Hà Nội - một thoáng nhớ thương

Thuỳ Trang| 30/11/2022 14:27

Hà Nội – trái tim của Thủ đô, mảnh đất từng gây thương nhớ cho biết bao thế hệ ở khắp mọi miền tổ quốc của dải đất hình chữ S. Và tôi – một trong số những con người đó vẫn ngày ngày ngóng trông được một lần trở lại để sống trong bầu không khí ấp áp, thấm đượm tình người của Hà Nội thân thương.

11.jpg
Phố cổ Hà Nội (ảnh minh hoạ)

Lần đầu đặt chân đến Hà Nội tôi vẫn còn quá nhỏ để nhớ rõ nó trông như thế nào, ra làm sao chỉ có cái tình chan chứa của người Hà Nội vẫn cháy mãi trong tâm trí.

Tôi nhớ tới chú bộ độ Cụ Hồ trong chuyến xe bus đường dài từ bến xe Nước Ngầm đến đại học Sư Phạm, trong bộ quân phục phẳng phiu màu xanh lá mạ chú ôm tôi – một đứa nhóc đã được 10 tuổi trên một quãng đường thật dài do cha bị say xe không thể chăm sóc được. Chú không ngừng kể về những chuyện thú vị trong cuộc đời người lính, trong câu chuyện đó tôi như thấy được bao gian khổ hiểm nguy mà họ đã trải qua, nhưng khiến tôi ấn tượng nhất vẫn là nụ cười tỏa nắng cùng niềm tự hào sáng lấp lánh trong ánh mắt sáng ngời nhiệt huyết. Có lẽ từ giây phút đó mầm mống về một tình yêu kiên định với những chàng trai mang trên mình bộ quân phục cùng với vì sao sáng lấp lánh trên bờ vai đã được gieo rắc vào tâm hồn tôi. Để đến mãi sau này khi mấy mươi năm trôi qua tôi quyết định nên duyên với người lính Cụ Hồ vào một ngày đầy nắng trong veo.

Tôi nhớ đến xóm trọ sinh viên nghèo nơi mà hai cha con dùng làm nơi trú ngụ trong một tháng sinh hoạt ở Hà Nội. Nơi đó có những anh chị sinh viên vui tính nhiệt tình dù mới một lần gặp mặt nhưng dường như thân quen tự bao giờ. Các anh chị chỉ cho chúng tôi từng đường đi nước bước ở chốn Thủ đô sầm uất: quán nào ăn ngon mà rẻ, đi đường nào gần mà không bị tắc đường, chỗ nào đẹp, yên bình để hai cha con đi chơi vào lúc rảnh rỗi. Những ngày anh chị được nghỉ học lại chở tôi vi vu khắp con đường hoa sữa thơm ngào ngạt trên chiếc xe đạp cà tàng cứ kêu lên lọc cọc mỗi lần lên dốc, rồi lượn lờ quanh 36 phố phường mà ngỡ như là một ma trận không có điểm kết thúc, rồi dạo quanh chợ Đồng Xuân tranh thủ mua đồ giảm giá đẹp mà rẻ tiền về mặc tết. Và có lẽ tôi sẽ không quên được buổi tối cuối tuần khi ai ai cũng rảnh lại đưa chiếu ra sân trải ngồi giữa bầu trời đêm đầy sao hiếm hoi cùng nhau đánh bài ai thua phải ăn chuối. Chả là trong dãy trọ có một cụm chuối có mấy buồng trái nào trái nấy trong tươi chín mọng, mấy anh chị tăm tia bữa giờ nên hôm đó quyết định hạ xuống để đãi hai cha con, cũng làm cho cuộc vui thêm phần nhộn nhịp và có động lực chiến đấu. Kết quả cuối cùng luôn là tôi và chị Thủy – người nhỏ nhỏ con và thương tôi nhất về cuối do “kỹ thuật đánh bài không ai đỡ nổi” nhưng rồi dù là kẻ thua người thắng ai ai cũng được ăn một bữa chuối “cây nhà lá vườn” ngon miễn bàn. Sau này lớn lên tôi cũng đi học, cũng trở thành sinh viên của thành phố biển nhưng mà sao không cảm nhận được không khí ngày xưa cùng anh chị trong xóm trọ nghèo nàn. Một dịp tình cờ gặp lại chị Thủy trong Sài Gòn, giờ chị cũng đã ngoài 40, chững chạc trưởng thành hơn hồi đó nhưng sự nhiệt tình, tinh tế của mấy năm trước vẫn còn nguyên vẹn. Hai chị em ôn lại kỷ niệm cũ và tôi đã tự hứa sẽ phải trở lại một lần nữa thăm Hà Nội, trở lại xóm trọ xưa để sống lại quá khứ của một thời ngây ngô, non nớt.

12.jpg
Chợ Đồng Xuân

Tôi cũng nhớ về sự ngố ngố của dân tỉnh lẻ lần đầu ra thành phố và bác xe ôm thích quan họ. Ngày đó khi vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện chuẩn bị ra về thì bác xuất hiện từ đâu lại đon đả chào mời.

-“Hai cha con đi đâu, lên xe bác chở đi.”

Cũng đã thấm mệt sau một ngày dài hai cha con vội vàng lên xe. Đi một đoạn thấp thoáng có người vẫy tay bên cạnh tô rụt rè giật giật góc áo bác.

-“Bác ơi người quen bác gọi kìa”.

Bác dừng xe lại nhìn quanh rồ xoa đầu tô cười xòa

“Không phải đâu con, họ xin đường đó.”

“Là sao ạ?” Với tinh thần học hỏi của một đứa trẻ tôi không ngừng hỏi những câu ngô nghê trên suốt cả quãng đường. Bác kiên nhẫn trả lời từng câu một, lâu lâu lại ca lên một câu quan họ bằng chất giọng trầm khàn không ăn nhập lắm với làn điệu mượt mà làm tôi phải bật cười khanh khách.

Rồi còn biết bao kỷ niệm ở hồ Gươm trên cầu Thê Húc khi tôi đến vừa khoác lên mình chiếc áo màu đỏ mới tinh tươm, những cụ rùa hàng trăm năm tuổi ì ạch lê tấm thân nặng nề của mình bơi dạo quanh hồ mặc cho bao ánh mắt trầm trồ xuýt xoa. Những con đường làm nên chất thơ của Hà Nội cứ mùa thu đến lại như được trải thảm vàng bởi lá cây rơi dày đặc lâu lâu điểm xuyến chút sắc trắng của cánh hoa từ đâu trôi lạc lại.

Có một ai đó đã nói những con người thân thiện, chan hòa sẽ tạo nên một vùng đất đáng sống. Chính những con người chân chất, mộc mạc nhiệt tình hiếu khách của mảnh đất này đã tạo nên linh hồn cho trái tim thủ đô, để những người lữ khách qua đường như tôi đây mãi vấn vương, tơ tưởng được lần nữa trở lại.

Hẹn một ngày không xa sẽ có một cuộc hội ngộ với nơi đây, với những con người đó. Hy vọng là vậy.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Thuỳ Trang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Cẩm nang tôi - có Hà Nội lâu rồi
    Có một Hà Nội rộng dài văn hiến, sắc nước hương trời luôn níu giữ trái tim tôi. Tôi chẳng có gì dành tặng cho mảnh đất ôn nhu đẹp đẽ ấy ngoài tấm thịnh tình của một người tỉnh lẻ chân quê. Yêu thương này tôi muốn nói. Nỗi nhớ này tôi muốn gọi. Hà Nội của tôi, ''quốc hồn quốc tuý'' của dân tộc Việt Nam tôi. Tâm thế ''rồng cuộn, hổ ngồi'' đã trải qua bao biến cố thăng trầm theo dấu hài lịch sử.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Phố cũ
    Chiều. Làn gió se lạnh vời vợi dọc theo những con phố. Gió về cuốn đi cái oi nồng của những ngày nắng hanh hao. Bỗng vòng xe vô tình rẽ vào phố cũ. Lâu lắm không về phố, hình như đã không còn cảm giác thân thuộc ngày nào. Phố cũ hiện ra trước mặt là lạ, quen quen…
  • [Video] Sóng lụa làng nghề Vạn Phúc
    Là một trong những làng nghề thủ công ra đời sớm nhất vùng Đồng bằng sông Hồng cũng như cả nước, làng lụa Vạn Phúc (quận Hà Đông) là làng nghề dệt lụa tơ tằm nổi tiếng từ xa xưa. Nhiều mẫu hoa văn của lụa Vạn Phúc từng được chọn may quốc phục dưới các triều đại phong kiến. Ngày nay, ngoài việc gìn giữ, phát huy giá trị của nghề truyền thống qua các sản phẩm, làng lụa Vạn Phúc còn là điểm đến hấp dẫn của nhiều du khách trong nước và quốc tế.
  • Tọa đàm những vấn đề về kịch bản sân khấu hiện nay
    Với mong muốn tìm ra những nguyên nhân và giải pháp về vấn đề kịch bản sân khấu hiện nay, sáng 22/11, Hội Sân khấu Hà Nội tổ chức tọa đàm “Những vấn đề về kịch bản sân khấu” với sự tham gia của đông đảo hội viên trong hội.
  • Chung sức, đồng lòng thực hành tiết kiệm, chống lãng phí, đưa đất nước vững bước vào kỷ nguyên mới
    Sau gần 40 năm đổi mới, dưới sự lãnh đạo toàn diện của Đảng, tình hình kinh tế - xã hội đất nước có bước chuyển mình mạnh mẽ, đột phá, mang lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho Nhân dân. Bên cạnh những thành tựu to lớn, Việt Nam phải đối mặt với nhiều thách thức, trong đó có tình trạng lãng phí, gây tác họa nghiêm trọng, lâu dài, khó khắc phục, cản trở đất nước vươn mình, giàu mạnh. Bởi vậy, hiện nay, Đảng, Nhà nước coi triệt bỏ lãng phí là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu.
  • Hành trình “Điện Biên Phủ - Bản anh hùng ca thế kỷ” đưa văn nghệ sĩ TPHCM đến Tây Bắc
    Hành trình "Điện Biên Phủ - Bản anh hùng ca thế kỷ" diễn ra từ ngày 26 đến 30/11 với các hoạt động ý nghĩa như: Trao quà hỗ trợ bà con khó khăn, bị ảnh hưởng bởi bão lũ, chương trình tri ân văn nghệ sĩ từng tham gia kháng chiến... do các cá nhân hảo tâm là văn nghệ sĩ TPHCM và các đối tác của văn nghệ sĩ thành phố ủng hộ.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội - một thoáng nhớ thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO