốc vào một góc trũng hoáy, mắc kẹt tại đó không kể tháng ngày. Những đứa trẻ cũ kỹ sau này dù có đi đâu xa vẫn mang theo câu chuyện cười khi xưa, bên cái vỉa hè cóc cách đơn sơ mà thân tình đầm ấm. Cũng có những lần vỉa hè buồn hiu, nó cố nâng đỡ và bảo vệ những phận người bé nhỏ, xoa dịu những não nề. Kiếm đâu niềm vui cho những thân phận “bên lề”?

Hà Nội lặn thật sâu, thật sâu phía dưới những mặt hồ gợn sóng. Nếu hồ Gươm ôm ấp bao chiến công hùng vĩ trong lòng, lúc nào cũng cổ kính trang nghiêm như một người từng trải thì hồ Tây sôi động và "nghịch ngợm" như cậu nhóc lúc nào cũng ồn ã nhộn nhịp, dù ngày hay đêm.

Trong các quán cà phê, thành phố giấu những bản nhạc tình, giấu đi hương thơm khiến người ta say mê ngây ngất. Chỉ có một cách duy nhất là bước qua tấm biển hiệu nâu nâu, thả hồn trôi theo từng thanh âm, nhịp thở, người ta mới có thể hòa lẫn vào linh hồn của chốn này. Ở đây, những tách cà phê be bé cất giữ được cả những hoài niệm to to, giấu đi bao cảm xúc đặc quánh không thể nói thành lời.

Hàng quán Hà Nội lúc nào cũng đông đúc đua chen. Nhưng dưới cái vẻ ngoài bon chen nhộn nhịp ấy mấy ai ngờ có một nền văn hóa cổ xưa vẫn đang được gìn giữ như những viên ngọc quý từ đời này qua kiếp nọ. Nếu không, đặc sản ẩm thực ở đây đã không khiến cả những đứa con ruột thịt phải say mê đến thế (còn chưa kể chư khách mười phương). Đằng sau những dãy phố cổ, thành phố giấu đi một nét gì như thành kính, trang nghiêm. Vội vã và ung dung, hiện đại và cổ xưa, đẹp và xấu, thật và giả. Tất cả hòa trộn lại tạo nên một không khí rất Hà Nội, rất Thủ đô.

Thành phố thân yêu này còn giấu hàng tá cảm xúc xinh tươi trong từng sợi nắng, ngọn gió và hạt mưa. Dù là mưa, là nắng hay là gió thì đều khiến tim người rung rinh bối rối. Lạ một điều là, cùng một nắng đấy, gió đấy nhưng khi bắt gặp có người thì mỉm cười nhẹ nhõm, có kẻ lại thở dài lặng thinh. Bí thuật này của thủ đô đến giờ mình vẫn chưa hiểu nổi. Có chăng là do “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” như trong câu Kiều cổ xưa đã viết?

Đêm ở thành phố này cất bao nhiêu kiếp người trôi nổi. Trong cái bóng tối dày đặc của màn đêm, không kể thân phận sang hèn, dường như mỗi người đều đang ôm ấp một khối tình nào đấy, đều đang buồn một nỗi buồn nào đấy. Tình cảm ấy đôi khi thật lãng mạn viển vông, nhưng lắm lúc cũng vật chất đời thường, rẻ mạt đến nỗi không mua nổi. Dưới từng lớp mặt nạ người trong thành phố lại giấu đi những rung động rất khẽ, không rõ là cái gì, không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng có một điểm chung duy nhất vẫn luôn sáng, đó là cái tình gắn với thành phố này, với tất thảy những bí mật không tên này.

Thành phố còn cất hộ mình những mẩu chuyện con con, miếng tình thầm be bé. Nhớ hồi mới đặt chân lên thủ đô hoa lệ, lạ nước lạ cái chịu biết bao nhọc nhằn tủi hổ. Ấy thế mà nhanh thật, giờ mình đã là cô bé năm tư, đã “đi nát” cái thành phố này. Trải qua bao nhiêu vui buồn cười khóc, mình cũng đã học được cách cất giấu đi những bí mật không tên giống như thành phố này. Mình biết giấu chuyện buồn vào những lon bia đắng, giấu ký ức tuổi hai mươi hỗn loạn trong góc tủ cũ mèm, ép cánh tình xác xơ trên trang vở ố vàng và giấu nhẹm cả ước mơ sau nụ cười gượng gạo. Có nhiều khi, giấu đi cả chính bản thân mình.

Buồn thì có buồn. Nhưng bởi vì học được cách giấu đi như thế, mình đồng thời biết cách nhìn ra những bí mật không tên của thành phố này.

Quả thật, nếu chưa từng nếm mùi đau khổ, chẳng dễ dàng buông hai chữ cảm thông.

Còn cậu, cậu giấu gì ở trong thành phố này?

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Trần Thị Huế. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Có một Hà Nội đẹp riêng đến lạ
    Một ấn tượng khó quên trong tôi khi đến Hà Nội là trải nghiệm đi xe buýt Hà Nội. Có người đùa vui rằng “Hà Nội không vội được đâu” và khuyên tôi muốn đi nhanh, đi vội thì bắt taxi hay Grabbike. Nhưng tôi muốn “không vội” để khám phá xe buýt ở Hà Nội như thế nào, có khác gì với xe buýt ở quê tôi không.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Ngày về” - lời ru giàu cảm xúc về làng quê Việt Nam
    “Ngày về” được mở đầu bằng hình ảnh quen thuộc, dễ nhận thấy nhất của làng quê Việt Nam với những giá trị truyền thống thiêng liêng: “Cây đa, bến nước, sân đình/ Con đường gạch lát nối tình xóm thôn”.
  • Nguyễn Đình Thi một bản lĩnh  văn hóa lớn
    Nguyễn Đình Thi là một nhà hoạt động cách mạng lão thành và là người làm văn học nghệ thuật đa tài, nhiều sáng tạo. Ông viết sách khảo luận triết học, viết văn, viết báo, làm thơ, soạn nhạc, soạn kịch, viết lý luận phê bình, và ở lĩnh vực nào, ông cũng thể hiện mình là một bản lĩnh văn hóa lớn. Những chia sẻ của nhà thơ Bằng Việt - nguyên Phó Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, người đã tuyển chọn và dịch tác phẩm của Nguyễn Đình
  • Tuần lễ chiếu phim đặc sắc về Quân đội nhân dân Việt Nam
    Tuần phim Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 – 22/12/2024) sẽ diễn ra tại thành phố Cao Bằng (từ ngày 9/12 đến ngày 13/12) và trên phạm vi cả nước (từ 19/12 đến ngày 25/12).
  • CLB Giám đốc các bệnh viện miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành
    CLB Giám đốc các bệnh viện khu vực miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành… để hướng tới người bệnh và lấy người bệnh làm trung tâm phấn đấu cho mục tiêu cung cấp dịch vụ y tế chất lượng.
  • Huy động sức dân xây dựng Thủ đô Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp
    Với quyết tâm mạnh mẽ, cam kết tạo ra bước đột phá trong công tác bảo vệ môi trường, kiểm soát chặt chẽ và hiệu quả các nguồn gây ô nhiễm, thúc đẩy phong trào chung tay hành động để xây dựng Thủ đô, UBND Thành phố Hà Nội vừa ban hành Kế hoạch số 359/KH-UBND về việc thực hiện phong trào thi đua Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp của Thành phố.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội dấu trong mình điều gì
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO