Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội của tôi

Lặng 16:07 23/02/2023

“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa/ Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh/ Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp/ Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về”.

ban-dao.jpg
Hà Nội bình yên với những mặt hồ phẳng lặng, với những hàng cây rợp bóng... (nguồn ảnh: internet)

Dẫu đã xa Hà Nội được vài năm, tuy nhiên mỗi lần giai điệu quen thuộc này vang lên, lòng tôi lại gợn sóng nhớ về nơi ấy - Hà Nội tôi yêu, một thời thanh xuân tôi đã trải qua và sống cùng Hà Nội. Hà Nội đón tôi ở tuổi 18 với những khao khát lần đầu của một cô bé cuối cấp ôm ấp ước mơ lên Thủ đô học hành. Hà Nội ngày đó với chúng tôi là là cả ước mơ đổi đời. Lần đầu lên Hà Nội phải chăng do mùa thi, Hà Nội thật nhộn nhịp, đông đúc và cũng ấm áp đến lạ. Hà Nội khắc ghi trong tôi khi đó là hình ảnh, bóng dáng những người cha, người mẹ đồng hành cùng con trong những ngày thi quyết định những hướng đi nghề nghiệp cho cuộc đời người. Và thật may mắn, Hà Nội đã chọn tôi và tôi chọn Hà Nội làm điểm đến để gửi gắm cho nhau những năm tháng sinh viên tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nói vậy chứ sinh viên tôi cũng bình yên lắm. Tôi không tham gia các hoạt động của sinh viên Hà Nội nhưng cũng sống trọn cùng những đêm tụ tập của sinh viên ký túc với những ca khúc sinh viên mà đến giờ câu tôi nhớ nhất phải chăng là sinh viên năm 2000. Hà Nội năm đầu tiên gắn bó với tôi là những tối mùa thu, khi trời vừa sẩm tối, tôi lại cùng chị bạn đi tập thể dục một vòng quanh công viên Thống Nhất. Và khi đó giai điệu Hà Nội ngày vắng những cơn mưa cất lời trên một loa phóng thanh nào đó, tựa thật thân quen như tiếng loa phóng thanh nơi quê nhà và nó đã thấm dần vào trong tôi để giờ đây khi xa Hà Nội tôi vẫn nhớ mãi từng lời ca da diết ấy.

Hà Nội đã cùng tôi đi qua những tối đầu đông chớm lạnh. Tôi và Hà Nội cùng lặng lẽ dắt nhau đi trên con đường Tạ Quang Bửu với một mùi hương hoa sữa nồng nàn dưới ánh đèn đường hắt hiu. Với tôi Hà Nội lúc đó bình yên đến lạ, Hà Nội lúc đó chỉ có tôi, Hà Nội và những tuyến xe bus cuối ngày.

Hà Nội còn cùng tôi đi qua những chuyến xe bus thân thương. Những chuyến bus 19, 24, 26 chở trọn trong đó sự chen chúc, sự nghiệp học hành của thời sinh viên. Là sự tắc nghẽn đến nghẹt thở từ những chuyến xe bus đông người đến những đoạn đường Đại La, Trường Chinh. Là những chuyến xe bus trên tuyến 08, 24 mà tôi đi làm thêm hàng tối và khi trở về thường chỉ là chuyến xe vắng người chủ yếu là những sinh viên đi làm thêm, những cô cậu đi dạo chơi trên hồ về và những bản nhạc trên radio hòa vang, xua tan sự vắng lặng của lúc cuối ngày. Hà Nội còn cùng tôi háo hức trên những chuyến xe tạm xa thành phố để trở về quê hương với mái nhà thân thương với mẹ với cha và với trợ cấp quý giá của sinh viên cuối tháng. Không biết bạn có còn nhớ chăng, những chuyến Hà Nội về balo nào cũng thật nhẹ nhõm, chỉ là vài ba bộ quần áo nhưng chuyến đi luôn chở đầy những yêu thương, gói ghém của bố mẹ dành cho đứa con xa nhà.

Hà Nội của tôi, tuy tôi chưa thật sự đi được nhiều, chưa được khám phá nhiều về Hà Nội nhưng Hà Nội vẫn luôn là niềm nhớ. Bởi nơi ấy có tôi của tuổi trẻ, có những con đường thân quen và có dấu chân tôi mỗi ngày. Người ta vẫn nói Hà Nội luôn xô bồ và nhộn nhịp. Nhưng Hà Nội của tôi cũng có những khoảng khắc thật bình yên và trầm lặng. Hà Nội bình yên với những mặt hồ phẳng lặng, với những hàng cây rợp bóng, ngập trời hoa sưa và con đường Phan Đình Phùng xanh mát.

Hà Nội luôn là nỗi nhớ, thương yêu và góc nhỏ trong tim tôi.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lặng. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Tôi đã gặp Hà Nội giữa lòng Tây Nguyên
    Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo xứ Nghệ. Tính theo chiều địa lý, quê tôi cách Hà Nội hơn hai trăm ki lô mét đường chim bay, nghĩa là Hà Nội với tôi và những người dân quê chất phác miền khu Bốn xưa, xa, xa lắm.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội của tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO