Nhớ mùa đông Hà Nội

Bùi Nhật Lai| 24/11/2022 16:20

Hà Nội ba mươi năm trước, phố còn thưa, người hẳn chưa đông đúc như bây giờ. Dòng đời ồn ã trôi nhanh ấy vậy mà đã ba mươi năm!

mua-dong-ha-noi-1(1).jpg
Đã bao lần trở về Hà Nội, mong tìm lại chút tình vương vấn thuở sinh viên mà rồi tin em mãi biền biệt! (Ảnh minh hoạ)

Ngày ấy, đường Thụy Khuê nhỏ nhoi căn nhà nhỏ ấy… nằm lặng im trong khu tập thể, chính là nơi ta hẹn hò gặp gỡ em… mối tình sâu nặng của ta! Nhớ những đêm anh co ro trong cái buốt lạnh của mùa đông, mỏi gối chờ em dưới bóng đèn đường vàng vọt cùng mưa phùn bay bay, hàng cây liêu xiêu hắt bóng mờ trong gió rét. Điệu nhạc buồn đâu đó vọng ra khiến anh càng thấy lạnh. Rồi em xuất hiện, nhón gót chân, em vội vã sà vào lòng anh như trao cả biển trời thương nhớ! Cảm giác nhẹ nhàng, nồng ấm từ nụ hôn em trao lan tỏa, làm trái tim anh thêm rạo rực yêu thương, bao giận dỗi, tủi hờn phút chốc tan biến, bao nỗi nhớ nhung mong đợi bỗng vỡ òa trong sự đam mê. Anh hân hoan ghì chặt tấm thân kiều diễm của em trong vòng tay săn khỏe… hai đứa ôm nhau lòng đầy hạnh phúc, đất dưới chân ta như muốn sập, lạnh giá cũng tan nhanh! Ôi! Mùa đông năm ấy, anh hạnh phúc xiết bao khi luôn có em trong vòng tay… Và có ai ngờ đó cũng là mùa đông cuối ta có nhau! Em đi đâu để trời đông ở lại với mình anh cùng nỗi nhớ khôn nguôi! Tháng năm dài mong ngóng bặt tin em. Anh tìm lại căn nhà nhỏ ấy, không có ai và anh cũng không tìm thấy em, em đi đâu rồi? Em của tôi!? Đông, Hà Nội anh thiếu em, trời thêm tái tê, buốt giá!

 Đã bao lần trở về Hà Nội, anh lặng lẽ tìm về chốn cũ ngày xưa, một góc Hồ Tây, một gốc cây bên đường Hoàng Hoa Thám… mong tìm lại chút tình vương vấn thuở sinh viên mà rồi tin em mãi biền biệt! Đêm đông dạo bộ một mình trên con đường nhỏ Thụy Khuê vẳng nghe bản nhạc “Đêm đông” mà lòng càng nhớ em da diết! Em của ta ngày xưa, thuở trước giờ về đâu, ra sao? Những câu hỏi ấy vẫn day dứt anh hoài suốt mấy chục năm qua!

Mùa đông về. Người ta thu mình lại, tuổi trẻ qua nhanh, nay anh đã thành người có tuổi. Kí ức xưa vẫn sống trong anh, nó vẫn đẹp long lanh như khi anh chưa mất em! Nay đông lại về mình anh ngồi trong căn nhà nhỏ gặm nhấm nỗi buồn cô liêu một thuở. Mùa đông về, khiến anh buồn buông tiếng thở dài. Bất giác anh nhìn ra cửa sổ, thoáng trong màn sương gió anh như thấy bóng hình em năm nào, với áo choàng khăn đỏ lướt đi qua… và anh nhớ, anh mơ, anh thấy hồn mình thêm lạnh lẽo cô đơn!… Em còn nhớ không những ngày chủ nhật nghỉ học hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp hiệu “Thống nhất” của em, hai đứa cứ đi rong ruổi khắp những con phố, bắt đầu từ đường Thụy Khuê, sang Hồ Tây qua đường Thanh Niên, có lần mình dừng lại tạt vào hàng bánh tôm bên hồ, mua đĩa bánh hai đứa cứ nhường nhau mãi mà chả chịu ăn! Ôi bánh tôm thứ đặc sản nổi tiếng của nhà hàng bên Hồ Tây ngày đó. Chỉ nhìn thôi đã đủ làm ta tứa nước miếng, mùi thơm thật hấp dẫn, cái bụng vốn chả bao giờ được ăn no của cánh sinh viên chúng mình khi ấy cứ réo lên lục bục từng cơn… Lại một lần khác chúng mình vừa lĩnh học bổng, em đưa anh đi ăn kem Tràng Tiền trên phố Tràng Thi… anh chen chúc mãi mới mua được 4 que kem, hai đứa đưa nhau ra ghế đá bờ hồ Hoàn Kiếm ngồi ăn, ngắm nhìn những con sóng lăn tăn mặt hồ xanh ngắt, em bảo anh rằng “mai này học ra trường mình sẽ dành nhiều thời gian dạo quanh hồ này anh nhé, em thích không khí và vẻ tĩnh lặng của mặt hồ mùa đông anh ạ”! Mới đó mà đã hơn ba chục năm anh không còn gặp lại em! Bao lần về Hà Nội anh vẫn tìm đến góc hồ này ngồi bên chiếc ghế cạnh gốc lộc vừng già nua mà nhung nhớ về em! Mà hoài niệm một thời ta đã yêu nhau!

 Mùa đông về. Người ta chợt muốn có ai đó là tất cả của riêng mình, để được sẻ chia, để được giãi bày. Ai cũng muốn quay về với yêu thương và sống với yêu thương. Nhưng không, mùa đông về đâu có làm cho vết thương năm nào trong anh không còn rỉ máu? Trái tim buồn bao năm tháng quay quắt nhớ thương em?! Mùa đông lạnh, như thấm thêm vào lòng anh những lớp băng, nhưng không phải thế, mà có lẽ lòng anh đã băng giá từ lúc lạc mất em. Những kí ức ngọt ngào, những kỉ niệm yêu thương nồng nàn ngày đó nó đã là quá khứ từ lâu! Anh cố quên mà sao nỗi đau đó vẫn sống lại mỗi khi mùa đông về?? Mọi chuyện tưởng như đã bị thời gian xóa nhòa bỗng chốc lại trở về ngỡ như vừa mới hôm qua…

 Ngày hôm qua, bên lối cũ phố xưa có vòng tay ai đó ôm chặt lấy nhau. Ngày hôm qua, có bao điều ấm áp, có bao sự ngọt ngào, có bao nhiêu yêu thương bùng cháy. Ngày hôm qua, có môi em hồng, có những nụ hôn vụng dại, ấp e và có những trái tim thổn thức yêu thương! Ôi mong sao những ngày sau sẽ là mãi mãi của anh, của em và của nhau, sẽ không bao giờ ta lạc nhau… Ôi! Anh biết nhưng ngày hôm qua ấy chẳng bao giờ còn quay trở lại với anh, với em và với tất cả bao người! Dòng đời vội vã vẫn cứ trôi, anh viển vông hay là anh ngốc nghếch? Anh đa sầu hay anh thích đa mang? Anh muốn mình sống lại những ngày của đôi lứa ta, sống lại những tin yêu một thuở ban đầu. Anh sẽ quên đi những xót xa, anh sẽ bỏ qua hờn dỗi, anh muốn lại là anh của hôm qua. “Dại khờ yêu, dại khờ nhớ, dại khờ mong”. Em cũng lại là em độ trước, trong sáng, dịu dàng, tinh khôi, quyến rũ. Và ta lại yêu nhau như mãi độ ban đầu… “Nhưng mộng mà thôi, mộng đó thôi”! Đông lại về cho lòng ta tê tái! Hà Nội lại vào đông, con đường Trần Phú ngập lá sấu rơi, anh thấy tội cho những chị lao công dáng mảnh mai lặng lẽ khua chổi quét đám lá sấu rụng đầy mặt đường mỗi khi đêm đã về khuya. Lấp lóa ánh đèn soi qua tán lá, bóng chị lao công cùng tiếng chổi chìm dân vào đêm đông Hà Nội lạnh lẽo.

 Ánh hào quang anh mơ tưởng hôm nay vụt tan biến theo cơn gió chiều đông heo hắt. Xóm nhỏ đìu hiu, vắng bóng người dưới trời đông u ám. Chiếc lá vàng đang rụng ngỡ ngàng bay. Nắng cuối chiều cũng vội vã bỏ đi ngay. Anh quay quắt trong cô đơn, trống vắng, anh chơi vơi nơi phố nhỏ với chiều mưa, anh trở về với thực tại, với trống trải, cùng nỗi nhớ mùa đông… năm ấy anh đã lạc mất em! Và anh vẫn đi tìm em trong miền ký ức những ngày đông!

 Ngày đầu đông buồn 7/11/2022

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Bùi Nhật Lai. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hồ Tây thấp thoáng mái chùa
    Hồ Tây xưa nay lắng đọng biết bao thăng trầm của lịch sử. Thăm cảnh Hồ Tây, ta có thể đến các làng nghề, làng hoa: Nghi Tàm, Quảng Bá, Nhật Tân, Phú Thượng... Và hình ảnh thu nhỏ của lịch sử đất Việt ghi lại trong di sản hữu thể, nơi các ngôi chùa chung quanh Hồ Tây các triều đại Lý, Trần, Lê, Nguyễn.
(0) Bình luận
  • Yêu say mùa thu Hà Nội
    Có lẽ trong bốn mùa, mùa thu để lại trong lòng người nhiều cảm xúc nhất. Cũng là tiết trời thu miền Bắc nhưng thu Hà Nội khác hẳn với những nơi khác, thu Hà Nội rất riêng, rất độc đáo. Thu Hà Nội khiến cho lòng ta lâng lâng, xao xuyến, say đắm khôn nguôi.
  • Sơn Đồng - Nơi thổi hồn vào gỗ
    Xã Sơn Đồng, huyện Hoài Đức nằm ở ngoại thành Hà Nội, cách trung tâm thủ đô khoảng chừng gần hai chục cây số về phía Tây, không chỉ nổi tiếng là đất khoa bảng mà còn được nhiều người trong và ngoài nước biết đến là một làng nghề làm đồ thờ và tượng gỗ, đặc biệt là tượng phật, tượng thánh.
  • Hà Nội của tôi
    Hà Nội của tôi! Những năm tuổi thơ tôi thích cùng chúng bạn đi tàu điện leng keng ra Bờ Hồ chơi. Chúng tôi chạy lăng xăng trên cầu Thê Húc, chiếc cầu nhỏ cong cong như đi vào cổ tích, cùng ngắm những làn sóng lăn tăn lấp lánh trong nắng ban mai, cùng háo hức chờ ông Rùa nổi lên mặt nước, như chờ xem truyền thuyết Hồ Gươm. Tôi cũng rất thích trò chơi trốn tìm, núp mình sau những thân cây cổ thụ nghiêng nghiêng bên hồ, ngồi ngắm tháp rùa, đón làn gió mênh mang thổi qua mặt hồ xao động và thưởng thức kem Tràng Tiền. Chúng tôi có tuổi thơ thật êm đềm và lúc đó chúng tôi không hề biết chiến tranh đang đến rất gần.
  • Hoài niệm Phớớ ơơơ!!!
    Hà Nội rực rỡ sang xuân, dịu dàng mùa thu gió heo may, tĩnh lặng trước trời đông buốt giá để rồi lại bừng lên nắng vàng gay gắt đón hè về. Thủ đô bốn mùa đều mang vẻ đẹp và thức quà riêng cho những con người biết tận hưởng và nâng niu. Những tháng hè oi ả đã ghé thăm thành phố mà tôi yêu, chốn Hà thành vốn yên bình giờ đây căng mình trước vòng xoáy cuộc sống và sự khắc nghiệt của thời tiết.
  • "Hoa" trong Hà Nội
    Từ bé, tôi ấp ôm giấc mộng được sinh sống và học tập ở Thủ đô Hà Nội mặc dù tôi chỉ biết đến Hà Nội qua ti vi và những mùa hoa bà kể. Hà Nội 12 mùa hoa, bà đều đưa tôi lạc vào những khung trời nên thơ, cổ tích. Tôi cũng mang trong mình nỗi bâng khuâng, bồi hồi xao xuyến như kiểu mình là đứa con xa quê vọng nhớ về cố hương của mình vậy. Mặc dù từ nhỏ tới lớn, tôi chưa hề được đặt chân đến Hà Nội để chiêm ngưỡng trực tiếp vẻ dịu dàng đằm thắm, đường phố nên thơ với những cánh hoa rụng rơi phủ khắp lối về.
  • Có một mùa lá rụng trong ký ức ở Hà Nội
    Sáng nay, khi mải mê với công việc ở văn phòng trong một tòa cao ốc ngột ngạt giữa Sài Gòn, tôi bất ngờ nhận được tấm bưu thiếp nhỏ từ cô bạn thân đang sống ở Hà Nội. Khẽ khàng mở chiếc phong bì chứa tấm bưu thiếp, lòng tôi chợt nao nao khi nhìn thấy hình ảnh cả góc phố ngập tràn lá vàng. Chợt nhớ chỉ cần bước sang tháng 10 cũng chính là thời điểm cuối mùa thu ở Hà Nội, khi thời tiết bắt đầu se sắt lạnh vào những buổi sớm mai, gió heo may lành lạnh phủ đầy khắp ngõ và hương hoa sữa cũng bắt đầu ngạt ngào t
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Nhớ mùa đông Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO