Bên lề Hà Nội

Vũ Anh Thư| 15/11/2022 11:14

Thi thoảng, trong câu chuyện trà dư tửu hậu, người bạn của tôi hay nói rằng, cuộc đời chị phải nhiều lần cảm ơn Hà Nội. Từ một thiếu nữ tỉnh lẻ, lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng, sau một thời gian, Hà Nội đã đem lại cho chị mọi điều như chị hằng mơ ước: một công việc tốt, một người chồng tốt, một cơ ngơi xinh xắn cùng hai đứa con ngoan. Với người bình thường thì hẳn là trọn vẹn đủ đầy. Vì thế, chị yêu Hà Nội bằng thứ tình nồng nhiệt, yêu và biết ơn!

1141_blang_vietmanh2(1).jpg
Tôi nghĩ nhiều về nỗi nhớ quê hương, nhưng chưa thốt lên một lời nào về tình yêu Hà Nội (ảnh minh hoạ)

Còn tôi, hơn 20 năm Hà Nội, những gì tôi chi chút cố gắng cũng chỉ chìm khuất trong hàng triệu người tất tả mưu sinh. Dù đã nhận hộ khẩu thành phố, nhưng tôi chưa một lần tự xưng mình là “Người Hà Nội”. Tôi nghĩ nhiều về nỗi nhớ quê hương, nhưng chưa thốt lên một lời nào về tình yêu Hà Nội.

Vì sao ư? Vì Hà Nội rộng lớn quá, Hà Nội sâu sắc quá. Hà Nội mang trong mình bao trầm tích bể dâu của hơn nghìn năm tuổi. Hà Nội rực rỡ vàng son hội tụ nhân tài của bao miền văn hóa. Làm sao tôi có thể hiểu được nếu chỉ qua vài cuốn sách, vài bộ phim, vài cuộc chuyện trò.

20 năm, tôi mang tâm thức một người đi bên lề thành phố, háo hức và lặng lẽ, nhiệt thành và tự ti, rụt rè chạm tay vào Hà Nội.

20 năm, tôi thực hiện nhiều chuyến đi gần và đi xa để nhận diện Hà Nội, soi vào Hà Nội, kiếm tìm Hà Nội. Trong những chuyến đi ấy, tôi còn muốn kiếm tìm chính tôi, nhận diện mình đang ở đâu trong lòng Hà Nội.

Rụt rè. Thật sự rụt rè. Và mãi còn rụt rè. Vì những nơi mang chất Hà Nội nhất, tôi chỉ dám ngắm vọng, hoặc nếu đến gần, thì nhẹ bước, sợ góp thêm chút ồn ào làm bong vệt ký ức đang lim dim ngủ, nơi những tường rêu, mái ngói, khung cửa cũ phố Tràng Tiền, Hàng Đường, Hàng Bạc, Hàng Ngang… Tôi xa lạ với sầm uất bán mua chốn kẻ chợ. Tôi lặng lẽ trước vũ trường quán bar sôi động âm thanh chói gắt ánh đèn màu. Tôi chưa đủ lịch lãm để chạm vào một Hà Nội linh thiêng hào hoa, chưa đủ tự tin để bước vào những không gian sang trọng thanh lịch, chưa đủ thành đạt để kết thân với giới quý tộc thượng lưu, chưa đủ kiến thức để mạn đàm với những học giả khiêm cung ẩn mình trong căn gác nhỏ. Cũng chưa đủ tinh tế để bàn luận về món ngon Hà Nội xưa, nét thanh lịch Hà Nội xưa, vẻ uyên thâm Hà Nội xưa…

Tôi thiếu tất cả để trở thành người Hà Nội.

Nhưng Hà Nội vẫn mở lòng đón tôi.

Những ngày đầu Hà Nội, tôi đã ở bên lề. Thành phố tiếp tục mở rộng, tôi bị đẩy ra xa hơn, và hàng ngày lóp ngóp bò vào nội đô làm việc, trong nắng, trong khói bụi, trong đông đúc người xe. Tôi thân thuộc với những con đường ngổn ngang bụi bặm mà vắng bóng cây xanh. Tôi lẫn trong bao dáng hình tất bật vì thời gian, nhàu nhĩ vì lo lắng, nhăn nhó vì bực bội. Tôi đi bên những gương mặt mệt mỏi vì tăng ca, vì chạy chợ, vì thất nghiệp, vì nhà cửa chật chột, vì cãi nhau giành chỗ mưu sinh vỉa hè quán nước. Họ không biết đến bữa tiệc thượng lưu ở đâu, chiếc xe sang êm và mát mẻ ra sao, những ngôi biệt thự tiện nghi thế nào. Họ thuộc về ngõ nhỏ ưu phiền, với tiếng í ới chồng vợ, tiếng dọa nạt xen tiếng rao bánh mỳ, mùi bếp than tổ ong, tiếng ho và tiếng cười con trẻ…

***

Chiều nay. Một chiều xuân nắng oi nồng và gió thì mơn trớn. Tôi chọn góc hồ Tây vắng vẻ, xa trung tâm thành phố. Nước mắt ở đâu theo gió tràn về. Rất nhiều lần, tôi rơi nước mắt trước cái mênh mông sâu thẳm của hồ Tây. Nơi đây, từng chứng kiến nụ hôn thơ dại đầu đời, vòng tay nồng nhiệt đầu đời. Người con trai ấy giờ đang ở nơi nào xa lắc, hay vẫn đang bươn bả giữa phố phường náo nhiệt, hay đang ở bên kia của mé Tây hồ? Sóng nước hồ Tây bốn mùa luân chuyển có lưu giữ giọt nước mắt nào tôi đã từng rơi?

Thời gian cũng như những vòng sóng này, miệt mài chảy mãi chảy mãi. Tôi lẫn vào hàng triệu con người ngụ cư, hàng triệu số phận vui buồn, như con kiến nhỏ nhập vào đàn kiến khổng lồ nối nhau làm nên cái tất bật đêm ngày. Hà Nội chưa bao giờ ưu ái, chưa bao giờ đem cho tôi một cơ hội riêng nào cả. Nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn Hà Nội. Hà Nội đã gọi tôi đến rồi lại đẩy tôi xa, buộc tôi phải tự bơi giữa mênh mang sóng nước, đôi khi vắt tôi đến run rẩy kiệt sức. Hà Nội để mặc tôi khóc, mặc tôi khôn dại, mặc tôi bẽ bàng.

Hà Nội. Người đã không lau cho tôi dòng nước mắt giữa đường. Nhưng tôi không trách người. Bởi người dạy tôi cách tự đứng lên.

Tôi – một người quê bên lề thành phố, yêu Hà Nội bằng tình yêu rất xa!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Anh Thư. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Mong một lần trở lại Hà Nội
    Nhiều người nói rằng bây giờ chỉ cần trong ví có tiền, đặt một chuyến bay là có thể đi đến bất cứ nơi nào mà ta muốn. Thế nhưng đối với tôi, việc đặt chân đến một nơi nào đó chưa bao giờ là dễ dàng.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tiếp tục phát triển những tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong Kỷ nguyên mới của dân tộc Việt Nam (Bài 2)
    Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhấn mạnh: “Đảng ta là một Đảng cầm quyền... Phải giữ gìn Đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đày tớ thật trung thành của nhân dân”. Thấm nhuần tư tưởng của Người về xây dựng “Đảng cầm quyền”; Đảng ta đã và đang kế thừa, phát triển, nâng cao hơn nữa bản lĩnh và trí tuệ của Đảng, để Đảng thực sự “là đạo đức là văn minh”.
  • Chủ tịch Hồ Chí Minh qua góc nhìn của nghệ thuật tạo hình
    Nhân kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025), Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam tổ chức triển lãm chuyên đề “Hồ Chí Minh trong nghệ thuật tạo hình”, khai mạc sáng 16/5 tại Hà Nội. Với 60 tác phẩm chọn lọc từ bộ sưu tập của Bảo tàng, triển lãm là dịp để công chúng trong và ngoài nước chiêm ngưỡng những hình tượng nghệ thuật đặc sắc về lãnh tụ của dân tộc Việt Nam.
  • Xuất bản sách "Hồ Chí Minh qua hồi ức của những cựu tù chính trị Côn Đảo"
    “Hồ Chí Minh qua hồi ức của những cựu tù chính trị Côn Đảo” là nhan đề cuốn sách được Nhà Xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật ra mắt nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025).
  • Học sinh thỏa sức sáng tạo, phát huy niềm đam mê khoa học kỹ thuật
    Cuộc thi Robotics là sân chơi bổ ích giúp học sinh Tiểu học và THCS quận Ba Đình thêm cơ hội giao lưu, học hỏi, trao đổi kiến thức về lĩnh vực robot và tự động hóa.
  • Trải nghiệm triển lãm số “Rạng rỡ tên Người”
    Ngày 16/5, tại Hà Nội, Báo Nhân Dân khai mạc triển lãm ảnh “Rạng rỡ tên Người” và ra mắt số báo Nhân Dân Cuối tuần đặc biệt, nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh – vị lãnh tụ thiên tài, người khai sáng con đường cứu nước cho dân tộc Việt Nam, đồng thời đặt nền móng cho nền báo chí cách mạng nước nhà.
Đừng bỏ lỡ
Bên lề Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO