Màu mến yêu

Duyên Bạc Thuỳ| 07/12/2022 10:19

Lòng tôi vẫn ngập tràn những hình ảnh dịu dàng của sáng xuân năm ấy. Ngày tôi mặc một chiếc áo dài trắng mượt mà sải bước tự tin trên sân của một ngôi trường tiểu học ở Hà Nội trong những ngày cuối cùng của kì thực tập. Chiếc áo dài rạng rỡ khiến tôi như hoá thành bướm trắng. Mang trong mình ngập tràn xúc động, tôi vững bước dần trên con đường đi gieo tiếp những mến yêu...

thieu-nu-dep-diu-dang-giua-khoanh-khac-ha-noi-sang-thu-10(1).jpg
Ảnh minh hoạ (nguồn: internet)

Tôi nhận được rất nhiều những tình cảm mến yêu từ đất và người Hà Nội. Nhưng mến yêu rất nhiều sắc nhiều màu. Mến yêu đến từ giảng đường và nơi ở, mến yêu đến từ những thầy cô đã dạy; đến từ những bà, những bác, những chị, những anh đã từng giúp đỡ và đến từ những người bạn tri âm dù thời gian được ở cạnh nhau cũng chẳng tính là dài.

Vào năm thứ hai học tại trường đại học sư phạm, tôi bắt đầu tham gia thêm những hoạt động khác ở ngoài giờ học. Một trong những hoạt động yêu thích của tôi là tham gia tập luyện tại Câu lạc bộ Thiếu Lâm Sơn Đông - một câu lạc bộ do võ sư Phạm Vũ Quang tổ chức và duy trì trong một thời gian dài của cuối những năm chín mươi và đầu những năm hai nghìn ở khu vực Cầu Giấy. Và rồi ở đây, tôi yêu Hà Nội thêm vì một màu sắc khác: màu của người Hà Nội hào sảng và chân thành.

Lúc mới đăng kí đi tập, lòng tôi vẫn còn băn khoăn vì sợ mình không đủ tiền đóng học. Nhưng đi tập rồi thì mới biết thầy tổ chức lớp học này là hoàn toàn miễn phí. Chúng tôi chỉ việc chuẩn bị đồ tập cá nhân là một bộ võ phục, một đôi giày vải và một bó đũa mà thôi. Võ phục thì may bằng vải thô màu nâu với cái quần chun ống rộng và cái áo vạt chéo ngắn có thắt đai lưng.

Tuần nào cũng có hai buổi tối, tôi mặc trên người bộ áo nâu rộng rãi ấy mà theo các bạn ra sân tập luyện. Chúng tôi khởi động rồi chúng tôi tập chạy, chúng tôi luyện cho những cánh tay phát lực dẻo dai và những trụ chân đứng vững, chúng tôi tập lấy hơi rồi tập gồng cơ, chúng tôi học lăn và học ngã, chúng tôi học tránh và học cách ra đòn… Những chiếc áo nâu luôn thấm đẫm mồ hôi dù sân tập ngoài trời mùa nào cũng lồng lộng gió.

Mỗi tháng một lần, chúng tôi đạp xe từ Cầu Giấy lên nhà thầy ở trên phố Hồ Xuân Hương để cùng nhau gặp mặt, liên hoan. Những cuộc hội ngộ lúc nào cũng vui vẻ trong tiếng cười đùa của đám võ sinh tuổi đôi mươi mười tám. Buổi liên hoan nào cũng rực rỡ sắc màu với những thứ đồ ăn mà vợ thầy dịu dàng bày biện. Buổi nói chuyện nào cũng gần gũi trong lời nói chuyện vừa nghiêm cẩn, vừa dễ gần của thầy. Thầy luôn luôn không có đủ thời gian để dạy võ có thu phí cho những người nước ngoài xếp hàng đăng kí. Nhưng thầy lại luôn có thời gian để tổ chức lớp tập cho những đứa học sinh, sinh viên nghèo đến tập từ những nơi rất khác nhau.

Và rồi, dưới sự dẫn dắt của thầy, những võ sinh, những trợ giảng; những anh; những em trong câu lạc bộ đối xử với nhau ngày càng thân thiết. Nhiều học viên đến tập một thời gian ngắn rồi đi. Có những cậu học sinh đến tập vài buổi rồi vì nản, vì sợ đau mà nghỉ. Có cô sinh viên đã tốt nghiệp thì ra trường về quê. Có anh võ sinh đã trở thành trợ giảng rồi đi du học nước ngoài nên cũng chia tay. Có cả cậu bạn vì bạo bệnh mà đi trong tiếng than dài “ lá vàng lại tiễn lá xanh” làm mắt của chúng tôi đều rơm rớm. Nhưng trong mỗi chúng tôi, ký ức về câu lạc bộ, về nơi những võ sinh mặc áo màu nâu vẫn luôn là một phần ký ức thanh xuân đẹp nhất.

Với tôi, ký ức ấy lại càng tươi đẹp.

Là sinh viên đến từ một huyện miền núi xa xôi, tôi đến Hà Nội và mang theo mình tính cách rụt rè, khép kín và không dễ gì cởi mở. Đến tận những năm cuối cùng của thời kì đại học rồi mà tính cách ấy vẫn chẳng thay đổi nhiều. Vì thế, những ngày đi thực tập đầu tiên của tôi trôi qua không mấy suôn sẻ. Tôi dạy học trong luống cuống nhớ quên dù trước đó tôi đã tập giảng đến cả chục lần. Tâm trạng buồn buồn của tôi chắc đã làm cho các bạn tập trong câu lạc bộ chú ý và họ đã giúp tôi bằng một cách thực sự bất ngờ.

Tôi đã khóc khi nhận được một tấm vải may áo dài từ các bạn. Thời ấy, một chiếc áo dài đối với cô sinh viên sư phạm đi học chủ yếu nhờ vào học bổng được cấp và tiền đi làm gia sư là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ. Tôi biết, các bạn tôi đã gom góp cùng nhau để có thể tặng cho tôi món quà đặc biệt ấy. Một cậu bạn rất tình cảm nhưng lúc nào cũng có vẻ mặt bất cần và ngang ngạnh; một bạn khác luôn giấu biệt sự quan tâm trong kiểu nói chuyện phất phất phơ phơ; một người anh luôn luôn trầm lặng mà chúng tôi thường yêu quý gọi là “đại ca”; và hình như còn có vài người bạn nữa. Mãi về sau này tôi cũng không có cách nào để trả lại được những ân tình ngày đó. Chỉ có thể giữ chúng trong tim như thể giữ những yêu thương từ những người có chung một gia đình.

Buổi sáng mùa xuân dịu dàng năm đó. Tôi mặc chiếc áo dài trắng muốt, tinh khôi sải bước trên sân trường ngập tràn nắng sớm. Tôi mang trên mình chiếc áo dài trắng rạng rỡ đến từ những người bạn hay mặc áo nâu luôn có mùi mồ hôi chát mặn. Tôi bóc nốt lớp kén giấu mình cuối cùng và vươn mình xòe ra đôi cánh trắng. Tôi bắt đầu bay cho một hành trình thật dài đi gieo tiếp những mến yêu…

Thời gian cuốn chúng tôi đi, các bạn tôi không còn ai mặc bộ võ phục màu nâu ấy nữa. Tôi cũng chẳng còn mặc vừa chiếc áo dài trắng khi xưa. Những chàng trai cô gái tuổi đôi mươi thuở ấy giờ số tuổi đều đã gấp đôi lần tuổi cũ. Nhưng không khí tại những buổi gặp gỡ thi thoảng của kẻ ngược người xuôi; của những người làm công việc rất khác nhau thì dường như vẫn vậy: tràn đầy không khí thanh xuân, tràn đầy những nụ cười sâu từ chân tơ, kẽ tóc. Không có gì xa cách, chỉ còn những nhớ thương; không có những toan tính, chỉ có những chân thành. Gió Hà Nội vẫn thổi bồi hồi từ miền ký ức mà dồn thành những háo hức, những mong chờ mà cậu em nhỏ tuổi nhất thỉnh thoảng lại ghim ghim trong nhóm: Nhớ nhau rồi, gặp nhau thôi.

Còn tôi, từ một nơi xa, tôi lại ngắm những bóng áo nâu giản dị mà hào sảng, tôi lại nhìn bóng áo dài trắng tươi sáng, dịu dàng từ trong miền ký ức, tôi lại ước ao được về ngay Hà Nội. Về với Hà Nội, về với những mến yêu.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Duyên Bạc Thuỳ. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Hà Nội trong mắt tôi
    Hà Nội – mảnh đất ngàn năm văn vật luôn là đề tài bất tận của sáng tạo nghệ thuật. Với tôi từ khi còn là một cậu bé đã yêu thành phố này bằng cách của riêng mình. Tôi yêu Hà Nội qua âm nhạc. Những con phố, tên đường, địa danh nơi đây đã trở nên quá đỗi gần gũi, thân thương dù bản thân ngày xưa ấy chưa một lần được đặt chân đến. Chính âm nhạc là phương tiện chuyên chở sự mến yêu của ta đến nơi phương xa và nó cũng là những viên gạch từng ngày xây nên ngọn tháp tình yêu của mình với Hà Nội.
(0) Bình luận
  • Hà Nội, mùa đầu nỗi nhớ
    Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên một con phố nhỏ quanh Hồ Tây, từng chiếc lá vàng từ tốn rơi trên mặt đường tấp nập người qua lại, mặt hồ còn nhấp nhô phản chiếu những tia nắng mờ nhạt còn sót lại của buổi hoàng hôn. Dường như thời gian đang trôi chậm lại để tôi có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của miền đất Thủ đô, mà trước đây tôi chỉ có thể trông thấy qua lớp màn ảnh vô giác.
  • Ấn tượng thiên nhiên giữa lòng Hà Nội
    Dạo ấy, gần hai năm trước, nhân chuyến công tác Thủ đô, đoàn chúng tôi tổ chức chuyến thực tế thực sự ý nghĩa. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn luyến tiếc, bởi với thời gian một ngày, chúng tôi chưa thể nào tiếp cận trọn vẹn không gian của “địa chỉ đó”. Cách trung tâm thành phố gần 40km về phía Tây, nơi hội tụ các sản phẩm văn hoá truyền thống của 54 dân tộc anh em. Nơi đó là “Làng Văn hoá các dân tộc Việt Nam” thuộc Khu du lịch Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội.
  • Vé không khứ hồi
    Viết gì đây? Khi mỗi lần nhớ đến thời thơ ấu lòng lại buồn thương da diết. Tuổi thơ yêu dấu trong lòng Hà Nội, nơi mở ra những trang màu hồng đầy ắp kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Nay xa rồi tất cả tầm tay với.
  • Gửi cậu của một năm sau
    Bây giờ, tớ là một cô sinh viên năm ba vô lo, vô nghĩ chuyện tương lai. Hoặc đã từng nghĩ nhưng không quá nhiều lo lắng. Một năm sau cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ trở thành ai? Liệu cậu có tiếp tục cuộc sống nơi Hà Nội nhộn nhịp xô bồ hay trở về miền quê yên bình của riêng cậu? Tớ chắc sẽ không khuyên nhủ gì cậu đâu, nhưng tớ muốn nói với cậu, mặc cho việc kiếm việc khó khăn, mặc cho áp lực cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai cậu thì đã từng có một Hà Nội yêu thương, che chở, bảo vệ cậu đến nhường nào.
  • Hà Nội mến thương
    Quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn, là nơi để những đứa con xa quê nhung nhớ mỗi khi có cơn gió hiu hiu thổi qua làm dấy lên cả một bầu trời nhung nhớ. Nhưng có những vùng đất ta sẽ gặp khi bước ra khỏi luỹ tre làng, để rồi khẽ thương từ độ nào không hay. Bởi ở nơi ấy, có những kỷ niệm, có những con người làm ta cảm mến, lưu luyến chẳng nỡ rời xa.
  • Hà Nội và những người thầy
    Tôi cùng một số bạn bè đến Thủ đô, dự Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du, do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức. Chiều cuối thu bên Hồ Tây, bốn người không chung giọng nói, cùng nhau nhâm nhi li bia hơi Hà Nội và đĩa mực khô nướng Quảng Bình. Được dịp, chuyện nổ như rang ngô, niềm vui cứ thế thăng hoa, khiến câu chuyện cũng trở nên không đầu không cuối…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Người dân đội nắng đứng bên đường khóc tiễn Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng về lòng đất mẹ
    Trong thời tiết nắng nóng Hà Nội lên tới 40 độ C, nhưng rất nhiều người dân vẫn đội nắng đứng trên các tuyến đường hướng về Nghĩa trang Mai Dịch để tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lần cuối.
  • Những dòng sổ tang nhoè nước mắt tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại quê nhà
    Rất đông người dân ở mọi độ tuổi, có người già, thanh thiếu niên, trẻ nhỏ... lặn lội từ các quận, huyện của thành phố Hà Nội và các tỉnh đến để tiễn đưa người lãnh đạo đáng kính.
  • Người dân nghẹn ngào, tiếc thương Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tại quê nhà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thôn Lại Đà, xã Đông Hội, huyện Đông Anh, Thành phố Hà Nội, những đôi mắt đỏ hoe, cùng hàng ngàn giọt lệ đã, đang và sẽ rơi là những hình ảnh đầy xúc cảm, thể hiện sự tiếc thương, kính trọng của người dân đối với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • Toàn văn lời điếu tại Lễ truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Ngày 26/7, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam được cử hành trọng thể theo nghi thức Quốc tang tại Nhà tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông (Hà Nội). Lễ truy điệu cũng được tổ chức đồng thời tại Hội trường Thống Nhất (thành phố Hồ Chí Minh) và quê nhà Tổng Bí thư tại xã Đông Hội, huyện Đông Anh (Hà Nội). Trong niềm tiếc thương vô hạn, Chủ tịch nước Tô Lâm - Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Lễ tang đã đọc Lời điếu tại Lễ Truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • [Video] Người dân từ mọi miền đất nước xếp hàng để được thắp nén tâm hương tưởng nhớ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tang lễ đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được tổ chức theo nghi thức Quốc tang trong hai ngày 25 và 26/7/2024. Lễ viếng đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức tại Nhà tang lễ Quốc gia số 5 Trần Thánh Tông, thành phố Hà Nội, bắt đầu từ 7 giờ đến 22 giờ ngày 25/7 và từ 7 giờ đến 13 giờ ngày 26/ 7/ 2024. Lễ viếng, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức cùng thời gian trên tại Hội trường Thống Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh và tại quê nhà xã Đông Hội, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Màu mến yêu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO