Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội, Phú Quang và tôi...

Nguyễn Ánh Nguyệt 11:45 23/05/2023

Tôi nhớ như in buổi sáng u ám ấy, buổi sáng nghe tin Phú Quang mất. Lòng tôi nặng trĩu. Nhạc Phú Quang đã cùng tôi đi suốt thanh xuân. Tôi thần tượng ông, như bao bạn bè cùng trang lứa.

anh-2-mb.jpg
Tôi yêu nhạc Phú Quang và yêu Hà Nội bằng thứ tình yêu không thể lý giải, nó mơ hồ như sương khói mà vô cùng bền chặt. 

18 tuổi, lên Hà Nội học đại học với hành trang là đôi mắt to tròn ngơ ngác, tôi yêu và thất vọng với mối tình đầu. 18 tuổi, lần đầu tiên tôi tìm đến Phú Quang, vịn vào âm nhạc của ông mà đứng dậy...

Những năm 1990, đường Xuân Thủy, quận Cầu Giấy, Hà Nội chưa san sát nhà cửa, rộn ràng hàng quán và nhộn nhịp người xe như bây giờ. Trường Đại học Sư phạm đã 45 năm tuổi đời, trang nghiêm ẩn mình giữa bạt ngàn cây cối. Ký túc xá của trường đẹp như một bài thơ với những khuôn cửa hình ô vuông ngập nắng. Thật tiếc, tôi không đủ tiêu chuẩn để ở ký túc. Tôi thuê một căn phòng nhỏ trong khu trọ bình dân gần trường.

Hè năm ấy, cả khu trọ chỉ còn mình tôi, không dám về quê, không dám nhìn thẳng vào sự thật, không dám đối diện với người đàn ông đã phản bội mình. Đêm lạnh, tôi ngồi bó gối trong căn phòng nhỏ, vừa khóc vừa lẩm nhẩm những ca từ cứ xoáy vào tim tôi, vò xé tâm hồn tôi, làm tôi thêm xa xót: Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương. Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya không gian dạ hương sâu thẳm. Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về. Chỉ còn mênh mông gương hồ. Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau. Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu. Anh đi có đôi lần nhìn lại. Chỉ còn em còn em, im lặng đến tê người... Phú Quang đã cùng tôi, dìu tôi đi qua nỗi đau đầu tiên như thế...

Tôi yêu nhạc Phú Quang và yêu Hà Nội bằng thứ tình yêu không thể lý giải, nó mơ hồ như sương khói mà vô cùng bền chặt. 4 năm sống ở Hà Nội, chưa từng một lần tôi muốn rời khỏi nơi đây. Những ngày nghỉ dài, trong khi các bạn cùng lứa về quê, thì tôi chọn ở lại Hà Nội. Sinh viên rời đi, Thủ đô vắng và buồn. Chiều đến, khi nhà nhà thổi lửa, tôi lặng lẽ đạp xe trên những con phố rộng dài thênh thang, hít hà mùi hương khắc khoải và thanh nhã của Hà thành. Mùi hương ấy thật lạ. Không phải hương hoa sữa mỗi độ thu về, không phải hương mùi già dịp xuân sang Tết đến… Nó là thứ hương vô cùng đặc biệt, thứ hương gợi nhớ ký ức và những nét cổ kính, trầm mặc của Hà Nội xưa...

Đến tận bây giờ, mỗi lần về Thủ đô, chạy xe chầm chậm trên những con phố thân quen vào đêm khuya muộn, tôi vẫn cảm nhận rõ mồn một mùi hương thân thuộc ấy, mùi hương sẽ ám ảnh và lôi cuốn tôi suốt cả cuộc đời...

Tuổi 40, tôi sống mờ nhạt như bao phụ nữ bình thường khác. Bảo tôi từng hạnh phúc không? Có! Bảo tôi từng bất hạnh không? Có! Làm gì có ai trên đời chỉ toàn hạnh phúc hoặc toàn bất hạnh. Nhưng tôi không còn hoài bão, không còn ước mơ, tôi nhàn nhạt và vô vị như chính trái tim tôi!

Rồi Hà Nội với những ngày dịch dã, với lo sợ bệnh tật và cái chết ám ảnh. Con trai tôi, em trai tôi, những người yêu thương nhất của tôi đều ở Hà Nội. Có lúc với tôi, thế giới chỉ thu nhỏ bằng thủ đô yêu dấu. Trái tim tôi hướng về thủ đô. Nhớ lắm mà không thể gặp mặt, không thể trở về. Tôi lại tìm đến Phú Quang, đắm chìm trong âm nhạc ngọt ngào của ông, nghe từng giai điệu vuốt ve, an ủi: Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế. Như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi!

Dịch tạm yên, tôi về Hà Nội. Tôi nhỏ bé, gầy guộc như cây bàng già khẳng khiu qua mùa rụng lá. Hành trang mang theo là trái tim xác xơ sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Hà Nội ùa vào tôi, đón tôi bằng một chút bóng đêm trên đường phố quen, bằng một chiều sương giăng lối cũ. Tôi lại đi bộ dọc cầu Long Biên, nghe tiếng còi tàu u u với những vòng quay xình xịch; nghe các thanh sắt tuổi đời hơn trăm năm thổn thức với nhau về tình yêu và nỗi nhớ. Gió sông Hồng mơn man trên tóc tôi, òa xuống vai tôi. Cơ thể tôi mềm ra, những căng thẳng trên mắt, trên môi và trong tim như được vuốt ve, xoa dịu. Lại đi trong đêm bình yên, bình yên. Cơn gió lang thang về chốn quê nhà. Lại ghé con sông từng đêm, từng đêm. Rì rào bên ta nỗi nhớ khơi xa… Ca từ của Phú Quang, âm nhạc của Phú Quang cứ ngân nga, ngân nga trong tôi như thế…

Hà Nội ơi, vẫn còn đây không gian cổ kính với nóc cũ rêu phong, mái ngói xô nghiêng và cây bàng mùa đông xơ xác. Vẫn còn đây Văn miếu Quốc Tử Giám uy nghiêm, Tháp Rùa Hồ Gươm cây xanh rợp bóng, cầu Thê Húc cong cong dẫn vào đền Ngọc Sơn, chùa Trấn Quốc thâm nghiêm và chùa Một Cột như đóa sen nở ngàn năm trong lòng Hà Nội… Nhưng thủ đô bây giờ đã khác xưa, hiện đại hơn, khang trang hơn, ngày một thay da đổi thịt. Những dãy phố sầm uất hàng quán và rực rỡ ánh đèn; những cao ốc vút tận trời xanh, người và xe nối đuôi nhau vô tận… Tôi bỗng thấy nhỏ bé như một dấu chấm ngân nga giữa mảnh đất nghìn năm văn hiến mà tôi luôn khắc khoải ngóng về.

Nhiều người nói với tôi: Nhắc đến Hà Nội không thể không nhắc đến Phú Quang, và nghĩ về Phú Quang là nghĩ về Hà Nội. Những bản tình ca da diết, sâu lắng của ông được nhiều người yêu thích, đã trở thành một phần không thể thiếu của thủ đô thân yêu.

Phú Quang ơi, nơi kia xa lắm, hẳn ông biết trời hôm nay xanh như mắt biếc, có một Hà Nội đang ngây ngất nắng và run run heo may...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Ánh Nguyệt. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội ngày trở gió
    Hà Nội những ngày trở gió như mang đến chút hanh hao không phải của nắng, cũng không phải của gió, mà là của lòng người, của những vụng dại thuở mới yêu.
(0) Bình luận
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô: Kể chuyện di cư và bản sắc vùng Tây Bắc bằng nhạc điện tử
    Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô – chủ nhân giải “Bài hát của năm” chương trình Bài hát Việt, vừa phát hành album mới mang tên “The Field of Heritage: City Life”. Đây là album thứ hai của anh chỉ trong vòng 3 tháng và Nguyễn Xinh Xô với sự sáng tạo của mình đã kể câu chuyện di cư, bản sắc vùng Tây Bắc thông qua nhạc điện tử.
  • Để văn học Thủ đô tiếp tục khẳng định vị thế
    Song hành với thành tựu phát triển kinh tế, chính trị của Thủ đô 80 năm qua, Thành phố Hà Nội đang nỗ lực xây dựng hình ảnh một đô thị thanh lịch, văn minh, trong đó chiều sâu văn hóa được thể hiện qua các tác phẩm văn học nghệ thuật (VHNT) gắn bó với đời sống nhân dân Thủ đô. Nói riêng về diện mạo văn học, bên cạnh những thành tựu to lớn mà các nhà văn Hà Nội đóng góp trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thì các tác phẩm văn học có quy mô và chất lượng cao ở thời kỳ đổi mới vẫn còn thưa vắng, thậm chí mờ nhạt. Nhìn lại chặng đường sáng tạo văn chương của các nhà văn dưới mái nhà chung - Hội Nhà văn Hà Nội, đặc biệt trong 20 năm trở lại đây có thể thấy rõ điều đó.
  • Chùm thơ của tác giả Trần Đăng Khoa
    Tạp chí Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả Trần Đăng Khoa.
  • [Podcast] Phổ biến Nghị quyết thi hành Luật Thủ đô: Nghị quyết số 43/2024/NQ-HĐND
    Thực hiện điểm c, điểm d khoản 4 Điều 24 Luật Thủ đô năm 2024, tại kỳ họp thứ 20 HĐND TP. Hà Nội Khóa XVI đã ban hành Nghị quyết số 43/2024/NQ-HĐND về Quy định về tiền bồi thường giải phóng mặt bằng hoàn trả của người sử dụng đất, tiền sử dụng hạ tầng và tiền xử lý nước thải tại Khu Công nghệ cao Hòa Lạc.
  • Vietnam Medi-Pharm Expo 2025: Điểm hẹn hội nhập và phát triển của ngành Y dược Việt Nam
    Trong bức tranh phát triển kinh tế - xã hội năm 2025, lĩnh vực y tế và chăm sóc sức khỏe tiếp tục là mối quan tâm hàng đầu của toàn cầu. Việt Nam, với tốc độ hội nhập mạnh mẽ, đang trở thành điểm đến hấp dẫn cho các doanh nghiệp y dược và thiết bị y tế quốc tế. Một trong những dấu mốc quan trọng thể hiện sự chuyển mình của ngành chính là Triển lãm Quốc tế chuyên ngành Y dược Việt Nam – Vietnam Medi-Pharm Expo 2025.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội, Phú Quang và tôi...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO