Trên hành trình sáng tạo của Lữ Mai, đến “Vực trắng” có điều gì mới hơn những điều đã mới trong chị? Có thể là một không gian, hoặc nhiều hơn thế nhưng vẫn là thế giới của núi rừng, phố thị, người lính như cách mà chị vài năm gần đây “đóng đinh” vào phần lớn bạn đọc của mình? Nghĩ mãi, cuối cùng tôi cũng vỡ lẽ ra, “Vực trắng” ấy còn có thể là “vực” của những mảnh hồn được ghép lại: “Từng mảng khăn xô/ ghép nên mặt ta/ rất rõ” (Đi lạc). Vực cứ đứng đấy, hiện hữu, đau và yên, để “trắng” chuyển động, ấy là điều mới và khác trong tập này của chị.