Hà Nội ơi!
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, tôi vội vàng nhớ ra sáng nay có cuộc hẹn ra sân bay đón người bạn từ Hà Nội vào có chuyến công tác ít ngày ở Sài Gòn. Kể từ khi ra trường chúng tôi như những cánh chim bay về muôn phương tìm cho mình nơi phát triển sự nghiệp tương lai phía trước và chúng tôi bắt đầu những câu chuyện hàn thuyên bên quán cóc cà phê vỉa hè giữa lòng Sài Gòn và hòa vào tiết trời se lạnh của những ngày cuối năm đã đánh thức trong tôi về một quá khứ Hà Nội nơi tôi đến.
Ai cũng có những câu chuyện cho riêng mình và khi gặp đúng hoàn cảnh, đúng thời điểm những câu chuyện đó sẽ là động lực cho bạn ở hiện tại về một sự việc nào đó đã ngủ đông trong trái tim của bạn bấy lâu nay. Tôi là một người trầm tính ít nói nhưng lại chứa đựng cả một bầu trời về quá khứ không mấy tươi sáng so với những lứa tuổi cùng thời ở thế hệ 8X. Dẫu biết không ai có thể lựa chọn cho mình được nơi sinh ra ở đâu, như thế nào, nhưng khi trưởng thành chúng ta có quyền lựa chọn cho mình sẽ sống như thế nào. Là một người con của núi rừng Tây Bắc, tôi càng thấu hiểu hơn sự khó khăn vất vả trong cuộc sống của những người dân nơi đây đang hàng ngày trải qua. Chính vì vậy, họ cũng mong muốn được sống và làm việc ở tại các thành phố lớn để thoát khỏi hoàn cảnh ngày ngày dựa lưng vào núi, lấy rau rừng làm lương thực, dẫn nước nguồn cho sự sống và phụ thuộc vào sự vui buồn của thiên nhiên ban tặng cho nơi đây.
Một lần có đoàn công tác từ thiện của các cô chú ở Hà Nội lên bản tôi trao những món quà cho những người dân khó khăn trên bản, tôi thầm ước sau này được như các cô chú ấy để đóng góp cho quê hương làng bản nơi tôi sinh ra và đó là động lực để tôi tìm kiếm những con chữ theo dòng suối từ bản ngược để chảy về dưới xuôi nuôi dưỡng một tâm hồn trí thức cho tôi đó là Hà Nội nơi tôi đến.
Năm 2000, cả làng bản vui mừng khôn tiết khi tôi là người đầu tiên của bản đậu đại học, niềm vui đan trong nỗi buồn khi cha tôi lâm bệnh bỏ lại ba mẹ con chúng tôi ra đi mãi mãi. Sau những ngày tháng còn quá nhiều khó khăn phía trước, trải dài nỗi buồn trên từng con dốc của núi rừng, cả bầu trời u ám kéo theo những trận mưa không ngớt cũng là ngày mẹ bỏ chị em chúng tôi để theo cha về thế giới bên kia, căn nhà cô đơn trống vắng nay lại thêm hiu quạnh và lạnh lẽo, từng trận mưa thấm vào gia đình tôi lúc ấy.
Ngày tháng lặng lẽ trôi. Hà Nội hiện ra trước mắt tôi về một tương lai còn hứa hẹn bao điều phía trước, chị em tôi phải đứng lên dù có đau thương đến cỡ nào đi nữa... Khăn gói trở lại thành phố cùng tôi, chị lặng lẽ ít nói và lo cho tôi nhiều hơn, càng thấu hiểu thì càng thấm, càng thấm thì càng đau. Bước sang năm cuối của đại học tôi dự tính cho mình bao hoài bão để thực hiện trên con đường tri thức ở thành phố này, lo cho chị và giúp cho những người có hoàn cảnh khó khăn như gia đình tôi. Nhưng buổi chiều hôm ấy tôi thi xong, cổng trường vẫn tấp nập người ra về, tôi vừa đi được khoảng hai trăm mét, thì thấy trước mặt là đám đông ồn ào và nhốn nháo, tôi liền đạp xe chạy tới, thì ra đó là một vụ tai nạn hiện ra trước mắt tôi là một người con gái với chiếc áo nâu quen thuộc và chiếc xe đạp cọc cạch cũ kỹ giống như chiếc xe của chị tôi vẫn đạp hàng ngày trên con đường mưu sinh, mà chiếc xe ấy tôi nói tuần sau sẽ sửa cho chị. Tôi bỗng choáng váng mặt mày, cầu mong không phải là sự thật mà trong đầu tôi đã nghĩ lúc đó. Chuyện gì xảy ra thế này? Chị đang nằm đó sao, tôi liền chạy ngay tới đó là chị, là chị sao, tôi đỡ chị lên ôm chặt chị vào trong lòng, sao nước mắt cứ rơi như cơn mưa, bầu trời như tối sầm lại trong mắt tôi, tôi gào lên không thành lời, nhưng trong họng tôi vẫn gọi chị ơi, chị ơi... sao thế này hả chị,… chị ơi? Đến khi tôi không còn đủ sức kêu lên được nữa, còn chị thì nằm trong vòng tay của tôi, chị chẳng thể nhúc nhích hay nói với tôi được một câu cuối cùng nào, dù đó là một câu thôi cũng đủ để tôi còn biết chị vẫn ở bên tôi và không lìa xa tôi, từng dòng người trên đường cứ tấp nập hối hả đi, từng tiếng còi kêu vang inh ỏi, từng vòng quay của những bánh xe lăn tròn trên đường như đang quay số phận của chị em tôi vậy, Hà Nội ơi!.
Cuộc đời tôi luôn gắn với những lần gạt nước mắt tràn gập trong những trận mưa không báo trước, có lẽ quá khứ nên để nó ngủ yên, càng nhớ về thì càng đau, càng bị tổn thương, dù là những vết thương nhỏ cũng đủ làm sát thêm cho vết thương lòng. Từng bước chân lặng lẽ qua những con phố rong ruổi những tháng ngày cô đơn giữa mùa đông Hà Nội, khi màn đêm buông xuống nơi căn phòng trọ nhỏ bé, tôi co mình trong bốn bức tường lại càng thêm trống trải, lúc này đây tôi chỉ cần một ai đó nói với tôi một câu có ổn không cũng đủ để làm cho tôi bước tiếp nhưng với tôi sao lại khó đến vậy. Còn đâu những ngày tháng trên bản được nghe tiếng chim hót, thả mình vào những dòng suối mát cũng đủ để bình yên bên gia đình, giờ chỉ là trong ký ức mà ký ức đó quá đỗi đau thương với tôi. Lại một lần nữa tôi phải đứng lên và một mình bước tiếp và không thể gục ngã bởi nơi đã dạy cho tôi phải biết đứng lên trong mọi hoàn cảnh và tôi phải làm được.
Sau đó tôi xin vào làm cho một công ty của nước ngoài. Đúng thời điểm công ty điều động nhân viên vào Sài Gòn làm việc, trong đó có tôi. Không biết tôi nên vui hay buồn, vì Hà Nội có quá nhiều ký ức buồn trong tôi, Hà Nội đã chứng kiến những đau thương và trưởng thành của cuộc đời tôi. Những ngày tôi tuyệt vọng nhất cũng ở Hà Nội, người cuối cùng bên tôi và rời xa tôi cũng trên đất Hà Nội… Nhưng tôi sẽ đi, để giúp tôi quên đi những tháng ngày đã qua ở nơi đây, cũng là cơ hội để tôi sống trong một môi trường mới mà ở đó sẽ vơi đi những vết thương lòng. Ngày hôm nay, sau sáu năm tôi rời xa Hà Nội, chính người bạn từ Hà Nội vào công tác đã đánh thức trong tôi biết bao kỉ niệm vui buồn về Hà Nội nơi tôi đến.
Lần này quay trở lại Hà Nội, không phải tìm lại những ngày tháng đẫm nước mắt, hay hờn trách gì về nơi tôi đến, Hà Nội đổi thay qua từng nhịp sống như cuốn theo một làn gió mới trong tiết trời thu Hà Nội, dạo quanh bờ Hồ cùng thả hồn theo ca khúc của nhạc sĩ Hoàng Hiệp Nhớ về Hà Nội, với ca từ nhẹ nhàng nhưng xúc động lòng người: “Dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội”, nghe sao mà da diết đến thế. Không phải là người con của Hà Nội, nhưng cũng đủ để đi nhớ về thương, cũng đủ để chứng kiến những gì xảy ra trong cuộc đời của tôi cũng như của mỗi người khi gắn bó một thời ở nơi đây. Người ta có thể viết lên những cảm xúc rất đỗi đời thường, bình dị, mộc mạc rất riêng và sâu lắng qua những riếng reo của các cô bán hàng rong, tiếng cót két phát ra từ xích lô bên đường hay thoang thoảng của mùi hương hoa sữa,… cũng đủ để tạo lên một bức tranh về Hà Nội. Những với tôi, Hà Nội đẹp ở trong tâm hồn và một chút đượm buồn trong trái tim. Hà Nội ơi!.
Đã lâu rồi không về thăm Hà Nội
Góc phố nhỏ lặng lẽ tôi bước tới
Nhìn hàng cây dãy trọ xưa tôi ở
Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở
Khóc đi tôi đừng cố gắng nén kìm
Thương một thời phủ trắng dòng đời trôi
Tiếng chuông ngân theo gió chiều vọng lại
Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôi.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hải Ninh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.