Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Đèn đường kể chuyện

Trần Thị Huế 07:09 12/05/2024

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ kỳ quặc thế nào ấy. Đêm, thành phố đã đi ngủ, tất cả chìm vào lặng yên, riêng mấy cột đèn còn thức. Bốn mùa xuân hạ thu đông, đèn đường soi rõ những mặt người, lặng lẽ giấu đi những câu chuyện kể.

0814_img_6680.jpg
Bốn mùa xuân hạ thu đông, đèn đường soi rõ những mặt người, lặng lẽ giấu đi những câu chuyện kể... (ảnh: internet)

Chuyện kể rằng có cô gái nọ đi học xa nhà, phải làm thêm đủ thứ để trang trải cuộc sống. Từ năm giờ sáng đến một rưỡi khuya, luôn luôn trong cái guồng quay nghiệt ngã của kim tiền nhưng cô chưa lúc nào từ bỏ hay nghĩ sẽ buông lơi. Một chiếc xe đạp cũ, kẽo kẹt ngày đêm. Trăng treo trên đầu, dịu dàng cùng bầu bạn.

Chuyện kể rằng ở quán cà phê nọ, có một người vẫn thức đợi một người. Hương cà phê ở đó lúc nào cũng đậm đặc, đắng vị cô đơn. Người ta bảo, những cuốn sổ chi chít chữ kia lưu giữ không biết bao nhiêu là kỷ niệm quý báu. Rốt cuộc thì thứ khiến người ta tiếc nuối, là người đã ra đi hay kỷ niệm chẳng thể vãn hồi?

Chuyện cũng kể về những bóng lưng gầy gò gồng mình đẩy xe rác trong đêm đen. Rác ngút ngàn giống nỗi lo chất ngất trong chiếc bụng réo lên vì đói. Tháng này năm triệu tiền học, bảy triệu tiền thuốc, một triệu tiền nhà, chưa kể tiền lo sinh hoạt hàng ngày. Đôi giày của thằng út vá tới lần thứ năm rồi thì phải, còn cái cặp của chị nó mới được hai năm, chắc dùng thêm ít lâu nữa.

Trong những câu chuyện kể, có cả tiếng cười lanh lảnh giữa đêm khuya của một đám bạn thân. Hồi đó sao mà vui đến thế, bây giờ kẻ ở người đi. Sau vụ tai nạn ngỡ ngàng ấy, vắng bóng một tiếng cười, chất keo gắn kết những tấm lòng lỏng lẻo cũng bợt đi theo tháng ngày mưa nắng.

Đèn đường cũng thâu vào lòng cả tiếng khóc nấc giữa đêm khuya. Bên tấm bảng đỏ có chữ K trong vòng tròn thân thuộc, có một người đã lệch xa khỏi tâm của một người. Chàng trai chẳng về nữa, ghế ngồi bên phải của cô gái mãi mãi trống hoác một nụ cười ấm áp, thân thương. Nụ tầm xuân, liệu có thể nở thêm một lần?

Đêm nay mưa dữ dội, cột đèn cố lắm vẫn chẳng thể che cho cụ bà khỏi ướt. Tội nghiệp, long đong lận đận cả đời người, đêm mưa dằn dữ không một chỗ trú thân. Không biết lúc co ro vì lạnh kia, bà nghĩ gì nhỉ? Về mái ấm cũ xưa, hay một căn nhà chưa từng có tiếng cười con trẻ?

Đông về, gió mùa đông bắc như con dao lưỡi mỏng sắc lẹm kề sát da thịt người qua đường. Cảm tưởng như chỉ cần sơ sểnh một chút thôi là vết thương cũ chưa lành miệng kia sẽ rách toạc ra, ứa máu. Cảm tưởng như chỉ cần đúng một vết cắt đó thôi là sẽ có người gục xuống, vĩnh viễn.

Nhưng...

Ở thành phố này, những cột đèn đường cũng thân thương thế nào ấy.

Những ngày tan làm muộn, toàn thân rã rời, chỉ muốn mau mau trở về nhà ngả lưng trên chiếc giường quen thuộc. Tắt đèn, sập cửa quán, ngẩng đầu lên thấy cái cây bên đường đang rung rinh. Lá cây lấp la lấp lánh một màu vàng ấm áp. Ồ, mình không cô đơn!

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Người ta cứ đồn đoán tôi lụy tình, có đôi kỷ niệm thoáng chốc với một người đàn ông xa lạ mà mãi chẳng chịu buông lơi. Mặc kệ! Tôi vẫn bán cà phê, kể chuyện tình, ôm đàn ca lên những khúc nhạc Trịnh mà tôi yêu. Cà phê đắng, sữa thơm, nhạc dìu dịu, những đôi tình nhân, đôi ba nỗi buồn méo mó, con mèo béo lười biếng. Tất cả quyện lại, ngào ngạt hương thơm. Kỷ niệm như vị kẹo dâu ngọt ngào năm xưa, càng ngậm lâu càng ngọt, nhưng thoáng cái đã tan đi mất trong vòm họng. Người ta vẫn đồn đoán tôi ngờ nghệch. Chỉ có đèn đường là biết, tôi không đợi một người, tôi đợi lòng mình yên trở lại.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Những đêm dọn đường cùng đồng nghiệp, trời nóng hay lạnh thì người cũng vã đầy mồ hôi, ướt đẫm cùng sương đêm. Có khi lòng nặng trĩu nỗi lo củi gạo dầu muối, chỉ cần bạn đùa một câu “Dạo này nhà có gì vui hay sao mà trông trẻ đẹp ra gớm” lại chọc nhau cười khanh khách cả một góc phố vắng hoe.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Đèn đường chứng kiến bao kỷ niệm vui buồn, góp mình vào cả những trò chơi ngốc xít. Đám bạn rã rời sau một vụ tai nạn, nhưng ai ai cũng an lòng vì biết phần còn lại đã tìm được bến bờ của đời mình, theo đuổi giấc mơ từng kể trong mấy câu chuyện cười năm xưa. Người đi xa thì cũng đã xa rồi, kẻ ở lại cố sống phần mình cho thật tốt.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Đèn đường hong khô những giọt lệ, sưởi ấm cả những tấm lòng. Dù đúng, dù sai, ai rời đi, ai ở lại thì cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho chính mình. Nhân danh hạnh phúc, không ai là có lỗi.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ lạnh lùng thế nào ấy.

Đèn đường thâu vào lòng tất cả đớn đau, hoài niệm lẫn vui vầy nhưng vẫn giữ mãi cái vẻ ngoài lạnh tanh… giống người ở thành phố này./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Trần Thị Huế. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội dấu trong mình điều gì
    Với mình, Hà Nội lúc nào cũng rộng lớn. Hay ít ra thì thành phố này đủ rộng để cất giấu trong mình vô vàn những bí mật không tên.
(0) Bình luận
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Một dòng họ tài danh phát tích từ Lương Xá
    Nhà bác học Phan Huy Chú đã viết: “Ở làng Lương Xá nhà dòng dõi làm tướng, đời đời làm quan… Họ Đặng, từ Nghĩa Quốc công Đặng Huấn là công thần thời Lê Trung Hưng, có con gái lấy An vương Trịnh Tùng, sinh Văn tổ Trịnh Tráng. Về sau con cái đời đời vẻ vang, được phong Quận công, lấy Công chúa và làm chức Trấn thủ hơn 200 năm giàu sang mãi mãi…”.
  • Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Tấn.
  • Xuyên qua giấc mơ từ điểm tựa ký ức
    Đất nước, Dân tộc, Nhân dân, Thời đại là những đại tự sự, thường là đối tượng trữ tình trong trường ca. Với “Xuyên qua giấc mơ” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), Trần Ngọc Mỹ đã đưa hình ảnh đất nước trong quá khứ và hiện tại vào trang viết với tất cả xúc cảm mãnh liệt, chân thành. Trường ca gồm 6 chương: Lời ký ức, Ý nghĩ, Trên đường, Thời chúng ta sống, Những cuộc gặp gỡ và Tỉnh giấc. Xuyên suốt tác phẩm, chủ thể trữ tình hiện diện ở vị thế người con để nhìn về quá khứ và hiện tại của đất nước qua đối thoại với bố và đặc biệt là với mẹ. Nhân vật trong trường ca thường là người anh hùng hay là người có tầm vóc lịch sử nhưng nhân vật trong trường ca của Trần Ngọc Mỹ là con người bình thường. Đó là nhân vật con, tiêu biểu cho thế hệ trẻ mang nhiều trăn trở, khát vọng về cuộc sống...
  • HĐND TP. Hà Nội thông qua Đề án thành lập Sàn Giao dịch công nghệ Hà Nội
    Sàn Giao dịch công nghệ Hà Nội hoạt động theo mô hình “Đầu tư công, quản trị tư”, đó là Nhà nước đầu tư hạ tầng và tổ chức Hợp đồng thuê thầu, tuyển chọn doanh nghiệp vận hành khai thác và cung ứng dịch vụ (Hợp đồng O&M).
  • Thủ tướng: Triển khai quyết liệt công tác ứng phó với nguy cơ triều cường, ngập lụt, lũ ống, lũ quét, sạt lở đất sau bão số 10
    Bão số 10, mưa lũ đã làm ít nhất 5 người chết và mất tích, trong đó đã có 02 trường hợp bị nước cuốn trôi, nhiều ngôi nhà ở Huế bị tốc mái, hư hại nặng do dông lốc...
Đừng bỏ lỡ
Đèn đường kể chuyện
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO