Hà Nội - một thoáng nhớ thương

Thuỳ Trang| 30/11/2022 14:27

Hà Nội – trái tim của Thủ đô, mảnh đất từng gây thương nhớ cho biết bao thế hệ ở khắp mọi miền tổ quốc của dải đất hình chữ S. Và tôi – một trong số những con người đó vẫn ngày ngày ngóng trông được một lần trở lại để sống trong bầu không khí ấp áp, thấm đượm tình người của Hà Nội thân thương.

11.jpg
Phố cổ Hà Nội (ảnh minh hoạ)

Lần đầu đặt chân đến Hà Nội tôi vẫn còn quá nhỏ để nhớ rõ nó trông như thế nào, ra làm sao chỉ có cái tình chan chứa của người Hà Nội vẫn cháy mãi trong tâm trí.

Tôi nhớ tới chú bộ độ Cụ Hồ trong chuyến xe bus đường dài từ bến xe Nước Ngầm đến đại học Sư Phạm, trong bộ quân phục phẳng phiu màu xanh lá mạ chú ôm tôi – một đứa nhóc đã được 10 tuổi trên một quãng đường thật dài do cha bị say xe không thể chăm sóc được. Chú không ngừng kể về những chuyện thú vị trong cuộc đời người lính, trong câu chuyện đó tôi như thấy được bao gian khổ hiểm nguy mà họ đã trải qua, nhưng khiến tôi ấn tượng nhất vẫn là nụ cười tỏa nắng cùng niềm tự hào sáng lấp lánh trong ánh mắt sáng ngời nhiệt huyết. Có lẽ từ giây phút đó mầm mống về một tình yêu kiên định với những chàng trai mang trên mình bộ quân phục cùng với vì sao sáng lấp lánh trên bờ vai đã được gieo rắc vào tâm hồn tôi. Để đến mãi sau này khi mấy mươi năm trôi qua tôi quyết định nên duyên với người lính Cụ Hồ vào một ngày đầy nắng trong veo.

Tôi nhớ đến xóm trọ sinh viên nghèo nơi mà hai cha con dùng làm nơi trú ngụ trong một tháng sinh hoạt ở Hà Nội. Nơi đó có những anh chị sinh viên vui tính nhiệt tình dù mới một lần gặp mặt nhưng dường như thân quen tự bao giờ. Các anh chị chỉ cho chúng tôi từng đường đi nước bước ở chốn Thủ đô sầm uất: quán nào ăn ngon mà rẻ, đi đường nào gần mà không bị tắc đường, chỗ nào đẹp, yên bình để hai cha con đi chơi vào lúc rảnh rỗi. Những ngày anh chị được nghỉ học lại chở tôi vi vu khắp con đường hoa sữa thơm ngào ngạt trên chiếc xe đạp cà tàng cứ kêu lên lọc cọc mỗi lần lên dốc, rồi lượn lờ quanh 36 phố phường mà ngỡ như là một ma trận không có điểm kết thúc, rồi dạo quanh chợ Đồng Xuân tranh thủ mua đồ giảm giá đẹp mà rẻ tiền về mặc tết. Và có lẽ tôi sẽ không quên được buổi tối cuối tuần khi ai ai cũng rảnh lại đưa chiếu ra sân trải ngồi giữa bầu trời đêm đầy sao hiếm hoi cùng nhau đánh bài ai thua phải ăn chuối. Chả là trong dãy trọ có một cụm chuối có mấy buồng trái nào trái nấy trong tươi chín mọng, mấy anh chị tăm tia bữa giờ nên hôm đó quyết định hạ xuống để đãi hai cha con, cũng làm cho cuộc vui thêm phần nhộn nhịp và có động lực chiến đấu. Kết quả cuối cùng luôn là tôi và chị Thủy – người nhỏ nhỏ con và thương tôi nhất về cuối do “kỹ thuật đánh bài không ai đỡ nổi” nhưng rồi dù là kẻ thua người thắng ai ai cũng được ăn một bữa chuối “cây nhà lá vườn” ngon miễn bàn. Sau này lớn lên tôi cũng đi học, cũng trở thành sinh viên của thành phố biển nhưng mà sao không cảm nhận được không khí ngày xưa cùng anh chị trong xóm trọ nghèo nàn. Một dịp tình cờ gặp lại chị Thủy trong Sài Gòn, giờ chị cũng đã ngoài 40, chững chạc trưởng thành hơn hồi đó nhưng sự nhiệt tình, tinh tế của mấy năm trước vẫn còn nguyên vẹn. Hai chị em ôn lại kỷ niệm cũ và tôi đã tự hứa sẽ phải trở lại một lần nữa thăm Hà Nội, trở lại xóm trọ xưa để sống lại quá khứ của một thời ngây ngô, non nớt.

12.jpg
Chợ Đồng Xuân

Tôi cũng nhớ về sự ngố ngố của dân tỉnh lẻ lần đầu ra thành phố và bác xe ôm thích quan họ. Ngày đó khi vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện chuẩn bị ra về thì bác xuất hiện từ đâu lại đon đả chào mời.

-“Hai cha con đi đâu, lên xe bác chở đi.”

Cũng đã thấm mệt sau một ngày dài hai cha con vội vàng lên xe. Đi một đoạn thấp thoáng có người vẫy tay bên cạnh tô rụt rè giật giật góc áo bác.

-“Bác ơi người quen bác gọi kìa”.

Bác dừng xe lại nhìn quanh rồ xoa đầu tô cười xòa

“Không phải đâu con, họ xin đường đó.”

“Là sao ạ?” Với tinh thần học hỏi của một đứa trẻ tôi không ngừng hỏi những câu ngô nghê trên suốt cả quãng đường. Bác kiên nhẫn trả lời từng câu một, lâu lâu lại ca lên một câu quan họ bằng chất giọng trầm khàn không ăn nhập lắm với làn điệu mượt mà làm tôi phải bật cười khanh khách.

Rồi còn biết bao kỷ niệm ở hồ Gươm trên cầu Thê Húc khi tôi đến vừa khoác lên mình chiếc áo màu đỏ mới tinh tươm, những cụ rùa hàng trăm năm tuổi ì ạch lê tấm thân nặng nề của mình bơi dạo quanh hồ mặc cho bao ánh mắt trầm trồ xuýt xoa. Những con đường làm nên chất thơ của Hà Nội cứ mùa thu đến lại như được trải thảm vàng bởi lá cây rơi dày đặc lâu lâu điểm xuyến chút sắc trắng của cánh hoa từ đâu trôi lạc lại.

Có một ai đó đã nói những con người thân thiện, chan hòa sẽ tạo nên một vùng đất đáng sống. Chính những con người chân chất, mộc mạc nhiệt tình hiếu khách của mảnh đất này đã tạo nên linh hồn cho trái tim thủ đô, để những người lữ khách qua đường như tôi đây mãi vấn vương, tơ tưởng được lần nữa trở lại.

Hẹn một ngày không xa sẽ có một cuộc hội ngộ với nơi đây, với những con người đó. Hy vọng là vậy.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Thuỳ Trang. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Cẩm nang tôi - có Hà Nội lâu rồi
    Có một Hà Nội rộng dài văn hiến, sắc nước hương trời luôn níu giữ trái tim tôi. Tôi chẳng có gì dành tặng cho mảnh đất ôn nhu đẹp đẽ ấy ngoài tấm thịnh tình của một người tỉnh lẻ chân quê. Yêu thương này tôi muốn nói. Nỗi nhớ này tôi muốn gọi. Hà Nội của tôi, ''quốc hồn quốc tuý'' của dân tộc Việt Nam tôi. Tâm thế ''rồng cuộn, hổ ngồi'' đã trải qua bao biến cố thăng trầm theo dấu hài lịch sử.
(0) Bình luận
  • Hà Nội, mùa đầu nỗi nhớ
    Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng trên một con phố nhỏ quanh Hồ Tây, từng chiếc lá vàng từ tốn rơi trên mặt đường tấp nập người qua lại, mặt hồ còn nhấp nhô phản chiếu những tia nắng mờ nhạt còn sót lại của buổi hoàng hôn. Dường như thời gian đang trôi chậm lại để tôi có thể cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của miền đất Thủ đô, mà trước đây tôi chỉ có thể trông thấy qua lớp màn ảnh vô giác.
  • Ấn tượng thiên nhiên giữa lòng Hà Nội
    Dạo ấy, gần hai năm trước, nhân chuyến công tác Thủ đô, đoàn chúng tôi tổ chức chuyến thực tế thực sự ý nghĩa. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn luyến tiếc, bởi với thời gian một ngày, chúng tôi chưa thể nào tiếp cận trọn vẹn không gian của “địa chỉ đó”. Cách trung tâm thành phố gần 40km về phía Tây, nơi hội tụ các sản phẩm văn hoá truyền thống của 54 dân tộc anh em. Nơi đó là “Làng Văn hoá các dân tộc Việt Nam” thuộc Khu du lịch Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội.
  • Vé không khứ hồi
    Viết gì đây? Khi mỗi lần nhớ đến thời thơ ấu lòng lại buồn thương da diết. Tuổi thơ yêu dấu trong lòng Hà Nội, nơi mở ra những trang màu hồng đầy ắp kỷ niệm của hai đứa chúng tôi. Nay xa rồi tất cả tầm tay với.
  • Gửi cậu của một năm sau
    Bây giờ, tớ là một cô sinh viên năm ba vô lo, vô nghĩ chuyện tương lai. Hoặc đã từng nghĩ nhưng không quá nhiều lo lắng. Một năm sau cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ trở thành ai? Liệu cậu có tiếp tục cuộc sống nơi Hà Nội nhộn nhịp xô bồ hay trở về miền quê yên bình của riêng cậu? Tớ chắc sẽ không khuyên nhủ gì cậu đâu, nhưng tớ muốn nói với cậu, mặc cho việc kiếm việc khó khăn, mặc cho áp lực cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai cậu thì đã từng có một Hà Nội yêu thương, che chở, bảo vệ cậu đến nhường nào.
  • Hà Nội mến thương
    Quê hương là nơi chôn nhau, cắt rốn, là nơi để những đứa con xa quê nhung nhớ mỗi khi có cơn gió hiu hiu thổi qua làm dấy lên cả một bầu trời nhung nhớ. Nhưng có những vùng đất ta sẽ gặp khi bước ra khỏi luỹ tre làng, để rồi khẽ thương từ độ nào không hay. Bởi ở nơi ấy, có những kỷ niệm, có những con người làm ta cảm mến, lưu luyến chẳng nỡ rời xa.
  • Hà Nội và những người thầy
    Tôi cùng một số bạn bè đến Thủ đô, dự Lớp bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du, do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức. Chiều cuối thu bên Hồ Tây, bốn người không chung giọng nói, cùng nhau nhâm nhi li bia hơi Hà Nội và đĩa mực khô nướng Quảng Bình. Được dịp, chuyện nổ như rang ngô, niềm vui cứ thế thăng hoa, khiến câu chuyện cũng trở nên không đầu không cuối…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Người dân đội nắng đứng bên đường khóc tiễn Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng về lòng đất mẹ
    Trong thời tiết nắng nóng Hà Nội lên tới 40 độ C, nhưng rất nhiều người dân vẫn đội nắng đứng trên các tuyến đường hướng về Nghĩa trang Mai Dịch để tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lần cuối.
  • Những dòng sổ tang nhoè nước mắt tiễn biệt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại quê nhà
    Rất đông người dân ở mọi độ tuổi, có người già, thanh thiếu niên, trẻ nhỏ... lặn lội từ các quận, huyện của thành phố Hà Nội và các tỉnh đến để tiễn đưa người lãnh đạo đáng kính.
  • Người dân nghẹn ngào, tiếc thương Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tại quê nhà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thôn Lại Đà, xã Đông Hội, huyện Đông Anh, Thành phố Hà Nội, những đôi mắt đỏ hoe, cùng hàng ngàn giọt lệ đã, đang và sẽ rơi là những hình ảnh đầy xúc cảm, thể hiện sự tiếc thương, kính trọng của người dân đối với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • Toàn văn lời điếu tại Lễ truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Ngày 26/7, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam được cử hành trọng thể theo nghi thức Quốc tang tại Nhà tang lễ Quốc gia, số 5 Trần Thánh Tông (Hà Nội). Lễ truy điệu cũng được tổ chức đồng thời tại Hội trường Thống Nhất (thành phố Hồ Chí Minh) và quê nhà Tổng Bí thư tại xã Đông Hội, huyện Đông Anh (Hà Nội). Trong niềm tiếc thương vô hạn, Chủ tịch nước Tô Lâm - Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Lễ tang đã đọc Lời điếu tại Lễ Truy điệu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng.
  • [Video] Người dân từ mọi miền đất nước xếp hàng để được thắp nén tâm hương tưởng nhớ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
    Tang lễ đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được tổ chức theo nghi thức Quốc tang trong hai ngày 25 và 26/7/2024. Lễ viếng đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức tại Nhà tang lễ Quốc gia số 5 Trần Thánh Tông, thành phố Hà Nội, bắt đầu từ 7 giờ đến 22 giờ ngày 25/7 và từ 7 giờ đến 13 giờ ngày 26/ 7/ 2024. Lễ viếng, Lễ truy điệu đồng chí Nguyễn Phú Trọng được tổ chức cùng thời gian trên tại Hội trường Thống Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh và tại quê nhà xã Đông Hội, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội - một thoáng nhớ thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO