Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Đèn đường kể chuyện

Trần Thị Huế 07:09 12/05/2024

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ kỳ quặc thế nào ấy. Đêm, thành phố đã đi ngủ, tất cả chìm vào lặng yên, riêng mấy cột đèn còn thức. Bốn mùa xuân hạ thu đông, đèn đường soi rõ những mặt người, lặng lẽ giấu đi những câu chuyện kể.

0814_img_6680.jpg
Bốn mùa xuân hạ thu đông, đèn đường soi rõ những mặt người, lặng lẽ giấu đi những câu chuyện kể... (ảnh: internet)

Chuyện kể rằng có cô gái nọ đi học xa nhà, phải làm thêm đủ thứ để trang trải cuộc sống. Từ năm giờ sáng đến một rưỡi khuya, luôn luôn trong cái guồng quay nghiệt ngã của kim tiền nhưng cô chưa lúc nào từ bỏ hay nghĩ sẽ buông lơi. Một chiếc xe đạp cũ, kẽo kẹt ngày đêm. Trăng treo trên đầu, dịu dàng cùng bầu bạn.

Chuyện kể rằng ở quán cà phê nọ, có một người vẫn thức đợi một người. Hương cà phê ở đó lúc nào cũng đậm đặc, đắng vị cô đơn. Người ta bảo, những cuốn sổ chi chít chữ kia lưu giữ không biết bao nhiêu là kỷ niệm quý báu. Rốt cuộc thì thứ khiến người ta tiếc nuối, là người đã ra đi hay kỷ niệm chẳng thể vãn hồi?

Chuyện cũng kể về những bóng lưng gầy gò gồng mình đẩy xe rác trong đêm đen. Rác ngút ngàn giống nỗi lo chất ngất trong chiếc bụng réo lên vì đói. Tháng này năm triệu tiền học, bảy triệu tiền thuốc, một triệu tiền nhà, chưa kể tiền lo sinh hoạt hàng ngày. Đôi giày của thằng út vá tới lần thứ năm rồi thì phải, còn cái cặp của chị nó mới được hai năm, chắc dùng thêm ít lâu nữa.

Trong những câu chuyện kể, có cả tiếng cười lanh lảnh giữa đêm khuya của một đám bạn thân. Hồi đó sao mà vui đến thế, bây giờ kẻ ở người đi. Sau vụ tai nạn ngỡ ngàng ấy, vắng bóng một tiếng cười, chất keo gắn kết những tấm lòng lỏng lẻo cũng bợt đi theo tháng ngày mưa nắng.

Đèn đường cũng thâu vào lòng cả tiếng khóc nấc giữa đêm khuya. Bên tấm bảng đỏ có chữ K trong vòng tròn thân thuộc, có một người đã lệch xa khỏi tâm của một người. Chàng trai chẳng về nữa, ghế ngồi bên phải của cô gái mãi mãi trống hoác một nụ cười ấm áp, thân thương. Nụ tầm xuân, liệu có thể nở thêm một lần?

Đêm nay mưa dữ dội, cột đèn cố lắm vẫn chẳng thể che cho cụ bà khỏi ướt. Tội nghiệp, long đong lận đận cả đời người, đêm mưa dằn dữ không một chỗ trú thân. Không biết lúc co ro vì lạnh kia, bà nghĩ gì nhỉ? Về mái ấm cũ xưa, hay một căn nhà chưa từng có tiếng cười con trẻ?

Đông về, gió mùa đông bắc như con dao lưỡi mỏng sắc lẹm kề sát da thịt người qua đường. Cảm tưởng như chỉ cần sơ sểnh một chút thôi là vết thương cũ chưa lành miệng kia sẽ rách toạc ra, ứa máu. Cảm tưởng như chỉ cần đúng một vết cắt đó thôi là sẽ có người gục xuống, vĩnh viễn.

Nhưng...

Ở thành phố này, những cột đèn đường cũng thân thương thế nào ấy.

Những ngày tan làm muộn, toàn thân rã rời, chỉ muốn mau mau trở về nhà ngả lưng trên chiếc giường quen thuộc. Tắt đèn, sập cửa quán, ngẩng đầu lên thấy cái cây bên đường đang rung rinh. Lá cây lấp la lấp lánh một màu vàng ấm áp. Ồ, mình không cô đơn!

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Người ta cứ đồn đoán tôi lụy tình, có đôi kỷ niệm thoáng chốc với một người đàn ông xa lạ mà mãi chẳng chịu buông lơi. Mặc kệ! Tôi vẫn bán cà phê, kể chuyện tình, ôm đàn ca lên những khúc nhạc Trịnh mà tôi yêu. Cà phê đắng, sữa thơm, nhạc dìu dịu, những đôi tình nhân, đôi ba nỗi buồn méo mó, con mèo béo lười biếng. Tất cả quyện lại, ngào ngạt hương thơm. Kỷ niệm như vị kẹo dâu ngọt ngào năm xưa, càng ngậm lâu càng ngọt, nhưng thoáng cái đã tan đi mất trong vòm họng. Người ta vẫn đồn đoán tôi ngờ nghệch. Chỉ có đèn đường là biết, tôi không đợi một người, tôi đợi lòng mình yên trở lại.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Những đêm dọn đường cùng đồng nghiệp, trời nóng hay lạnh thì người cũng vã đầy mồ hôi, ướt đẫm cùng sương đêm. Có khi lòng nặng trĩu nỗi lo củi gạo dầu muối, chỉ cần bạn đùa một câu “Dạo này nhà có gì vui hay sao mà trông trẻ đẹp ra gớm” lại chọc nhau cười khanh khách cả một góc phố vắng hoe.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Đèn đường chứng kiến bao kỷ niệm vui buồn, góp mình vào cả những trò chơi ngốc xít. Đám bạn rã rời sau một vụ tai nạn, nhưng ai ai cũng an lòng vì biết phần còn lại đã tìm được bến bờ của đời mình, theo đuổi giấc mơ từng kể trong mấy câu chuyện cười năm xưa. Người đi xa thì cũng đã xa rồi, kẻ ở lại cố sống phần mình cho thật tốt.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Đèn đường hong khô những giọt lệ, sưởi ấm cả những tấm lòng. Dù đúng, dù sai, ai rời đi, ai ở lại thì cũng là vì mưu cầu hạnh phúc cho chính mình. Nhân danh hạnh phúc, không ai là có lỗi.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ thân thương thế nào ấy.

Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ lạnh lùng thế nào ấy.

Đèn đường thâu vào lòng tất cả đớn đau, hoài niệm lẫn vui vầy nhưng vẫn giữ mãi cái vẻ ngoài lạnh tanh… giống người ở thành phố này./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Trần Thị Huế. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội dấu trong mình điều gì
    Với mình, Hà Nội lúc nào cũng rộng lớn. Hay ít ra thì thành phố này đủ rộng để cất giấu trong mình vô vàn những bí mật không tên.
(0) Bình luận
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Hà Nội có thêm 9 di sản được ghi danh Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia
    Sáng 18/8, Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội tổ chức Hội nghị hướng dẫn tổ chức Lễ công bố quyết định ghi danh di sản văn hóa phi vật thể vào danh mục Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia; định hướng công tác bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa phi vật thể sau ghi danh.
  • "80 năm Công an nhân dân Việt Nam cùng toàn dân trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc"
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu nội dung bài viết "80 năm Công an Nhân dân Việt Nam cùng toàn dân trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc" của Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch nước Lương Cường.
  • Phát huy thành quả 80 năm Cách mạng Tháng Tám đưa đất nước tiến vào kỷ nguyên giàu mạnh, thịnh vượng
    Dân tộc Việt Nam hôm nay bước vào kỷ nguyên mới - kỷ nguyên phát triển giàu mạnh, văn minh, thịnh vượng của dân tộc - với cơ hội và thách thức đan xen. Phát huy bài học quý báu từ thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám năm 1945, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân ta đoàn kết một lòng, quyết tâm xây dựng đất nước phồn vinh, hạnh phúc, hiện thực hóa Di chúc thiêng liêng của Bác Hồ: “Xây dựng một nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh...”.
  • Quỹ Thiện tâm đón nhận Huân chương Lao động hạng nhất của Chủ tịch nước
    Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam vừa ký quyết định trao tặng Huân chương Lao động hạng Nhất cho Quỹ Thiện Tâm – Tập đoàn Vingroup. Đây là phần thưởng cao quý của Nhà nước, ghi nhận hành trình 19 năm bền bỉ thiện nguyện, đồng hành cùng hàng triệu mảnh đời khó khăn và thúc đẩy sự tiến bộ bền vững cho cộng đồng của Quỹ.
  • Xã Vĩnh Thanh phát triển, đổi mới, kiến tạo đô thị xanh – văn minh – hiện đại
    Sáng 18/8, Đảng bộ xã Vĩnh Thanh đã long trọng tổ chức Đại hội đại biểu lần thứ I, nhiệm kỳ 2025–2030. Đây là sự kiện chính trị trọng đại, đánh dấu bước ngoặt trong quá trình xây dựng và phát triển của địa phương sau khi thực hiện sắp xếp đơn vị hành chính theo Nghị quyết của Quốc hội và Thành ủy Hà Nội, mở ra chặng đường mới với khát vọng phát triển bền vững, văn minh, hiện đại. Dự Đại hội có đồng chí Hà Minh Hải, Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức Thành ủy Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Đèn đường kể chuyện
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO