Hà Nội để lại ấn tượng trong tôi không chỉ bởi những kiến trúc hiện đại mang tầm quốc tế mà còn bởi nó sở hữu một vẻ đẹp rất riêng, rất Hà Nội. Đó chính là sự đan xen giữa những nét cổ kính, mộc mạc, thâm trầm, lãng mạn và hào hoa xen lẫn nét trẻ trung, tươi mới, hiện đại của một Hà Nội đã hơn nghìn năm tuổi.
Tôi còn nhớ như in lần đầu đặt chân lên Hà Nội, tôi ngơ ngác giữa thành phố náo nhiệt, năng động, tràn đầy sức sống, người xe cuồn cuộn, hối hả. Ấy là những năm tháng sinh viên xa nhà lên thành phố trọ học. Nhớ những buổi sáng tinh mơ tôi cùng Huyền, cô bạn thân cùng lớp tản bộ quanh bờ Hồ để nghe gió gọi về hương của cỏ hoa và thanh khiết những giọt sương đêm còn đọng lại trên những tán lá. Với tôi, Hà Nội đi sâu vào nỗi nhớ chính là những phút giây được ngắm cảnh mặt trời lên trong màn khói sương lãng đãng lúc bình minh ở Hồ Gươm hay khi hoàng hôn buông xuống, bên Hồ Tây, ngồi tựa lan can để được nghe tiếng sóng vỗ lao xao, tiếng thì thầm của gió, lời tỏ tình của bao đôi lứa sánh bước bên nhau vào những chiều cuối tuần.
Hà Nội gợi lên trong lòng mỗi sinh viên chúng tôi là niềm cảm xúc thiêng liêng với những suy tư hoài niệm. Bên cạnh những tòa nhà cao tầng tráng lệ, lẩn khuất trong những con ngõ nhỏ là những ngôi chùa tĩnh mịch với nét cổ kính, trầm tư. Bước chân vào nơi đây có cảm giác như lạc vào thế giới khác lạ, bỏ lại ngoài kia là những ồn ào, náo nhiệt và bụi bặm của phố xá ngày thường. Vẫn còn thấp thoáng đó đây là những ngôi nhà mái ngói lô xô với những mảng tường rêu phong nằm núp dưới những tán bàng cổ thụ. Xa Hà Nội, tôi vẫn thường ngắm lại những bức ảnh lưu giữ những kỷ niệm đẹp cùng đám bạn trong những lần rong ruổi đạp xe lang thang dạo quanh khắp phố phường. Tôi bồi hồi tìm về chốn xưa qua những bức tranh phố cổ Hà Nội và mơ màng cùng những câu ca mượt mà, say đắm: “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu…”.
Hà Nội trong tôi còn là những con ngõ nhỏ, phố nhỏ cùng tiếng rao đêm quen thuộc vọng về. Không biết từ bao giờ tiếng rao đêm đã ăn sâu vào tiềm thức. Sau những giờ phút ngồi bên cửa sổ, cùng ngọn đèn miệt mài ôn bài, dãy phòng trọ chúng tôi lại ngong ngóng tiếng rao ấy. Mừng rỡ, xôn xao như thể ngóng mẹ đi chợ về cho quà. Từ những gánh hàng rong nhọc nhằn của biết bao mảnh đời lam lũ đã mang đến cho cánh sinh viên chúng tôi những món ăn bình dị, dân dã, đậm đà chất quê. Vẫn còn vấn vương hoài hương vị mát lành của tào phớ, vị ngọt bùi của hương cốm mùa thu, vị thơm giòn, nóng hổi của ngô nướng, vị cay ngon lan tỏa dần cùng hơi ấm từ món ốc luộc cho tôi có cảm giác vừa gần gũi và rất đỗi thân quen nơi chốn quê nhà dù đang ở giữa một thành phố lớn.
Quả đúng như mọi người vẫn thường nói về Hà Nội- thành phố của cây xanh và của những mùa hoa trên phố. Đôi khi trong giấc mơ của mình tôi vẫn thường lạc vào những mùa hoa ấy. Rợp hai bên đường phố Nguyễn Du là những cây hoa sữa tỏa hương thơm nồng nàn, dịu ngọt, thứ hương hoa gợi nỗi nhớ khắc khoải đợi chờ. Những dãy bằng lăng ràn rạt trên phố Đại Cồ Việt buông những chùm hoa bồng bềnh sắc tím miên man. Đi trên phố Trần Hưng Đạo, chợt sững sờ và thích thú bởi bắt gặp một màu trắng muốt, màu của hoa sưa- loài hoa trổ sắc vào mùa xuân, cánh hoa nhỏ, mỏng manh khiến cho lòng người dấy lên bao cảm xúc. Dệt lên trên nền trời xanh thẳm là sắc vàng rực rỡ của những bông điệp vàng trên đường Xuân Thủy, đường Cát Linh. Sấu, xà cừ- những loài cây cổ thụ mà có thể dễ dàng tìm thấy ở nhiều nơi trên đường phố Hà Nội. Dù nắng hè có oi bức, ngột ngạt đến đâu nhưng bất chợt lòng bỗng dịu lại khi ngang qua những con đường rợp bóng cây ấy. Lúc mệt lòng chỉ muốn ngước nhìn lên những vòm cây xanh lá chỉ để kiếm tìm cho mình chút diệu vợi, bình yên.
Đêm Hà Nội, những cơn gió đuổi nhau dọc theo những con phố dài. Từ trên tầng cao nhìn xuống lòng thành phố, đèn như sao sa. Hương đêm Hà Nội thật dịu dàng và tinh khiết. Nghe chút gì bâng khuâng khi gió đưa hương hoa ngọc lan nhà ai lan tỏa trong không gian ngọt ngào, quyến rũ. Dưới bóng cây ngọc lan, nơi gặp gỡ của mối tình đầu…
Nhớ Hà Nội, tôi thường lang thang vào trang cá nhân của nhiếp ảnh gia Giang Trịnh để tìm thấy sự an trú nội tâm với những khoảnh khắc đẹp đến nao lòng. Không chỉ là những phong cảnh, góc phố, hàng cây mà còn là những nét đẹp trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân Hà Nội. Những bức ảnh đời thường dung dị mà ấm áp. Những bức ảnh của anh đã nuôi dưỡng cảm hứng bền bỉ trong tôi tình yêu với Hà Nội. Nhịp sống, tinh thần của người Hà Nội không khác xưa là mấy. Chỉ có diện mạo mang nhiều nét đổi thay bởi quá trình đô thị hóa nhanh. Nhiều góc phố, con đường với hàng cây năm xưa không còn nữa. Thay vào đó là những tuyến đường sắt, bê tông, những tòa nhà cao chọc trời với kiến trúc hiện đại và tiện nghi. Đó là một phần quy luật tất yếu.
Mỗi người có cảm nhận và có tình yêu Hà Nội theo cách riêng của mình. Với riêng tôi, cho dù Hà Nội có luôn tấp nập và ồn ào với những dòng xe cộ đông đúc hay vào giờ cao điểm lại phải chịu cảnh tắc đường. Mùa mưa những con ngõ nhỏ phải oằn mình cõng nước, người người phải xách dép, xắn quần lội ngang gối thì Hà Nội vẫn luôn trong trái tim tôi, trái tim của người đã trót nặng lòng với mảnh đất thân yêu này.
“Tôi mong về Hà Nội. Để nghe gió sông Hồng thổi. Để thương áo len cài vội. Một chiều Đông rét mướt…”
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Thanh Hoà. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.