Hà Nội của tôi
“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa/ Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh/ Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp/ Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về”.
Dẫu đã xa Hà Nội được vài năm, tuy nhiên mỗi lần giai điệu quen thuộc này vang lên, lòng tôi lại gợn sóng nhớ về nơi ấy - Hà Nội tôi yêu, một thời thanh xuân tôi đã trải qua và sống cùng Hà Nội. Hà Nội đón tôi ở tuổi 18 với những khao khát lần đầu của một cô bé cuối cấp ôm ấp ước mơ lên Thủ đô học hành. Hà Nội ngày đó với chúng tôi là là cả ước mơ đổi đời. Lần đầu lên Hà Nội phải chăng do mùa thi, Hà Nội thật nhộn nhịp, đông đúc và cũng ấm áp đến lạ. Hà Nội khắc ghi trong tôi khi đó là hình ảnh, bóng dáng những người cha, người mẹ đồng hành cùng con trong những ngày thi quyết định những hướng đi nghề nghiệp cho cuộc đời người. Và thật may mắn, Hà Nội đã chọn tôi và tôi chọn Hà Nội làm điểm đến để gửi gắm cho nhau những năm tháng sinh viên tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nói vậy chứ sinh viên tôi cũng bình yên lắm. Tôi không tham gia các hoạt động của sinh viên Hà Nội nhưng cũng sống trọn cùng những đêm tụ tập của sinh viên ký túc với những ca khúc sinh viên mà đến giờ câu tôi nhớ nhất phải chăng là sinh viên năm 2000. Hà Nội năm đầu tiên gắn bó với tôi là những tối mùa thu, khi trời vừa sẩm tối, tôi lại cùng chị bạn đi tập thể dục một vòng quanh công viên Thống Nhất. Và khi đó giai điệu Hà Nội ngày vắng những cơn mưa cất lời trên một loa phóng thanh nào đó, tựa thật thân quen như tiếng loa phóng thanh nơi quê nhà và nó đã thấm dần vào trong tôi để giờ đây khi xa Hà Nội tôi vẫn nhớ mãi từng lời ca da diết ấy.
Hà Nội đã cùng tôi đi qua những tối đầu đông chớm lạnh. Tôi và Hà Nội cùng lặng lẽ dắt nhau đi trên con đường Tạ Quang Bửu với một mùi hương hoa sữa nồng nàn dưới ánh đèn đường hắt hiu. Với tôi Hà Nội lúc đó bình yên đến lạ, Hà Nội lúc đó chỉ có tôi, Hà Nội và những tuyến xe bus cuối ngày.
Hà Nội còn cùng tôi đi qua những chuyến xe bus thân thương. Những chuyến bus 19, 24, 26 chở trọn trong đó sự chen chúc, sự nghiệp học hành của thời sinh viên. Là sự tắc nghẽn đến nghẹt thở từ những chuyến xe bus đông người đến những đoạn đường Đại La, Trường Chinh. Là những chuyến xe bus trên tuyến 08, 24 mà tôi đi làm thêm hàng tối và khi trở về thường chỉ là chuyến xe vắng người chủ yếu là những sinh viên đi làm thêm, những cô cậu đi dạo chơi trên hồ về và những bản nhạc trên radio hòa vang, xua tan sự vắng lặng của lúc cuối ngày. Hà Nội còn cùng tôi háo hức trên những chuyến xe tạm xa thành phố để trở về quê hương với mái nhà thân thương với mẹ với cha và với trợ cấp quý giá của sinh viên cuối tháng. Không biết bạn có còn nhớ chăng, những chuyến Hà Nội về balo nào cũng thật nhẹ nhõm, chỉ là vài ba bộ quần áo nhưng chuyến đi luôn chở đầy những yêu thương, gói ghém của bố mẹ dành cho đứa con xa nhà.
Hà Nội của tôi, tuy tôi chưa thật sự đi được nhiều, chưa được khám phá nhiều về Hà Nội nhưng Hà Nội vẫn luôn là niềm nhớ. Bởi nơi ấy có tôi của tuổi trẻ, có những con đường thân quen và có dấu chân tôi mỗi ngày. Người ta vẫn nói Hà Nội luôn xô bồ và nhộn nhịp. Nhưng Hà Nội của tôi cũng có những khoảng khắc thật bình yên và trầm lặng. Hà Nội bình yên với những mặt hồ phẳng lặng, với những hàng cây rợp bóng, ngập trời hoa sưa và con đường Phan Đình Phùng xanh mát.
Hà Nội luôn là nỗi nhớ, thương yêu và góc nhỏ trong tim tôi.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lặng. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. | |