Bản nhạc êm đềm có tên là Hà Nội

Phan Xuân Hậu| 03/12/2022 09:12

Mười tám tuổi, lần đầu đến Thủ đô vào một ngày mùa hè, Hà Nội năm đó (1992) khác xa Hà Nội bây giờ nhưng những nét văn hóa truyền thồng thì vẫn không khác nhiều. Tôi được đi dạo những nơi mà nhiều bạn cùng trang lứa ở quê hương phải hàng chục năm sau mới có được.

1509277269-y-nghia-con-so-36-pho-phuong-ha-noi-1(1).jpg
Hà Nội êm đềm (ảnh minh hoạ)

Đầu tiên là hồ Hoàn Kiếm lung linh màu huyền thoại. Rồi đến chùa Một Cột lưu dấu tích lịch sử nghìn năm. Đến lăng Bác trang nghiêm thành kính và hồ Tây mênh mông gió như thổi hồn người về lại tháng năm xưa.

Hà Nội, Hà Nội. Nơi lưu giữ ký ức hào hùng của dân tộc và là nơi cả nước trông mong như hướng về ánh mặt trời vào mỗi bình minh tỏa sáng.

Hà Nội. Nơi những con người có truyền thống văn hóa thấm vào hồn cốt khó lẫn với bất cứ một nơi nào. Hà Nội với tôi khi đó như một kho truyện cổ tích và tôi như một đứa trẻ ưa khám phá.

Nhưng rồi, cuộc sống cuốn tôi vào những chặng đường mới ở đất phương nam nắng và gió. Cho mãi đến 15 năm sau thì tôi mới có dịp đến Thủ đô lần thứ hai.

Lần này, Hà Nội tuy đã khác xưa nhiều với những đường phố văn minh hiện đại hơn nhưng hồn cốt Hà Nội thì vẫn như mạch ngầm không bao giờ ngừng chảy. Tôi cứ đi lang thang để lại được đắm mình trong hồn phố Thủ đô.

Bước vào khuôn viên của nhà thơ Nguyễn Bảo Sinh ở đường Trương Định. Tôi lại được tình cờ giao lưu gặp gỡ với chủ nhân và những vị khách là những văn nhân nổi tiếng. Họ là nhà văn Nguyễn Huy Thiệp và những văn nghệ sỹ tên tuổi khác. Tuy chỉ là một gã nhà quê ở miền Trung ra Thủ đô nhưng tôi được họ tiếp chuyện bình đẳng và thân tình như tiếp một người quen lâu ngày gặp lại.

Rồi những lần khác ra Thủ đô sau đó là một lần được khám phá thêm một tầng vỉa của đất văn hiến nghìn năm.

Đại gia đình chúng tôi có nhiều người thân định cư ở Hà Nội. Chú ruột tôi, nhà thơ Phan Xuân Hạt là thế hệ thứ nhất (chú Phan Xuân Hạt là hội viên kỳ cựu của Hội nhà văn Việt Nam, nguyên trưởng phòng văn học nhà xuất bản Thanh Niên, người có thơ dịch ra nhiều thứ tiếng và có một chùm thơ viết bằng tiếng Pháp đã từng được đích thân tổng thống Pháp Jacque Chirac trực tiếp viết thư khen). Những người thân còn lại của chúng tôi ở Thủ đô là người Hà Nội đời thứ hai, thứ ba. Những lúc có công buổi thì họ từ Hà Nội về quê một vài ngày rồi lại ra đi. Còn chúng tôi cũng vậy, ra Hà Nội chỉ độ một vài ngày mà lâu nhất là vài tuần rồi lại về quê. Sự giao thoa đó như một tiếng đàn hòa âm phối khí để âm thanh Hà Nội văng vẳng đâu đây.

Và mỗi lần nhớ về Thủ đô là một lần tôi như được nghe một bản nhạc dịu êm cho tâm hồn rộng mở.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phan Xuân Hậu. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Nhớ Hà Nội!
    Từ tỉnh lẻ lên Hà thành, tôi thường chạy xe đi dọc các con phố và cảm nhận . Bên cạnh cái đông đúc chen chúc và chật chội của một thành phố quá tải vì ô nhiễm, đầy mùi khói bụi là nét tinh tế thanh lịch cùng những vẻ đẹp cổ kính nên thơ.
(0) Bình luận
  • Hà Nội, mùa đầu nỗi nhớ
    Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên một con phố nhỏ quanh Hồ Tây, từng chiếc lá vàng từ tốn rơi trên mặt đường tấp nập người qua lại, mặt hồ còn nhấp nhô phản chiếu những tia nắng mờ nhạt còn sót lại của buổi hoàng hôn. Dường như thời gian đang trôi chậm lại để tôi có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của miền đất Thủ đô, mà trước đây tôi chỉ có thể trông thấy qua lớp màn ảnh vô giác.
  • Ấn tượng thiên nhiên giữa lòng Hà Nội
    Dạo ấy, gần hai năm trước, nhân chuyến công tác Thủ đô, đoàn chúng tôi tổ chức chuyến thực tế thực sự ý nghĩa. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn luyến tiếc, bởi với thời gian một ngày, chúng tôi chưa thể nào tiếp cận trọn vẹn không gian của “địa chỉ đó”. Cách trung tâm thành phố gần 40km về phía Tây, nơi hội tụ các sản phẩm văn hoá truyền thống của 54 dân tộc anh em. Nơi đó là “Làng Văn hoá các dân tộc Việt Nam” thuộc Khu du lịch Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội.
  • Vé không khứ hồi
    Viết gì đây? Khi mỗi lần nhớ đến thời thơ ấu lòng lại buồn thương da diết. Tuổi thơ yêu dấu trong lòng Hà Nội, nơi mở ra những trang màu hồng đầy ắp kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Nay xa rồi tất cả tầm tay với.
  • Gửi cậu của một năm sau
    Bây giờ, tớ là một cô sinh viên năm ba vô lo, vô nghĩ chuyện tương lai. Hoặc đã từng nghĩ nhưng không quá nhiều lo lắng. Một năm sau cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ trở thành ai? Liệu cậu có tiếp tục cuộc sống nơi Hà Nội nhộn nhịp xô bồ hay trở về miền quê yên bình của riêng cậu? Tớ chắc sẽ không khuyên nhủ gì cậu đâu, nhưng tớ muốn nói với cậu, mặc cho việc kiếm việc khó khăn, mặc cho áp lực cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai cậu thì đã từng có một Hà Nội yêu thương, che chở, bảo vệ cậu đến nhường nào.
  • Hà Nội mến thương
    Quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn, là nơi để những đứa con xa quê nhung nhớ mỗi khi có cơn gió hiu hiu thổi qua làm dấy lên cả một bầu trời nhung nhớ. Nhưng có những vùng đất ta sẽ gặp khi bước ra khỏi luỹ tre làng, để rồi khẽ thương từ độ nào không hay. Bởi ở nơi ấy, có những kỷ niệm, có những con người làm ta cảm mến, lưu luyến chẳng nỡ rời xa.
  • Hà Nội và những người thầy
    Tôi cùng một số bạn bè đến Thủ đô, dự Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du, do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức. Chiều cuối thu bên Hồ Tây, bốn người không chung giọng nói, cùng nhau nhâm nhi li bia hơi Hà Nội và đĩa mực khô nướng Quảng Bình. Được dịp, chuyện nổ như rang ngô, niềm vui cứ thế thăng hoa, khiến câu chuyện cũng trở nên không đầu không cuối…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Bản nhạc êm đềm có tên là Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO