Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội, Phú Quang và tôi...

Nguyễn Ánh Nguyệt 11:45 23/05/2023

Tôi nhớ như in buổi sáng u ám ấy, buổi sáng nghe tin Phú Quang mất. Lòng tôi nặng trĩu. Nhạc Phú Quang đã cùng tôi đi suốt thanh xuân. Tôi thần tượng ông, như bao bạn bè cùng trang lứa.

anh-2-mb.jpg
Tôi yêu nhạc Phú Quang và yêu Hà Nội bằng thứ tình yêu không thể lý giải, nó mơ hồ như sương khói mà vô cùng bền chặt. 

18 tuổi, lên Hà Nội học đại học với hành trang là đôi mắt to tròn ngơ ngác, tôi yêu và thất vọng với mối tình đầu. 18 tuổi, lần đầu tiên tôi tìm đến Phú Quang, vịn vào âm nhạc của ông mà đứng dậy...

Những năm 1990, đường Xuân Thủy, quận Cầu Giấy, Hà Nội chưa san sát nhà cửa, rộn ràng hàng quán và nhộn nhịp người xe như bây giờ. Trường Đại học Sư phạm đã 45 năm tuổi đời, trang nghiêm ẩn mình giữa bạt ngàn cây cối. Ký túc xá của trường đẹp như một bài thơ với những khuôn cửa hình ô vuông ngập nắng. Thật tiếc, tôi không đủ tiêu chuẩn để ở ký túc. Tôi thuê một căn phòng nhỏ trong khu trọ bình dân gần trường.

Hè năm ấy, cả khu trọ chỉ còn mình tôi, không dám về quê, không dám nhìn thẳng vào sự thật, không dám đối diện với người đàn ông đã phản bội mình. Đêm lạnh, tôi ngồi bó gối trong căn phòng nhỏ, vừa khóc vừa lẩm nhẩm những ca từ cứ xoáy vào tim tôi, vò xé tâm hồn tôi, làm tôi thêm xa xót: Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ. Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương. Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya không gian dạ hương sâu thẳm. Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về. Chỉ còn mênh mông gương hồ. Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau. Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu. Anh đi có đôi lần nhìn lại. Chỉ còn em còn em, im lặng đến tê người... Phú Quang đã cùng tôi, dìu tôi đi qua nỗi đau đầu tiên như thế...

Tôi yêu nhạc Phú Quang và yêu Hà Nội bằng thứ tình yêu không thể lý giải, nó mơ hồ như sương khói mà vô cùng bền chặt. 4 năm sống ở Hà Nội, chưa từng một lần tôi muốn rời khỏi nơi đây. Những ngày nghỉ dài, trong khi các bạn cùng lứa về quê, thì tôi chọn ở lại Hà Nội. Sinh viên rời đi, Thủ đô vắng và buồn. Chiều đến, khi nhà nhà thổi lửa, tôi lặng lẽ đạp xe trên những con phố rộng dài thênh thang, hít hà mùi hương khắc khoải và thanh nhã của Hà thành. Mùi hương ấy thật lạ. Không phải hương hoa sữa mỗi độ thu về, không phải hương mùi già dịp xuân sang Tết đến… Nó là thứ hương vô cùng đặc biệt, thứ hương gợi nhớ ký ức và những nét cổ kính, trầm mặc của Hà Nội xưa...

Đến tận bây giờ, mỗi lần về Thủ đô, chạy xe chầm chậm trên những con phố thân quen vào đêm khuya muộn, tôi vẫn cảm nhận rõ mồn một mùi hương thân thuộc ấy, mùi hương sẽ ám ảnh và lôi cuốn tôi suốt cả cuộc đời...

Tuổi 40, tôi sống mờ nhạt như bao phụ nữ bình thường khác. Bảo tôi từng hạnh phúc không? Có! Bảo tôi từng bất hạnh không? Có! Làm gì có ai trên đời chỉ toàn hạnh phúc hoặc toàn bất hạnh. Nhưng tôi không còn hoài bão, không còn ước mơ, tôi nhàn nhạt và vô vị như chính trái tim tôi!

Rồi Hà Nội với những ngày dịch dã, với lo sợ bệnh tật và cái chết ám ảnh. Con trai tôi, em trai tôi, những người yêu thương nhất của tôi đều ở Hà Nội. Có lúc với tôi, thế giới chỉ thu nhỏ bằng thủ đô yêu dấu. Trái tim tôi hướng về thủ đô. Nhớ lắm mà không thể gặp mặt, không thể trở về. Tôi lại tìm đến Phú Quang, đắm chìm trong âm nhạc ngọt ngào của ông, nghe từng giai điệu vuốt ve, an ủi: Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế. Như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi!

Dịch tạm yên, tôi về Hà Nội. Tôi nhỏ bé, gầy guộc như cây bàng già khẳng khiu qua mùa rụng lá. Hành trang mang theo là trái tim xác xơ sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Hà Nội ùa vào tôi, đón tôi bằng một chút bóng đêm trên đường phố quen, bằng một chiều sương giăng lối cũ. Tôi lại đi bộ dọc cầu Long Biên, nghe tiếng còi tàu u u với những vòng quay xình xịch; nghe các thanh sắt tuổi đời hơn trăm năm thổn thức với nhau về tình yêu và nỗi nhớ. Gió sông Hồng mơn man trên tóc tôi, òa xuống vai tôi. Cơ thể tôi mềm ra, những căng thẳng trên mắt, trên môi và trong tim như được vuốt ve, xoa dịu. Lại đi trong đêm bình yên, bình yên. Cơn gió lang thang về chốn quê nhà. Lại ghé con sông từng đêm, từng đêm. Rì rào bên ta nỗi nhớ khơi xa… Ca từ của Phú Quang, âm nhạc của Phú Quang cứ ngân nga, ngân nga trong tôi như thế…

Hà Nội ơi, vẫn còn đây không gian cổ kính với nóc cũ rêu phong, mái ngói xô nghiêng và cây bàng mùa đông xơ xác. Vẫn còn đây Văn miếu Quốc Tử Giám uy nghiêm, Tháp Rùa Hồ Gươm cây xanh rợp bóng, cầu Thê Húc cong cong dẫn vào đền Ngọc Sơn, chùa Trấn Quốc thâm nghiêm và chùa Một Cột như đóa sen nở ngàn năm trong lòng Hà Nội… Nhưng thủ đô bây giờ đã khác xưa, hiện đại hơn, khang trang hơn, ngày một thay da đổi thịt. Những dãy phố sầm uất hàng quán và rực rỡ ánh đèn; những cao ốc vút tận trời xanh, người và xe nối đuôi nhau vô tận… Tôi bỗng thấy nhỏ bé như một dấu chấm ngân nga giữa mảnh đất nghìn năm văn hiến mà tôi luôn khắc khoải ngóng về.

Nhiều người nói với tôi: Nhắc đến Hà Nội không thể không nhắc đến Phú Quang, và nghĩ về Phú Quang là nghĩ về Hà Nội. Những bản tình ca da diết, sâu lắng của ông được nhiều người yêu thích, đã trở thành một phần không thể thiếu của thủ đô thân yêu.

Phú Quang ơi, nơi kia xa lắm, hẳn ông biết trời hôm nay xanh như mắt biếc, có một Hà Nội đang ngây ngất nắng và run run heo may...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Ánh Nguyệt. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Nguyễn Ánh Nguyệt