Miền thương yên tĩnh

Hiên Mai| 16/12/2022 15:48

“Mùa thi” - Hai tiếng ấy cứ dâng lên trong tôi những thổn thức miên man mỗi độ hè về. Như bản tình ca tạm lắng, rồi lại bừng lên diết da, khuấy động trong tôi cả một miền thương yên tĩnh. Miền thương tôi giấu nơi ngực trái - miền thương thiêng liêng ấy là Hà Nội - thủ đô dấu yêu, cùng với một người - một người tôi chưa kịp biết tên, và có thể chẳng bao giờ gặp lại trong đời - Bác chủ nhà Sóc Sơn năm ấy…

diem-du-lich-o-soc-son-viet-phu-thanh-chuong(1).jpg
Con thấy đấy, Hà Nội cũng quê lắm phải không! (ảnh minh hoạ)

Hai mươi năm trước, anh em tôi lẽo đẽo chở nhau đi thi. Tôi thi Đại học Sư phạm tại trường cấp II Phù Lỗ. Cha già, mẹ yếu, hai anh em dắt díu nhau đi bằng chiếc xe tám mốt cũ mèm.

Anh là sinh viên Đại học Y, nhưng cũng chỉ vừa chân ướt chân ráo tới Thủ đô để học. Bạn bè lạ lẫm, phố xá là nỗi ngác ngơ với cậu trai tỉnh lẻ quê mùa.

Sau khi làm thủ tục thi xong, chúng tôi bước chân ra cổng. Hai anh em nhìn nhau, chẳng biết nói gì. Đi đâu? Ở đâu? Tôi thoáng nghĩ, rồi kệ anh lo liệu. Vài bác xe ôm chèo kéo. Dăm bà chủ trọ đon đả mời chào. Anh móc tiền trong túi ra, nhẩm đếm. Những đồng lẻ quăn queo, bạc nhàu. Tôi thở dài, tự nhiên thấy chạnh lòng. Anh bảo, sẽ ở nhờ nhà bác họ của người bạn cách đây vài cây số.

Tôi miễn cưỡng lên xe, nghĩ nơi sắp đến chắc dư thừa hờ hững.

Anh chở tôi đi. Vòng vèo. Cô học sinh Chuyên thở dài, vỡ mộng. Hà Nội hoa lệ của tôi đây ư? Hà Nội trong mơ của tôi đây ư? Càng đi, tôi càng thấy đường sá sập sệ, lởm chởm; rồi đường đất đỏ, ổ voi, ổ gà. Tôi ngước mắt lên, tìm kiếm những ngôi nhà. Thưa thoáng những mái ngói nâu mốc mác, lụp xụp, tồi tàn.

Giờ thì tôi hiểu - Hà Nội cũng chỉ thế mà thôi…

Sau vài ba lần hỏi thăm, qua những khúc cua vắng vẻ, chúng tôi đã tới nơi cần tới. Anh dừng xe, lễ phép hỏi chủ nhà, ngập ngừng trình bày mọi chuyện. Tôi không nghe, chỉ đảo mắt nhìn. Ngôi nhà ba gian cũ càng, sạch sẽ. Vườn cam, cây mít, cây bưởi trĩu cành. Bác chủ nhà luống tuổi, bàn tay đồi mồi, mái tóc đẫm sương, nhưng cái cười nghe chừng hiền hậu.

Bác dừng lại nhìn tôi, tinh ý trấn an: “Các cháu cứ tự nhiên. Bác gái ốm nằm viện, bác ở nhà có một mình. Nhà cửa không rộng, nhưng chỗ ngủ thì thoải mái. Cứ coi như đang ở nhà cháu nhé!”. Tôi thở phào, rồi chợt nghĩ: “Bác là đàn ông thì cơm nước nhờ vả được chi!”.

Bác nói chuyện, rồi mỉm cười cúi xuống xách ba lô cho tôi, bảo đi theo bác. Con bé nhà quê ngại ngùng, lật đật bước sau - vẫn chưa hết lạ lẫm ngắm nhìn.

Bác xếp tôi ở trong căn buồng nhỏ, nhìn ra ô cửa là khóm dạ hương ngan ngát; bên trên là giàn thiên lí trổ những chùm sao vàng mơ thơm mát, những trái tim xanh non xinh xắn, xen giữa những đốm nắng lao xao. Bác bảo, cháu ở đây cho tĩnh, ôn bài để thi cho tốt. Tôi dạ dạ vâng vâng, thấy mọi thứ sao mà thân thương quá.

Rồi bác dẫn chúng tôi đi dạo quanh nhà. Gian giữa, bộ tràng kỷ nghiêm ngắn đã bạc màu. Trên bàn, tích vối ủ trong giỏ mây vàng óng. Những chiếc chén cũ nằm ngoan trong chiếc khay men màu xanh trứng sáo. Bác rót nước mời chúng tôi, trò chuyện như thể quen thân tự bao giờ.

Rồi bác chỉ ra gian bếp, phòng tắm, khu nhà vệ sinh ở góc vườn. Tất cả đều ngăn nắp, sạch sẽ đến ngỡ ngàng.

Trời cũng vừa xâm xẩm tối, bác giục chúng tôi đi tắm gội. Xong đâu đó, tôi bước ra, đã thấy mâm cơm bày sẵn trên bàn. Đậu rán, rau muống luộc dầm sấu, chấm tương. Bữa ăn chỉ có vậy, mà ngon quá đỗi. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Những rụt rè, thất vọng của tôi khi trước đã tiêu tan.

Bác sai tôi bật ti vi bằng chiếc điều khiển dưới ngăn bàn. Tôi cầm lên, lúng túng, quay ngược quay xuôi, ngượng ngùng không biết bật ra sao. Bác cười xòa: “Không sao con, bác cũng mới biết, đứa cháu năm tuổi dạy cho bác đó!”. Tôi chưa hết mắc cỡ, nhưng đủ tinh ý nhận ra tiếng gọi “con” của bác sao mà thương quá!

Tôi trở lại buồng ôn bài theo lời bác. Ngoài kia, tiếng ti vi bật nhỏ, ngả lưng nằm xuống, tôi chỉ nghe dạ hương vương cánh mũi thật ngọt ngào.

Sớm sau, tôi dậy ngó qua tài liệu, đã thấy bóng bác thấp thoáng trong vườn, bên luống mồng tơi, rau dền, rau muống. Sương mỏng mảnh. Hương cau tinh khiết quện vào tiếng lảnh lót chích chòe trên những khóm xoan…

Và thật ấm lòng khi buổi thi nào trở về, tôi cũng thấy mâm cơm chờ sẵn. Chiếc lồng bàn tre, mâm gỗ. Mở ra là bát canh cua ngọt mát, thịt rang cháy cạnh; khi là con cá diếc rán vàng ươm, gọn ghẽ trên chiếc đĩa cổ Bát Tràng, là quả cà pháo trắng ngần trong chiếc bát xinh xinh.

Ba ngày thi kết thúc. Anh tôi xin được gửi bác chút tiền để cảm ơn, bác cứ khăng khăng từ chối. Anh nói mãi, rằng gửi biếu bác gái cân đường, nhưng bác chỉ nhận cho chúng tôi vui rồi trả lại.

Chúng tôi cúi đầu từ tạ. Bác cười thật hiền, bảo tôi: “Nao đỗ rồi báo tin cho bác vui. Mà là sinh viên ở đó, cuối tuần không về thì con xuống bác chơi, đừng ngại con nhé. Con thấy đấy, Hà Nội cũng quê lắm phải không!”.

Tôi dạ dạ vâng vâng rồi cúi chào bác thêm lần nữa. Ngồi sau xe, tôi ngoái lại, đưa tay lên vẫy, vẫy mãi, tới khi bóng bác nhỏ xíu, nhỏ xíu như một dấu chấm than - ở cuối con đường…

Hai mươi năm qua, con bé tôi hời hợt, vô tâm chưa từng báo cho bác một lời và tất nhiên cũng chưa từng để đôi chân mình về thăm chốn cũ - như tôi vẫn biện minh bởi vô số lí do. Nhưng có một điều chắc chắn, hình ảnh bác chủ nhà năm ấy đã trở đi trở lại trong nhiều câu chuyện mà tôi kể cho các con nghe, kể cho các học trò...

Tôi đã ngã vào lòng Hà Nội giản đơn như thế đấy - món nợ nhớ, món nợ thương, mà suốt đời này, tôi có thể nào trả hết được đâu!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hiên Mai. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Ra Hà Nội, đãi bạn món canh cá ngạnh “lờ và lờ vờ”
    Tôi có cậu bạn trong TP. Hồ Chí Minh, thỉnh thoảng ra Thủ đô chơi. Để ghi dấu ấn ẩm thực Hà thành trong dạ dày cậu bạn, tôi đã “chót” tìm đến món canh cá ngạnh nấu với con lờ vờ. Từ đó, mỗi lần chuẩn bị ra đón cái rét xứ Bắc, cậu bạn tôi lại thả cho tôi một tin nhắn nũng nịu: “Lại mời tui món canh lờ vờ, rồi nghe tiếng sóng sông Hồng vỗ vào bờ nghen”.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Thu Hà Nội – Mùa của tình yêu và nỗi nhớ
    Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông của Hà Nội, mỗi mùa đều mang trong mình nét đẹp riêng bới hương, bởi sắc của mỗi mùa. Nhưng có lẽ, mùa thu vẫn là một mùa thật đặc biệt của Người Hà Nội. Mỗi độ thu về như gói gọn cả một Hà Nội cổ kính, trầm mặc, một Hà Nội thơ mộng và trữ tình. Chính bởi vẻ đẹp đó mà mùa thu đã trở thành nỗi nhớ cho những ai đã từng gắn bó với Hà Nội mà nay phải chia xa, là niềm ước ao một lần được “chạm vào” của nhiều du khách.
  • Khám phá Tây Bắc tại triển lãm "Tây Park - Ngàn"
    Triển lãm thị giác "Tây Park - Ngàn" được thực hiện dựa trên quá trình 10 năm đi và trải nghiệm tại Tây Bắc (Việt Nam) kết hợp sáng tạo nhiếp ảnh của Nguyễn Thanh Tuấn.
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Quận Thanh Xuân: Kiên quyết nói “Không” giao xe cho học sinh chưa đủ điều kiện tham gia giao thông
    Phó Chủ tịch UBND quận Thanh Xuân (TP. Hà Nội) Lê Hồng Thắng vừa cho biết, UBND quận mới đây đã ban hành Kế hoạch thực hiện quy định của pháp luật về “Không giao xe cho người không đủ điều kiện điều khiển phương tiện tham gia giao thông” trên địa bàn quận.
  • Khởi tranh Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup 2024
    Ngày 21/11, tại Tòa nhà Hội Nhà báo Việt Nam (Hà Nội) đã diễn ra buổi Họp báo và Công bố Vòng chung kết Giải bóng đá các cơ quan báo chí toàn quốc Press Cup lần thứ 8 năm 2024.
Đừng bỏ lỡ
Miền thương yên tĩnh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO