Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội

Nguyên Anh 14:14 02/09/2024

7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.

q.jpg
Hà Nội – cuốn ký ức tuyệt vời vẫn còn đó trong tim tôi và những con người xa xứ...

Hà Nội là cuốn ký ức yêu dấu của tôi. Nhớ những ngày nhỏ bên cạnh gia đình, ngày 1000 năm Thăng Long, ngày tôi chưa xa rời ký ức lúc ấy. Dù giờ gia đình của tôi vẫn ở đây, nhưng hai người thân sinh ra tôi cũng đều có gia đình mới tại nơi này. Cảm xúc này sao thật khó tả! Hà Nội vẫn giữ cho tôi chút cảm giác được yêu thương lẫn cả kỉ niệm mà tôi đã từng khóc cạn nước mắt. Tôi thong dong nhỏ bé đi quanh Hà Nội với kí ức, tìm từng khoảnh khắc nơi tôi ẩn hiện giấu kín qua những ngày cố gắng không tan vỡ nơi quê người.

Nơi đầu tiên tôi qua là nhà cũ, giờ đã có một gia đình hạnh phúc ở đó. Tôi mỉm cười chào họ, trò chuyện chút khi thấy họ bắt đầu đi học, đi làm. Nhà cô chú đó có em nhỏ vừa chập chững vào cấp 3, nhìn em, ôi sao tôi nhớ mình của năm tháng ấy quá. Tôi đứng đó một lúc, tôi lại mơ hồ trở về những ngày 16, 17 tuổi lang thang đi học trên chiếc xe cà tàng của mình trên đường phố tấp nập. Mỗi thời gian rảnh lúc đó, tôi đã vô số lần đem theo thêm một người bạn đồng hành là chiếc máy ảnh nhỏ, hắn giúp tôi giữ lại những kí ức mà tôi chẳng thể nhớ được bằng mắt, bằng lời. Cả tấn ảnh tôi có về bầu trời Hà Nội hay con người nơi này cũng đều có hắn trợ giúp. Hà Nội đẹp đến ngoạn mục, kì diệu qua “mắt” của hắn. Tôi trân trọng hắn lắm, dù tôi lạc lõng, cô đơn chẳng nói được với ai thì hắn giúp tôi vui hơn mỗi ngày qua cách đem hồn tôi vào từng khung ảnh tuyệt diệu. Lần trở lại, đáng tiếc khi không còn đi cùng hai người bạn này. Tôi đành rời đi sau phút ngắm nhìn “nơi nhà xưa”.

Có vài người bạn cũ biết tin tôi về lại Hà Nội, chúng nó hẹn tôi cà phê sáng trên Giảng – quán cà phê yêu thích khi tôi được cùng mẹ hò hẹn ngày nhỏ. Không khí dịu lạnh làm lòng tôi càng phấn khởi hơn. Tôi bắt xe lên đó, tiếp vài chuyện với bác tài xế, bác cũng có một đứa con nhưng giờ xa xứ làm ăn rồi. Ngắm đường, ngắm phố ngày thu, Hà Nội thay đổi nhiều quá, nhưng vẫn giữ cái mùi hương hoa sữa ngào ngạt. Hà Nội 12 mùa hoa mà nhỉ, làm sao tôi quên được đây? Qua Giảng, tôi được chào đón bằng cốc cà phê trứng và tâm sự vài điều cùng đám bạn cũ, đứa thì thành công, giỏi giang nhưng cũng có đứa lại luẩn quẩn trong vòng xoáy tiền bạc của cuộc đời. Chà, nhớ hồi Cấp 3 đã từng cùng lũ bạn náo loạn Hà Nội, ngỗ nghịch, ngổ ngáo đến “ma chê quỷ hờn”. Mọi ngõ ngách đều in dấu chân quậy phá của lũ trẻ chúng tôi. Chúng tôi tâm sự nhiều chuyện lắm, chúng còn cho tôi biết vài tin tức về người mà tôi đã từng bỏ lại nơi này khi phải đi xa. Người ấy cũng đã có hạnh phúc, mừng cho người. Tôi đã không còn cảm giác tội lỗi với người khi rời đi nữa rồi, may mắn biết mấy. Ngày đó, tôi cứ sợ chính mình và người chẳng vượt qua nổi những năm tháng tuổi trẻ bồng bột. Thầm cảm ơn vì chúng đã cho tôi biết điều này, hơn hết, cảm ơn vì chúng ta đã đều lớn lên. Xong chuyện với chúng nó, tôi lại đi quanh qua các con phố nhỏ, nhìn từng địa điểm, từng con người đã trở thành một phần của tôi. Dạo quanh khu phố cổ, hàng cây, những ngôi nhà cổ vẫn còn đó, chúng đẹp, giữ cả ngàn câu chuyện... mà chẳng thể bộc bạch nói với ai.

Tôi đi mà lòng nao nức như trở lại là một đứa nhỏ được mở từng kí ức trong trái tim bé xíu này. Tôi đi bằng chính kí ức của mình, nắng thu bên tôi nhẹ nhàng đi cạnh. Tôi qua Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh, Quảng trường Ba Đình, Văn Miếu - Quốc Tử Giám,... thấy những gia đình từ già tới trẻ đều dìu dắt nhau tới, tôi lại càng thêm yêu Hà Nội dưới cái nắng sớm của mùa thu. Lạ lẫm chút với tôi khi thấy những di tích lịch sử đã được đem công nghệ về hệ thống thuyết minh tự động hay công nghệ thực tế ảo VR3D,... các công nghệ này giúp thông tin dễ dàng tiếp cận cho tôi với những người khách tham quan khác. Tôi được các bạn trẻ giới thiệu và cũng tự đặt vé cho một Tour đêm tại Văn Miếu – Quốc Tử Giám, nghe ngóng các bạn bàn luận với nhau về công nghệ 3D Mapping mà tôi càng trông đợi cho đêm tối nay.

Gác lại tham quan, tôi chọn một quán phở bất kỳ trên phố cổ để ghé vào. Quán ăn đó là một ngôi nhà cũ, mùi thơm của phở đã cuốn lấy tôi từ khi bước vào. Quán phở không quá đông, ai nấy cũng đều nhỏ nhẹ, lịch sự khi tự thưởng thức bát phở của mình. Bát phở bò tái chín, thơm thơm, thanh thanh của gừng, quế, hồi; cái mùi nước phở luẩn quẩn trong đầu tôi mãi không chịu buông. Nếm vị đầu tiên, đọng lại là tất cả những gì của Hà Nội, tôi càng chắc rằng mọi điều tôi yêu thương vẫn chào đón tôi trở lại. Ở quán ăn được đệm là tiếng khách gọi món, tiếng của những chiếc bát lớn được đong đầy bằng cả tinh hoa ẩm thực Việt Nam và tâm huyết của người tạo nên chúng. Tận hưởng niềm vui nho nhỏ với bát phở xong, tôi lặng lẽ ra về với một sự ấn tượng mới về quán phở đặc biệt này.

Chiều đến, tôi lại đi tìm các góc nhỏ ngày xưa tôi đã từng chụp ảnh ở đó. Qua các con phố, có nơi lại chẳng thấy bóng ai, có nơi lại được xây dựng mới, nơi lại trở thành điểm tụ tập cho người trẻ hàn huyên, tâm sự. Những hàng hoa sữa, bóng cây xanh mát thu lại trong mắt tôi. Tôi lần đầu tiên được sử dụng tàu điện trên cao để đi quanh Hà Nội rồi trở về trung tâm, vừa kịp lúc hoàng hôn đang xuống dần, Hà Nội qua góc nhìn này thật mới lạ biết mấy. Tôi dừng tại ga Quốc Tử Giám, rồi đi bộ để qua con đường Thanh Niên tại Hồ Tây. Mua cái kem Tràng Tiền, vài cái bò bía rồi cùng các bạn trẻ ngắm nhìn hoàng hôn dần khuất trên các dãy nhà cao tầng, lặn sâu trong tấm gương dập dìu. Hoàng hôn tại Hà Nội thật khác biệt, cả nền trời hòa cùng sự lãng mạn trong buổi chiều thu thành một bản nhạc bất tận. Một phần tuổi thơ cho tôi nhớ ngày được cùng cha mẹ ngắm nhìn cảnh sắc hùng vĩ. Tôi thử dùng chiếc máy ảnh mới để dùng ấn giữ khung cảnh này. Tiếng tách tách vang lên, là cái đẹp đẽ đáp tiếng. Thật tuyệt vời cho một buổi chiều rong chơi.

Tôi vẫn đem cái lưu luyến của hoàng hôn về Văn Miếu tối nay. Tham gia tour không chỉ có những bạn trẻ mà còn là những người lớn tuổi, hàn huyên với nhau về tối nay sẽ hấp dẫn thế nào. Đoàn khách chúng tôi không thể có cảm giác thất vọng khi được chào đón bằng công nghệ ánh sáng mới mẻ. Chúng tôi đi qua các khu, ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ, lắng nghe lịch sử của các tấm bia tiến sĩ Thăng Long, lớp học viết thư pháp, trải nghiệm được vẽ trên nền trời sao của hệ thống thực tế ảo,... những điều chưa từng có trước đây trong trí nhớ của mình. Tôi nhớ về lịch sử hình thành, phát triển của Văn Miếu và nhớ lại những ngày hội khuyến học của dòng họ khoa bảng trên cái tên của tôi. Kết thúc buổi trải nghiệm, chúng tôi được chiêm ngưỡng công nghệ 3D Mapping tại mặt trước nhà tiền đường với chủ đề về tinh hoa đạo học của người Việt. Ai cũng ngạc nhiên, bất ngờ trước chuyến đi của công nghệ và bài học của giá trị lịch sử. Chào tạm biệt Văn Miếu – Quốc Tử Giám, tôi qua Quảng trường Ba Đình để kịp giờ dự lễ hạ cờ.

Quãng đường tới Quảng trường không xa, tôi cố đi đường qua Cột cờ Hà Nội, công viên Lênin. Trên quãng đường ngập bóng cây đó là hàng xe vội vã về nhà, là các bạn trẻ đang tận hưởng buổi tối rong chơi phố phường mùa hoa sữa, nhưng vẫn sót lại đó những người gánh hàng trên vai. Có lẽ, họ chưa vội vã về nhà, vì gánh hàng còn đầy ắp, tôi thật lòng mong cuộc sống của những con người nhỏ bé sẽ sáng hơn từng ngày. Tôi vội qua họ và chỉ kịp nhìn họ, tặng họ lại nụ cười của người con da diết nhớ quê nhà trong buổi đầu trở lại nơi này. Dù miệng cười nhưng lòng tôi rỉ nước mắt vì chẳng thể giúp hết những con người khốn khổ khỏi tăm tối của đời người.

Đặt chân lên Quảng trường Ba Đình, vừa kịp lúc đoàn tiêu binh 37 người bắt đầu khởi hành. Tiếng nhạc vang lên rồi kết thúc bằng lời nhắc đồng bào hướng về cột cờ để nghi lễ được thực hiện. Sau đó là khung cảnh đồng bào cùng nghiêm túc hướng về cột cờ, không một tiếng động vang lên, cùng ngắm nhìn lá cờ chầm chậm hạ xuống đón tay nâng niu của người lính đúng 21:00. Lòng tôi lại vang lên tiếng tự hào dân tộc, mọi đau đớn của tôi đều nhẹ như không, màu cờ Tổ quốc in hằn lên con tim và trí óc của đồng bào và tôi, cờ Tổ quốc có sức mạnh to lớn đến vậy đấy. Nước mắt tôi lăn dài, trực trào. Tôi càng trân trọng, biết ơn, tự hào hơn khi được sinh ra và lớn lên dưới ánh cờ Tổ quốc và Đảng để là người con Việt Nam và là người Cộng sản.

Hà Nội – cuốn ký ức tuyệt vời vẫn còn đó trong tim tôi và những con người xa xứ. Cảm ơn thu Hà Nội đã theo lối tôi về. Tôi quyết tâm cố gắng về sinh sống tại nơi trái tim của Tổ quốc thêm một lần nữa. Và Tổ quốc vẫn còn đó và nhất định phát triển vượt bậc dưới cánh tay đoàn kết của toàn dân, toàn quân!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyên Anh Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội trong tôi
    Thời gian trôi cứ thôi thúc tôi, chỉ còn ít ngày nữa là hết hạn nộp bài cuộc thi viết "Hà Nội & Tôi", trong lòng biết bao nỗi niềm với Hà Nội... sự tri ân... sự nghĩ suy, cơ hội sẻ chia, đóng góp... không thể bỏ lỡ cơ hội này! Thế là tôi phải quyết tâm vào cuộc.
(0) Bình luận
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Nhạc sĩ Nguyễn Thành Trung ra mắt hai ca khúc mới, thử sức với bolero
    Nhạc sĩ Nguyễn Thành Trung vừa ra mắt hai ca khúc mới lấy cảm hứng từ mùa thu: “Nếu cô đơn sao em lại cô đơn một mình” và “Xa bạn”. Hai tác phẩm mang màu sắc khác biệt, được nhạc sĩ Dương Đức Thụy đảm nhận phần phối khí.
  • Dâng hương kỷ niệm 908 năm ngày hóa Nguyên phi Hoàng Thái hậu Ỷ Lan
    Sáng 16/9/2025 (tức ngày 25/7 năm Ất Tỵ), tại đình Yên Thái (số 8 ngõ Tạm Thương, phường Hoàn Kiếm, Hà Nội), Ban Quản lý hồ Hoàn Kiếm và Phố cổ Hà Nội tổ chức lễ dâng hương kỷ niệm 908 năm ngày hóa của Hoàng Thái hậu Nguyên phi Ỷ Lan.
  • Âm nhạc Thủ đô - 80 năm đồng hành cùng dân tộc
    Trong suốt chiều dài lịch sử, đặc biệt là 80 năm qua, văn học nghệ thuật Thủ đô luôn đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường lịch sử: từ những ngày đầu Cách mạng Tháng Tám sục sôi khí thế, qua hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc, đến công cuộc đổi mới, hội nhập và phát triển đất nước hiện nay. Trong bức tranh chung ấy, âm nhạc Thủ đô Hà Nội giữ một vai trò đặc biệt: vừa là tiếng nói của tâm hồn dân tộc nói chung, tiếng nói “Người Hà Nội” nói riêng, vừa là vũ khí tinh thần sắc bén thôi thúc từng đoàn quân ra trận để bảo vệ Thủ đô, bảo vệ vững chắc chủ quyền quốc gia, dân tộc.
  • Hà Nội quyết liệt dẹp bỏ chợ cóc, chợ tạm, siết chặt quản lý giết mổ gia súc, gia cầm
    Văn phòng UBND Thành phố đã ban hành Thông báo số 575/TB-VP ngày 12/9/2025 về Kết luận của Phó Chủ tịch UBND Thành phố Nguyễn Mạnh Quyền tại cuộc họp triển khai Nghị quyết số 436/NQ-HĐND của HĐND Thành phố và các chỉ đạo của UBND Thành phố về xử lý dứt điểm các chợ "cóc", chợ "tạm", quản lý cơ sở giết mổ gia súc, gia cầm không bảo đảm điều kiện trên địa bàn Thành phố.
  • Người dân được khám sức khỏe định kỳ 1 năm/1 lần, bắt đầu từ năm 2026
    Từ năm 2026, người dân được khám sức khỏe định kỳ hoặc khám sàng lọc miễn phí ít nhất mỗi năm 1 lần, được lập sổ sức khỏe điện tử để quản lý sức khỏe theo vòng đời, từng bước giảm gánh nặng chi phí y tế. Đến năm 2030, người dân được miễn viện phí ở mức cơ bản trong phạm vi quyền lợi bảo hiểm y tế theo lộ trình.
Đừng bỏ lỡ
Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO