Hoàng hôn Hồ Tây
Sau bao ngày công việc bận rộn không đi đâu, không ra đường ngắm nhìn sự biến chuyển khi đất trời đang vào mùa đổi thay. Ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc tôi đi dạo một vòng quanh Hồ Tây vào một ngày đầu thu. Một không khí thoáng đãng mát lành cùng làn gió từ mặt hồ thổi vào khiến lòng tôi nhẹ bẫng. Mọi lo âu buồn phiền theo cơn gió mà đi mất để lại trong tôi niềm hân hoan và đong đầy cảm xúc.
Dạo một vòng quanh hồ có rất nhiều quán café được mở ra với nhiều phong cách khác nhau. Những quán café được thiết kế đa dạng, từ trẻ trung hiện đại đến phong cách cổ điển. Mỗi quán tìm cho mình một phong cách riêng, với lối trang trí độc đáo và mới lạ để thu hút khách. Có quán còn kèm theo dịch vụ tô tượng hay cho thuê xe đạp. Tất cả đều vì muốn tạo ra một không gian thoải mái, yên tĩnh nhưng vô cùng thu hút để níu kéo khách dừng chân. Và có lẽ mỗi quán đã có cho riêng mình những khách hàng quen thuộc.
Suốt cả chặng đường ven hồ đoạn mang tên nhà thơ Nguyễn Đình Thi có rất nhiều người đứng hóng gió, nhiều bạn trẻ đứng chụp ảnh và cố gắng tìm cho mình những khoảnh khắc đáng giá. Còn có nhiều bác cao tuổi với chiếc cần đứng câu vài con cá. Cũng có nhiều người đưa con đến đây để đạp xe quanh hồ, vừa tập thể dục vừa tận hưởng không khí trong lành. Rồi có khu rộng rãi trở thành nơi tập thể dục công cộng cũng trở nên đông vui hơn. Có người đến đó với chiếc xe máy dựng cạnh bên, ngồi trên ghế đá nhìn về phía hồ trước mặt. Tôi cũng chẳng thể biết được họ đang nghĩ gì, ngắm nhìn điều gì. Nhưng có lẽ họ muốn tìm cho mình một khoảnh khắc yên tĩnh và thả hồn vào không gian trước mặt. Muốn chẳng phải nghĩ suy hay lắng lo về điều gì. Bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ để được tận hưởng cuộc sống yên bình đôi chút. Lấy lại tinh thần, lấy lại niềm tin và sắp xếp lại trật tự trong đầu. Để rồi ngày mai trở lại cuộc sống thường ngày mà đối mặt với cơm áo gạo tiền cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Đứng trước hồ với những tia nắng chiếu rọi xuống mặt hồ. Nắng mùa thu không gắt gỏng mà mang chút dịu nhẹ nên cảm giác của tôi rất thư thái. Nhìn ngắm mặt hồ lăn tăn sóng, làn nước lấp lánh ánh bạc. Những tia nắng chiếu xuống khiến mặt hồ lấp lánh tưởng chừng như đang nhảy múa vui đùa. Nhìn từ xa trông như một đàn bướm nhỏ xinh xinh màu trắng đang bay lượn trên mặt hồ. Chúng vui đùa nhảy múa, nhẹ nhàng bay lượn trên mặt hồ mà soi gương mà ngắm nghía. Một cảnh tượng đẹp đến mức khiến bản thân tôi không ngừng mà thốt lên rằng “Thật tuyệt.”
Trước đây mỗi khi bế tắc trong công việc, thấy áp lực nhiều thứ rồi mọi chuyện không được như ý, không thuận lợi. Tôi cũng thường đi xe máy ra đây đứng trước mặt hồ. Mặc cho gió thổi, mặc cho tóc rối lung tung hay lòa xòa trước mặt, tôi vẫn lặng im đứng đó. Lúc ấy tôi chỉ muốn hét thật to, muốn gió giúp tôi mang đi tất cả những gánh nặng trong lòng, muốn để gió từ từ cuốn đi những điều không vui, không may mắn. Phải đó tôi chỉ muốn vậy thôi. Nhìn ra xa xăm trước mặt một cách vô định không suy nghĩ không buồn phiền chỉ còn mình và không gian mặt hồ. Tất cả hòa quyện vào nhau như thể là một. Với tôi lúc này chẳng gì có thể kéo tôi ra khỏi nơi ấy. Tôi đã tìm lại cho mình một tâm hồn yên tĩnh và sức mạnh để bước tiếp trên đường đời là như thế đó.
Hôm nay đứng trước hồ, nhìn ngắm mọi thứ, nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời. Dường như mọi thứ đã trở lên an yên hơn. Đối với tôi lúc này thời gian dường như đã dừng lại, tất cả chỉ để lại khoảnh khắc này mà thôi. Đứng đó lắng nghe mọi thanh âm của cuộc sống, lắng nghe tiếng chim hót, tiếng động cơ xe, tiếng trò chuyện thì thầm nhỏ to và cả tiếng cười đùa đâu đó xua tan đi mệt nhọc của cuộc sống. Tất cả như hòa quyện vào nhau nhưng lại không có cảm giác ồn ào mà vẫn có chút gì đó tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng mang theo nhịp sống chậm rãi để từ từ tận hưởng mọi nhịp điệu của cuộc sống. Đến đây để được sống chậm lại, để tìm lại cảm giác yên bình và nhìn ngắm sự chuyển động của thời gian.
Khi nắng chiều dần buông, mặt trời chỉ còn là những tia nắng yếu ớt phía chân trời. Một cảnh sắc đẹp đến nao lòng với những ai yêu thích cảnh hoàng hôn. Đôi khi chỉ cần ra đứng trước hồ nhìn ánh chiều tà, mặt trời từ từ lặn xuống chỉ còn là một quả cầu đỏ rực, xung quanh là ánh sắc cam vàng. Tự nhiên lại thấy cuộc sống như được tô điểm thêm một vẻ đẹp khác. Một vẻ đẹp khiến ai cũng xuyến xao, cũng ngắm nhìn, cũng trầm trồ trước món quà của thiên nhiên ấy. Cảnh sắc hoàng hôn hòa quyện với vẻ đẹp của Hồ Tây tạo nên một khung cảnh vừa nên thơ vừa cổ kính nhưng mang nét hoài niệm cổ xưa. Bởi Hồ Tây có nhiều địa điểm tâm linh, nhiều sự tích gắn liền nên nó càng làm cho nơi ấy trở lên huyền bí nhưng rất đỗi thân quen. Ai đã đến đây đã ngắm nhìn thì chẳng có thể nào quên và luôn ghi nhớ, luôn trở lại mỗi khi có dịp.
Trải qua bao sự đổi thay, bao thăng trầm của lịch sử Hồ Tây vẫn là địa điểm được nhiều người lui tới. Đến đây không chỉ có những người cao tuổi mà còn có rất nhiều bạn trẻ. Đến đây không chỉ được sống chậm lại, được tận hưởng vẻ đẹp của Hồ Tây mà còn là chiêm ngưỡng những di tích lịch sử ngàn năm văn hiến, những dấu tích xưa vẫn còn nơi đây và còn là những câu chuyện kể đằng sau gắn liền với từng giai thoại của Tây Hồ. Nơi đây đã trở thành niềm tự hào của người dân Thủ đô nói riêng và của những người con Việt Nam nói chung.
Ánh chiều đang dần dần rơi xuống mặt hồ…/.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đông Phong. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. |