Có những mùa thu

Hoàng Khánh Linh | 04/12/2022 09:26

Mùa thu Pari kiều diễm, mơ mộng như một nàng thơ khiến tôi nao lòng nhớ mùa thu Hà Nội - mùa thu quê nhà.

123(2).png
Mùa thu Pari kiều diễm, mơ mộng như một nàng thơ khiến tôi nao lòng nhớ mùa thu Hà Nội

Tôi nhớ vị cốm Vòng dẻo thơm mùi cỏ hoa đồng nội làm nao lòng những người con xa xứ. Nhớ con phố nhỏ nồng nàn hương sữa vương mái tóc thề thiếu nữ, nơi ấy bao thế hệ gia đình tôi đã cùng nhau chung sống trong nếp nhà tứ đại đồng đường. Nhớ chùm ngọc lan trắng muốt, tinh khôi e ấp sau vòm lá mướt xanh tỏa hương ngọt ngào như mối tình đầu ban sơ. Hàng cây cơm nguội vàng xào xạc trút lá mỗi độ thu về. Tiếng dương cầm thánh thót, du dương vẳng đưa qua ô cửa sổ nhà ai đó khiến chiều thu Hà Nội lãng mạn hơn, tình tứ, kiêu sa hơn... Và hơn cả, tôi nhớ bước chân lặng lẽ, mỏi mòn của mẹ cùng gánh hàng hoa mỗi chiều thu rong ruổi phố. Tấm lưng ong thắt đáy trong tà áo bà ba màu mỡ gà cùng gánh hàng hoa đã trở nên thân thuộc với bà con hàng phố. Trong đôi thúng nhỏ xinh của mẹ, mười hai mùa hoa Hà Nội được thu gọn rực rỡ, lung linh sắc màu. Nhưng tôi thích nhất là những chùm hoa cúng xinh xinh được bó lại gọn gàng bởi đôi bàn tay khéo léo của mẹ: hoa cau, hoa ngâu, hoa nhài, hoa bưởi... đủ thành một đĩa hoa dân giã mà tao nhã. Người Hà Nội xưa thường cúng hoa đĩa mẹ bán hoa rất có duyên, chẳng khi nào bị ế bởi ở mẹ có sự duyên dáng, thanh lịch và cái tâm hồn hậu của người phụ nữ Hà thành gốc. Tuần rằm cũng như ngày thường, mẹ chẳng bao giờ tăng giá, ép giá. Cuối phố có bà lão sống đơn côi, cứ đến tuần rằm, mẹ thường bảo chúng tôi mang hoa đến để bà cúng tổ tiên. Thương chàng sinh viên nghèo không đủ tiền mua hoa tặng mẹ, mẹ tôi không lấy tiền. Mấy bạn học trò mua hoa tặng cô giáo, mẹ vừa bán, vừa cho. Có lần, tôi thắc mắc: “ Mẹ bán thế này sao đủ vốn?”, mẹ cười hiền như hoa cỏ mà rằng: “Cha cô, có đức thả sức mà ăn. Mình thương người, trời thương mình con ạ!”. Với gánh hàng hoa rong ruổi ấy, mẹ đã nuôi chị em tôi khôn lớn thành người. Mẹ tôi bán hoa không đơn thuần vì mưu sinh. Với mẹ, đó là lẽ sống, là niềm vui bình dị. Trao những bó hoa tươi thắm cho mọi người, mẹ trao cái tâm của người bán hàng chân chính, lương thiện, trao niềm hạnh phúc đến mọi nhà: bó hoa dơn kiêu sa chú rể tặng cô dâu ngày cưới; bó sen thuần khiết dâng ông bà, tổ tiên; bông hồng cài áo mẹ ngày vu lan báo hiếu... Bàn tay thon, gầy của mẹ nhẹ nhàng, nâng niu từng bông hoa nhỏ bé dâng đời.

12.png
Ảnh minh hoạ

Với chúng tôi, chẳng còn gì thích thú hơn khoảnh khắc kéo nhau ra ngõ đón mẹ đi chợ về. Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mẹ bừng rạng niềm vui khi nhìn thấy đàn con, mẹ lấy vạt áo thấm những giọt mồ hôi rồi mở bọc quà từ trong cái thúng còn vương mùi hoa cỏ chia đều cho các con. Món quà tôi yêu thích nhất là cốm Vòng ủ trong lá sen và những trái hồng chín mọng ngọt sắc. Với món quà dân giã ấy, mẹ đã gói cả mùa thu Hà thành đem về cho chúng tôi. Đôi lúc tôi có cảm nhận mẹ là bóng hình của mùa thu Hà Nội: đẹp dịu dàng, tao nhã, phảng phất chút u buồn, kiêu sa.

Mẹ tôi vóc hạc xương mai mà nghị lực phi thường. Đôi vai nhỏ bé của mẹ đã gánh vác, tề gia cả đại gia đình mà không hề được nhờ cậy chồng. Mẹ thiệt thòi vì chỉ sinh được ba mụn con gái, cha tôi sinh thói đào hoa vợ lẽ con riêng. Với bản tính nhu mì, hiền thục, thanh lịch của người phụ nữ Hà thành, mẹ âm thầm ngậm đắng nuốt cay, không nửa lời ca thán nhưng tôi hiểu mẹ đau lắm, tủi lắm! Còn gì quặn thắt hơn cảnh chồng chung, có chồng mà hờ hững, chăn đơn gối chiếc? Bao tủi hờn, cay đắng mẹ mang vào lời ru ngậm ngùi, ai oán những đêm buồn:

                                  “ Gió đưa cây cải về trời

                              Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.”

Cứ thế, Lời ru của mẹ và những hạt cốm Vòng ấp ủ trong lá sen đã theo tôi suốt một thời thơ ấu, là nỗi nhớ cồn cào, quay quắt của tôi nơi xứ người khi nhớ về mẹ, về mùa thu quê nhà.

12345.png

Thoắt cái, ngoảnh lại nhìn tôi đã xa quê bao mùa vàng trút lá. Ngày tôi quyết chí ra đi lập nghiệp nơi xứ người- một ngày thu không nắng, mưa rả rích giọt buồn vương mắt mẹ. Dúi bọc cốm Vòng vào tay tôi, mẹ gạt nước mắt dặn dò đủ điều. Cha tôi, lặng lẽ bên ấm trà sen với ánh mắt khắc khoải, xa xôi. Cha không nói gì nhưng tôi đọc được bao điều cha muốn nói. Sang Pháp, tôi nương nhờ một người bà con họ xa. Lăn lộn mưu sinh, nếm trải bao cơ cực. Những đêm cô đơn một mình, nghe tiếng thu rơi xào xạc ngoài ô cửa sổ, tôi khát thèm cháy lòng một chiều thu Hà Nội; thèm ngơ ngẩn tiếng ru buồn ầu ơ của mẹ; thèm được đặt chân lên con ngõ nhỏ, phố nhỏ nhà tôi ở đó. Và tôi nhớ...

Sau bao năm bươn chải, tôi đã thỏa mãn khát vọng giàu sang. Thời gian chạy qua cuộc đời con người như vó câu bên cửa sổ. Ngày ra đi, tôi là thiếu nữ đôi mươi, giờ đây, tôi đã là một người phụ nữ trung niên ngót ba mươi tuổi, một người mẹ đơn thân trải đời. Có thể nói tôi đã thành công với một chuỗi cửa hiệu làm đẹp ở thành Paris, nhưng có những điều... tôi vĩnh viễn mất đi, tôi mất mẹ! Mẹ tôi đã đột ngột ra đi sau một cơn đau tim. Tôi bàng hoàng, tê tái khi nhận được hung tin nhưng không thể về làm tròn đạo hiếu của người con vì khi ấy châu Âu đang bùng dịch Covid -19.

 Đang đắm chìm trong suy tư, hoài niệm bỗng cơn mưa ào ạt đổ xuống bất ngờ, mùa thu Paris là vậy, mưa chợt đến rồi chợt đi như đùa. Những cơn mưa khiến nàng thu Paris quyến rũ, huyền hoặc, thơ mộng hơn. Tôi vào một quán cà phê trú chân, nhâm nhi từng giọt đắng, lặng lẽ ngắm mưa, bồi hồi nhớ về những chiều thu Hà Nôi.

Mưa ngớt! Những giọt cà phê cuối cùng tí tách chạm đáy ly kéo tôi về thực tại. Tôi lững thững tản bộ về nhà, lòng hoang hoải.

Tôi trở về!  Hà Nội mùa thu kiều diễm, mơ màng như áng thơ tình! Rưng rưng lòng, tôi muốn vỡ òa trong cảm xúc bao lâu vắng bóng. Hàng cây cơm nguội vàng ươm màu kí ức, cây bàng già góc phố đỏ lá đơn côi. Và mưa, mưa thu rả rích như rắc bụi vào lòng người. Ngôi nhà hoang hoải, bờ sân rêu mốc. Chùm ngọc lan se thắt trên cành đượm nỗi buồn man mác. Nhà tôi đây! Nghẹn lòng, đặt bọc cốm Vòng, mấy trái hồng đỏ mọng và chùm hoa lên đĩa cúng mẹ, nước mắt tôi nhạt nhòa. Cốm thơm, hồng ngọt mà sao chát lòng đến thế! Trên di ảnh, sau làn khói phất phơ, tôi bắt gặp nụ cười hiền hậu, dịu dàng muôn thuở của mẹ, như nghe tiếng mẹ thầm thì vỗ về: “Con đã về rồi sao! Bể đời vạn lối mênh mông, khi nào chùn chân, mỏi gối thì tìm về với mẹ nghe con! Gia đình, quê hương mãi là bến đỗ bình yên dang rộng vòng tay đón con trở về”. Sau bao năm bon chen xứ người, sau những gì được mất hôm qua, tôi chợt ngộ ra một điều bình dị mà thiêng liêng nhưng chẳng dễ gì nhận ra: Đôi khi, ta mê mải kiếm tìm hạnh phúc ở những chân trời xa xôi để rồi một khoảnh khắc nào đó nhìn lại, ta sững sờ nhận ra: hạnh phúc thật gần!...

Và hôm nay, tôi ngồi đây, giữa chiều thu Hà Nội, bên ô cửa sổ có chùm dây leo mềm mại, lắng lòng nghe từng giọt thu tí tách rơi ngoài hiên. Nhà ai đó vẳng đưa tiếng dương cầm dìu dặt. Trong cơn mưa, có bóng mẹ hanh hao với gánh hàng hoa xuống phố, nơi con đường rợp lá vàng rơi...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hoàng Khánh Linh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Bản nhạc êm đềm có tên là Hà Nội
    Mười tám tuổi, lần đầu đến Thủ đô vào một ngày mùa hè, Hà Nội năm đó (1992) khác xa Hà Nội bây giờ nhưng những nét văn hóa truyền thồng thì vẫn không khác nhiều. Tôi được đi dạo những nơi mà nhiều bạn cùng trang lứa ở quê hương phải hàng chục năm sau mới có được.
(0) Bình luận
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô: Kể chuyện di cư và bản sắc vùng Tây Bắc bằng nhạc điện tử
    Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô – chủ nhân giải “Bài hát của năm” chương trình Bài hát Việt, vừa phát hành album mới mang tên “The Field of Heritage: City Life”. Đây là album thứ hai của anh chỉ trong vòng 3 tháng và Nguyễn Xinh Xô với sự sáng tạo của mình đã kể câu chuyện di cư, bản sắc vùng Tây Bắc thông qua nhạc điện tử.
  • Để văn học Thủ đô tiếp tục khẳng định vị thế
    Song hành với thành tựu phát triển kinh tế, chính trị của Thủ đô 80 năm qua, Thành phố Hà Nội đang nỗ lực xây dựng hình ảnh một đô thị thanh lịch, văn minh, trong đó chiều sâu văn hóa được thể hiện qua các tác phẩm văn học nghệ thuật (VHNT) gắn bó với đời sống nhân dân Thủ đô. Nói riêng về diện mạo văn học, bên cạnh những thành tựu to lớn mà các nhà văn Hà Nội đóng góp trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thì các tác phẩm văn học có quy mô và chất lượng cao ở thời kỳ đổi mới vẫn còn thưa vắng, thậm chí mờ nhạt. Nhìn lại chặng đường sáng tạo văn chương của các nhà văn dưới mái nhà chung - Hội Nhà văn Hà Nội, đặc biệt trong 20 năm trở lại đây có thể thấy rõ điều đó.
  • Chùm thơ của tác giả Trần Đăng Khoa
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Trần Đăng Khoa.
  • [Podcast] Phổ biến Nghị quyết thi hành Luật Thủ đô: Nghị quyết số 43/2024/NQ-HĐND
    Thực hiện điểm c, điểm d khoản 4 Điều 24 Luật Thủ đô năm 2024, tại kỳ họp thứ 20 HĐND TP. Hà Nội Khóa XVI đã ban hành Nghị quyết số 43/2024/NQ-HĐND về Quy định về tiền bồi thường giải phóng mặt bằng hoàn trả của người sử dụng đất, tiền sử dụng hạ tầng và tiền xử lý nước thải tại Khu Công nghệ cao Hòa Lạc.
  • Vietnam Medi-Pharm Expo 2025: Điểm hẹn hội nhập và phát triển của ngành Y dược Việt Nam
    Trong bức tranh phát triển kinh tế - xã hội năm 2025, lĩnh vực y tế và chăm sóc sức khỏe tiếp tục là mối quan tâm hàng đầu của toàn cầu. Việt Nam, với tốc độ hội nhập mạnh mẽ, đang trở thành điểm đến hấp dẫn cho các doanh nghiệp y dược và thiết bị y tế quốc tế. Một trong những dấu mốc quan trọng thể hiện sự chuyển mình của ngành chính là Triển lãm Quốc tế chuyên ngành Y dược Việt Nam – Vietnam Medi-Pharm Expo 2025.
Đừng bỏ lỡ
Có những mùa thu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO