Hà Nội Phú Quang

Hồ Huy| 13/11/2022 06:42

Đêm đã hồng lên đôi môi em loài sen một thủa. Mùa hạ hối hả chào đời bằng tiếng mưa xanh non, tơ non, chồi non. Đêm hoàng lan cài vào trời khuya, gài vào đêm khuya, tôi khuya, em khuya, ai kia còn khuya? Búp mưa song thưa, đường thưa, phố xưa. Hà Nội đã Phú Quang trên những phiến vui buồn đại lộ, khi tôi yêu em, khi ai thương em, khi đêm nay đêm mai ngõ nhỏ phố nhỏ. Hà Nội dương cầm.

thuy(1).jpg

Đã đôi lần trở về Hà Nội. Hình như chưa từng ai trở lại Hà Nội bao giờ? Từ góc lượn của bên này hồ, nhìn lãng đãng thời gian bàng bạc trên chiếc đồng hồ bưu điện bên kia, có cảm giác tôi thấy, Hà Nội như một cây dương cầm. Và phố và em, ta còn em.

Đã tự bao giờ, hay đã tự lâu rồi, công dân thành phố, người ở xa về thành phố, cả những người chưa một lần về thành phố cứ ngỡ mình đã sinh ra và lớn lên ở một con phố nhỏ, ở một con ngõ nhỏ mà cõi lòng thênh thang câu hát. Nơi tôi sinh... Và cứ thế Hà Nội trở thành quê hương, một thứ quê hương đau đáu, Hà Nội ơi, mỗi khi... Sự xác xơ cõi lòng của người nhạc sĩ tài hoa đã tạc khắc một tượng đài nỗi nhớ và sự trở về trong triệu triệu trái tim người. Thêm một lần tôi nghe, thêm nhiều lần tôi thấy cây dương cầm rung lên nức nở, một Hà Nội Phú Quang.

Hình như ở một góc phố nào đó, bên những ô cửa nào đó vẫn thấp thoáng bóng dáng người nhạc sĩ Thủ đô, đổ thanh âm vào cảm xúc, dẫn dắt người ta nhớ Hà Nội, yêu Hà Nội bằng những hình hài ngọt ngào đến vi tế. Hà Nội Phú Quang đôi khi chỉ là một chút bóng đêm riêng mình.

Người ta cũng cũng sẽ dịu dàng qua những phố đông người, qua những phố tan tầm, qua những khói bụi ngột ngạt, qua những bon chen nhỏ nhen đèn xanh đèn đỏ.

Hà Nội vẫn như cây dương cầm ve vuốt tình yêu của ông cụ, của bà cụ, của bác xích lô, của chị hàng nước, của cả hoa đêm, bay lên, những loài chưa gọi được tên, hiền lành và tha thiết: em ơi Hà Nội phố.

Những giai điệu tưởng như bình dân nhất Hà thành lại cho con người ta cái quyền tự đóng khung, tự tạc khắc, tự tô màu, tự yêu thương một Hà Nội của riêng mình.

Nói là riêng vậy nhưng vô hình trung có vẻ như người ta lại xích lại gần nhau hơn bởi bởi một nét nhạc mảnh mai quá đỗi ngọt ngào: ta còn em.

Thì ra Hà Nội luôn là tình yêu, Hà Nội không tuổi, Hà Nội đã là hào hoa thì tình yêu nam nữ kia cũng chẳng phải là một phần của tình yêu Hà Nội đó sao.

Mùa hạ xanh non, mùa hạ qua đi. Mùa thu êm ru, mùa đông và những mùa đông biết bao lần tôi đi qua những con phố nhỏ, người nghệ sỹ đã tạo nên những lát cắt phố phường bằng âm nhạc. Lạ kỳ thay, thứ thanh âm dẫn dắt tôi vào những địa đồ cảm xúc. Và hình như, ngay cả một người đàn ông nào chưa từng xảy ra một mối tình nào ở phố phường băm sáu, thì mỗi khi một mình phố khuya, đường khuya, tôi dám chắc cũng đôi khi: ta còn em mùi hoa sữa. Hà Nội Phú Quang.

Hẳn là như thế. Một Hà Nội Phú Quang đã tự bao giờ. Một tình yêu Hà Nội đã tự bao giờ chảy trong những câu hát? Tôi còn nhớ, như nỗi nhớ về một bản tình ca của riêng mình. Năm ấy, vì một biến động trong cuộc đời mà tôi phải rời xa Hà Nội. Cũng là một buổi đêm, ánh đèn vàng cô đơn chôn nỗi buồn xuống phố. Tôi lặng bước trên những con đường không tuổi và biết đâu có cả những con phố nhỏ, những con ngõ nhỏ không tên. Và khi chưa kịp xa Hà Nội thì cõi lòng tôi đã rung lên nức nở: Hà Nội ơi mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về…

Những ca từ cứ hối thúc thanh âm, tan chảy vào từng tế bào, để rồi có một niềm thương, một nỗi cô đơn, một sự tủi thân nào đó đang mách bảo tôi về một Hà Nội chia lìa, một Hà Nội của những ngày sẽ gặp lại trong tưởng tưởng. Âm nhạc và khi đó chỉ còn âm nhạc lan tỏa trong không gian hoài nhớ, một không gian mà cảm giác người nhạc sĩ đã cho phép tôi hình dung Hà Nội một bên và nỗi nhớ tôi nghẹn ngào một bên. Hà Nội Phú Quang.

Thì ra Hà Nội đã Hà Nội từ bao giờ, thì ra Hà Nội đã Phú Quang tự bao giờ. Ấy là khi cánh sinh viên chúng tôi cứ ôm lấy cây đàn guitar mà nghêu ngao dọc những giảng đường đại học, dọc những hành lang, ban công ký túc xá, dọc những câu chuyện tình anh yêu em, nơi ấy có hoa hoàng lan.

Cũng đã từ lâu rồi, khu ký túc xá Mễ Trì ngày xưa không còn nguyên vẹn như trong những hồi tưởng của tôi nữa. Hà Nội đã quá nhiều đổi thay. Mùa thu đã đổi thay, mùa đông đã đổi thay, em đã đổi thay… nhưng những câu hát và bản nhạc chẳng đổi thay bao giờ…

Một sớm mùa thu, khi bình minh còn đang treo lơ lửng trên cây cầu sắt vắt qua sông Hồng 3 thế kỷ, tôi lặng lẽ trở về Hà Nội. Có một cảm xúc chẳng thể gọi tên cứ thế lớn dần và quẫy đạp trong tôi. Hà Nội, những con phố, mùi hương hoa sữa, tình yêu… đang cựa quậy trong mỗi tế bào.

Giữa cuộc đời bộn bề, yêu lắm thay những khi sự tình cờ như là sắp đặt. Sự tình cờ của tôi giữa buổi ban mai mùa thu ấy là ở phía trước tôi có một bác trai mái tóc bạc phơ đang đạp xe đạp (hình như là ông tập thể dục) trên ghi đông xe có treo cái đài nhỏ. Và đặc biệt đúng lúc tôi ngang qua thì từ chiếc radio nhỏ bé kia đang “Vội vã trở về, vội vã ra đi/ Chẳng thể nào qua hết từng con phố/ Nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió/ Và rêu xanh bên những gốc cây già…”. Âm nhạc của Phú Quang dường như đang nương náu vào mỗi thân cầu, mỗi nhịp cầu để một đứa là tôi xém bật khóc.

Từ lúc ấy, từ câu hát ấy, từ trong chuỗi âm thanh ấy, hồn tôi đã ở một nơi từ lâu lắm rồi mà âm nhạc ký thác. Dòng sông Hồng đang âm thầm chảy, Hà Nội cũng đang âm thầm chảy và dường như những giai điệu Phú Quang đã bao bọc lấy trái tim tôi những cung điệu ngẩn ngơ thế kỷ. Cây cầu thế kỷ, dòng sông thế kỷ và tình yêu Hà Nội cũng thế kỷ hơn bao giờ hết. Hà Nội Phú Quang.

Tôi đã trở về, tôi đã ra đi, tôi đã sông Hồng mấy bận, mà lần nào cũng vậy lòng tôi không ngân lên một vài câu hát. Ấy là khi cảm giác Hà Nội ruột thịt hơn, ấy là khi cảm giác con người ta gần với nhau hơn , đáng yêu biết bao nhiêu ở mỗi góc phố này, ở mỗi con đường này, thì em ơi vẫn là thế “ta còn em mùi hoàng lan”. Và giá như một lần nào đó trở về Hà Nội, tôi lại vô tình nghe được những thanh âm phát ra từ một chiếc radio nhỏ: “Vội vã trở về vội vã ra đi”, thêm một lần nữa, thì hẳn cuộc đời tôi cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Một Hà Nội Phú Quang!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Hồ Huy. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Câu hát - tình người
    Trong khu phố cổ Hà Nội, tôi có người đồng đội - anh tên là Lê Văn Tuấn. Tuấn kém tôi nhiều tuổi, trước đây anh ấy là chiến sĩ trinh sát của tiểu đoàn tôi, là chàng trai người Hà Nội, nhập ngũ khi đang học năm thứ hai đại học tổng hợp. Tuấn trắng trẻo đẹp trai, tính tình cởi mở và hát rất hay.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Ngày về” - lời ru giàu cảm xúc về làng quê Việt Nam
    “Ngày về” được mở đầu bằng hình ảnh quen thuộc, dễ nhận thấy nhất của làng quê Việt Nam với những giá trị truyền thống thiêng liêng: “Cây đa, bến nước, sân đình/ Con đường gạch lát nối tình xóm thôn”.
  • Nguyễn Đình Thi một bản lĩnh  văn hóa lớn
    Nguyễn Đình Thi là một nhà hoạt động cách mạng lão thành và là người làm văn học nghệ thuật đa tài, nhiều sáng tạo. Ông viết sách khảo luận triết học, viết văn, viết báo, làm thơ, soạn nhạc, soạn kịch, viết lý luận phê bình, và ở lĩnh vực nào, ông cũng thể hiện mình là một bản lĩnh văn hóa lớn. Những chia sẻ của nhà thơ Bằng Việt - nguyên Phó Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội, người đã tuyển chọn và dịch tác phẩm của Nguyễn Đình
  • Tuần lễ chiếu phim đặc sắc về Quân đội nhân dân Việt Nam
    Tuần phim Kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 – 22/12/2024) sẽ diễn ra tại thành phố Cao Bằng (từ ngày 9/12 đến ngày 13/12) và trên phạm vi cả nước (từ 19/12 đến ngày 25/12).
  • CLB Giám đốc các bệnh viện miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành
    CLB Giám đốc các bệnh viện khu vực miền Trung chia sẻ kinh nghiệm quản lý, điều hành… để hướng tới người bệnh và lấy người bệnh làm trung tâm phấn đấu cho mục tiêu cung cấp dịch vụ y tế chất lượng.
  • Huy động sức dân xây dựng Thủ đô Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp
    Với quyết tâm mạnh mẽ, cam kết tạo ra bước đột phá trong công tác bảo vệ môi trường, kiểm soát chặt chẽ và hiệu quả các nguồn gây ô nhiễm, thúc đẩy phong trào chung tay hành động để xây dựng Thủ đô, UBND Thành phố Hà Nội vừa ban hành Kế hoạch số 359/KH-UBND về việc thực hiện phong trào thi đua Sáng - Xanh – Sạch – Đẹp của Thành phố.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội Phú Quang
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO