Hà Nội và những người lính Cụ Hồ

Bùi Thị Hồng Vân| 14/12/2022 14:21

Hà Nội với ai đó là những dãy phố mùa thu rời rợi lá vàng thơm hương cốm mới, là con đường ven Hồ Tây ngập tràn những gánh hàng hoa rực rỡ sắc màu, là lung linh ánh đèn màu khi phố về đêm… Còn với tôi Hà Nội gắn liền với dáng hình của những người lính mà tôi đã từng gặp. Những người lính Hà Nội – những anh bộ đội Cụ Hồ với trái tim luôn ấm áp đã để lại trong tôi những kỷ niệm thật đẹp, đã giúp mẹ con tôi vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất.

ten_cac_chi_cac_anh_da_thanh_ten_dat_nuoc_atzo(1).jpg
Ảnh minh hoạ

Tôi đến Hà Nội lần đầu cách đây tròn 12 năm trong một hoàn cảnh éo le khi con gái đột ngột lâm bệnh nặng. Hè năm ấy, miền Bắc trải qua những ngày nắng nóng kỷ lục. Bình minh chưa ló rạng mà cái nóng đã ập đến. Trời trong veo không một gợn mây. Hơi nóng từ trên trời phả xuống, từ dưới đất bốc lên ngột ngạt, tức thở. Tôi lắc lư theo chuyến xe khách xuôi về Hà Nội chăm con gái nhỏ. Chiếc xe già nua cũ kỹ mỗi lần leo dốc lại kêu rầm rầm, phả ra mùi xăng sống gây gây. Mùi mồ hôi, mùi nước hoa của những người đi xe quyện vào nhau tạo nên một thứ mùi hỗn hợp khiến cho đầu óc tôi váng vất như người đang say rượu. Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn với cơn say xe tôi cũng đến trung tâm Hà Nội. Trưa nắng chang chang. Bến xe Mỹ Đình đông nghịt người. Tôi như đứa con lạc mẹ bơ vơ, hoang mang giữa phố phường xa lạ. Cố xua tay chối từ những cái kéo tay, kéo áo mời mọc của mấy bác xe ôm, tôi leo lên chiếc xe ôm của một người đàn ông trung niên mặc áo lính đã ngả màu có nụ cười ấm áp. Ai nấy đều vội vã lao thật nhanh như chốn chạy cái nắng, cái nóng khủng khiếp như nung như rang ấy, nhưng bác xe ôm lại chẳng có vẻ gì vội vàng. Cái cách vừa chạy xe thong thả vừa nhẩn nha nói chuyện khiến tôi hơi ngạc nhiên mặc dù tôi đang rất vội. Trong câu chuyện trải dài trên quãng đường từ bến xe đến bệnh viện 103, tôi biết anh từng là lính tăng thiết giáp của Tiểu đoàn 201 đóng quân tại Xuân Mai. Người lính có 25 năm tuổi xuân gắn liền với xe với pháo, với thao trường bãi tập, quanh năm xa nhà biền biệt, trở về Thủ đô hoa lệ khi mái tóc đã pha sương. Thay vì ngồi uống nước chè, đánh cờ như bao cán bộ về hưu khác anh lựa chọn làm thêm bằng nghề lái xe ôm. Khi biết tôi lần đầu đến Hà Nội lại chăm con ở một bệnh viện lớn anh đã tận tình đưa tôi đến tận nơi con gái nằm, giúp tôi hoàn tất các thủ tục nhập viện cho con. Chia tay người xe ôm đặc biệt trong lòng tôi không khỏi xúc động xen lẫn sự ngưỡng mộ. Trong cuộc đời này có được bao nhiêu người lính như anh? Trở về với cuộc sống đời thường khi tuổi đã xế chiều nhưng không ngại thay đổi, không ngại làm những công việc bình thường để thấy mình vẫn còn có ích. Trong nắng trưa rực rỡ nụ cười của người lính ấy thật dịu và hiền biết bao. Nhìn nụ cười ấy tôi tin rằng dù cuộc sống có khó khăn, khắc nghiệt đến đâu cũng vẫn le lói những điểm sáng, những điều tốt đẹp.

Trong hành trình chữa bệnh cho con gái nhỏ, có những tháng ngày con trở bệnh nặng, sự sống của con cứ mong manh tựa hồ chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể dứt đứt sợi dây mong manh, thanh xuân ấy. Trái tim người mẹ của tôi như có bàn tay ai bóp nát khi nghĩ rằng một ngày nào đó đứa con gái bé bỏng của tôi, thiên thần nhỏ của tôi có thể sẽ rời xa tôi mãi mãi. Để rồi hàng ngày tôi cứ ngồi nơi cửa phòng cấp cứu mà nước mắt nhạt nhòa, mà không để ý bao đôi mắt ái ngại đang chăm chú nhìn mình. Trong bao người lặng lẽ nhìn tôi khóc trước cửa phòng cấp cứu có một chàng lính trẻ đã âm thầm mua cơm, mua cháo đặt trước mặt tôi và nói:

- Cơm, cháo em mua rồi. Chị ăn đi để còn có sức chăm cháu. Mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con chị ạ.

Bất cứ lúc nào rảnh rỗi em lại tranh thủ đến thăm mẹ con tôi, làm giúp tôi bất cứ việc gì có thể. Việc làm ấm áp của chàng lính trẻ vốn không phải anh em ruột rà giữa nơi đất khách quê người, giữa chốn mà sự sống và cái chết cách nhau trong gang tấc khiến tôi không khỏi xúc động. Việc làm của em khiến tôi nghiệm ra rằng: Trong khó khăn, trong tận cùng khổ đau ta sẽ thấy được tấm lòng của mỗi người đối với mọi người xung quanh. Những lời động viên nhẹ nhàng của em như suối nguồn ấm áp gieo vào tâm hồn con gái tôi những hy vọng sống, giúp con vượt qua bệnh tật hiểm nghèo.

Trong suốt hành trình dài hơn mười năm giành giật sự sống cho con, tôi đã đi qua bao nhiêu bệnh viện lớn nhỏ, đã nhận đủ sự ấm áp và cả sự bạc bẽo của con người giữa nhân gian. Nhưng nơi để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất là bệnh viện 103 và những người thầy thuốc mang quân hàm xanh. Những người lính - người thầy thuốc nơi đây đã không ít lần chạy đua cùng thời gian để giành giật sự sống mong manh cho con gái tôi, giành giật sinh linh bé nhỏ từ tay tử thần. Mặc dù có lúc rất mệt mỏi, rất căng thẳng nhưng các anh, các chị luôn nhẹ nhàng dành cho mẹ con tôi những lời động viên ân cần. Những người thầy thuốc mang quân hàm xanh ấy là điểm tựa vững chắc giúp cho những người bệnh và cả người nhà của họ tiếp tục hy vọng, tiếp tục chiến đấu với bệnh tật. Không ít người trong đó có mẹ con tôi nhờ những lời động viên ấm áp đó mà chiến thắng bệnh tật, chiến thắng tử thần, trở về với cuộc sống đời thường.

Mẹ con tôi đã đi qua những tháng ngày khó khăn giông bão như thế. Gần mười năm với bao hy vọng mong manh, với bao nỗi đớn đau cứ vò xé, cứ đan xen vào nhau. Và người đồng hành, giúp đỡ mẹ con tôi trên chặng đường dài khó khăn đó ngoài những người thân, anh em bạn bè còn có những người lính Hà Nội – những anh bộ đội Cụ Hồ. Họ đã lặng thầm động viên giúp đỡ mà không màng đến sự hàm ơn, trả nghĩa của mẹ con tôi.

Hơn mười năm, thời gian khá dài để những người lính ấy quên rằng đã có lúc mình giúp đỡ một ai đó. Nhưng tôi không bao giờ quên hình bóng và những việc làm đẹp của những người lính tôi đã gặp. Có thể họ là người Hà Nội, cũng có thể họ chỉ là những người lính ngang qua Hà Nội. Nhưng trái tim ấm áp và những việc làm thật đẹp của các anh đã và đang góp phần làm nên một Hà Nội – trái tim của cả nước không chỉ đẹp, không chỉ hào hoa và còn rất bao dung nghĩa tình. Để mỗi người dù chỉ ngang qua Thủ đô Hà Nội một lần đều không thể quên. Hình ảnh Hà Nội và những người lính, những người thầy thuốc mang quân hàm xanh luôn ấm áp trong trái tim tôi.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Bùi Thị Hồng Vân. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Hà Nội mùa này mình bên nhau nhé!
    Hà Nội mùa này cô đơn thì phí lắm... Hà Nội tháng 10 làm con người ta cảm thấy yêu nhau say đắm trong tiết trời đang thổn thức của mùa thu với cơn gió heo may làm ta nhớ thương, mùi cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ, hoa sữa nồng nàn theo bước chân ai?
(0) Bình luận
  • Hà Nội, mùa đầu nỗi nhớ
    Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên một con phố nhỏ quanh Hồ Tây, từng chiếc lá vàng từ tốn rơi trên mặt đường tấp nập người qua lại, mặt hồ còn nhấp nhô phản chiếu những tia nắng mờ nhạt còn sót lại của buổi hoàng hôn. Dường như thời gian đang trôi chậm lại để tôi có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của miền đất Thủ đô, mà trước đây tôi chỉ có thể trông thấy qua lớp màn ảnh vô giác.
  • Ấn tượng thiên nhiên giữa lòng Hà Nội
    Dạo ấy, gần hai năm trước, nhân chuyến công tác Thủ đô, đoàn chúng tôi tổ chức chuyến thực tế thực sự ý nghĩa. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn luyến tiếc, bởi với thời gian một ngày, chúng tôi chưa thể nào tiếp cận trọn vẹn không gian của “địa chỉ đó”. Cách trung tâm thành phố gần 40km về phía Tây, nơi hội tụ các sản phẩm văn hoá truyền thống của 54 dân tộc anh em. Nơi đó là “Làng Văn hoá các dân tộc Việt Nam” thuộc Khu du lịch Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội.
  • Vé không khứ hồi
    Viết gì đây? Khi mỗi lần nhớ đến thời thơ ấu lòng lại buồn thương da diết. Tuổi thơ yêu dấu trong lòng Hà Nội, nơi mở ra những trang màu hồng đầy ắp kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Nay xa rồi tất cả tầm tay với.
  • Gửi cậu của một năm sau
    Bây giờ, tớ là một cô sinh viên năm ba vô lo, vô nghĩ chuyện tương lai. Hoặc đã từng nghĩ nhưng không quá nhiều lo lắng. Một năm sau cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ trở thành ai? Liệu cậu có tiếp tục cuộc sống nơi Hà Nội nhộn nhịp xô bồ hay trở về miền quê yên bình của riêng cậu? Tớ chắc sẽ không khuyên nhủ gì cậu đâu, nhưng tớ muốn nói với cậu, mặc cho việc kiếm việc khó khăn, mặc cho áp lực cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai cậu thì đã từng có một Hà Nội yêu thương, che chở, bảo vệ cậu đến nhường nào.
  • Hà Nội mến thương
    Quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn, là nơi để những đứa con xa quê nhung nhớ mỗi khi có cơn gió hiu hiu thổi qua làm dấy lên cả một bầu trời nhung nhớ. Nhưng có những vùng đất ta sẽ gặp khi bước ra khỏi luỹ tre làng, để rồi khẽ thương từ độ nào không hay. Bởi ở nơi ấy, có những kỷ niệm, có những con người làm ta cảm mến, lưu luyến chẳng nỡ rời xa.
  • Hà Nội và những người thầy
    Tôi cùng một số bạn bè đến Thủ đô, dự Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du, do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức. Chiều cuối thu bên Hồ Tây, bốn người không chung giọng nói, cùng nhau nhâm nhi li bia hơi Hà Nội và đĩa mực khô nướng Quảng Bình. Được dịp, chuyện nổ như rang ngô, niềm vui cứ thế thăng hoa, khiến câu chuyện cũng trở nên không đầu không cuối…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Người dân đội nắng đứng bên đường khóc tiễn Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng về lòng đất mẹ
    Trong thời tiết nắng nóng Hà Nội lên tới 40 độ C, nhưng rất nhiều người dân vẫn đội nắng đứng trên các tuyến đường hướng về Nghĩa trang Mai Dịch để tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lần cuối.
  • Những dòng sổ tang nhoè nước mắt tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại quê nhà
    Rất đông người dân ở mọi độ tuổi, có người già, thanh thiếu niên, trẻ nhỏ... lặn lội từ các quận, huyện của thành phố Hà Nội và các tỉnh đến để tiễn đưa người lãnh đạo đáng kính.
  • Người dân nghẹn ngào, tiếc thương Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tại quê nhà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thôn Lại Đà, xã Đông Hội, huyện Đông Anh, Thành phố Hà Nội, những đôi mắt đỏ hoe, cùng hàng ngàn giọt lệ đã, đang và sẽ rơi là những hình ảnh đầy xúc cảm, thể hiện sự tiếc thương, kính trọng của người dân đối với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • Toàn văn lời điếu tại Lễ truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Ngày 26/7, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam được cử hành trọng thể theo nghi thức Quốc tang tại Nhà tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông (Hà Nội). Lễ truy điệu cũng được tổ chức đồng thời tại Hội trường Thống Nhất (thành phố Hồ Chí Minh) và quê nhà Tổng Bí thư tại xã Đông Hội, huyện Đông Anh (Hà Nội). Trong niềm tiếc thương vô hạn, Chủ tịch nước Tô Lâm - Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Lễ tang đã đọc Lời điếu tại Lễ Truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • [Video] Người dân từ mọi miền đất nước xếp hàng để được thắp nén tâm hương tưởng nhớ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tang lễ đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được tổ chức theo nghi thức Quốc tang trong hai ngày 25 và 26/7/2024. Lễ viếng đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức tại Nhà tang lễ Quốc gia số 5 Trần Thánh Tông, thành phố Hà Nội, bắt đầu từ 7 giờ đến 22 giờ ngày 25/7 và từ 7 giờ đến 13 giờ ngày 26/ 7/ 2024. Lễ viếng, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức cùng thời gian trên tại Hội trường Thống Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh và tại quê nhà xã Đông Hội, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội và những người lính Cụ Hồ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO