Tản văn

Những cô hàng xén bây giờ ở đâu?

Tản văn của Nguyễn Minh Hoa 06:31 15/07/2024

Sớm mai, khi mà trời mới tảng sáng, có khi còn cả giăng với sao, có khi thì mờ sương chả rõ mặt người, người làng này, làng kia đã cùng đi chợ sớm. Ai cũng mong những bán sớm mua sớm cho chọn được hàng ưng ý. Có những khi mưa gió, áo tơi, nón che không nhận ra nhau.

rang-den.jpg

Nhưng có những hôm trời quang, gió mát, ai quẩy gánh cũng vội mà vẫn nhận ra người thắt đáy lưng ong, quẩy đôi quang gánh với đôi thúng cái rõ to và ít khi phải đổi sang vai khác thì đó đúng là cô, là chị hàng xén rồi. Chả biết việc kén người thế nào mà những bà, những cô, những chị hàng xén thường mỏng mày hay hạt, đẹp và duyên dáng lắm. Chẳng thế mà thi nhân đã viết:

Những cô hàng xén răng đen

Cười như mùa thu tỏa nắng.

Xưa, vẫn là chuyện xưa, dẫu là chợ tổng có cầu chợ hẳn hoi hay chợ làng dưới chân đê họp có phiên thì những cô hàng xén luôn đúng hẹn. Chả biết cô chờ khách, hay khách ngóng cô. Buổi chợ đông, những tưởng chỉ có những người buôn to bán lớn đắt hàng, thì những cô hàng xén, những bà những chị hàng xén cũng luôn tay không hết việc.

Những thúng, mẹt, quang, đòn theo thời gian mà cũ mèn, mòn vẹt in dấu những nắng mưa, mùa vụ, in dấu buồn vui đời người. Không ít đứa trẻ kĩu kịt theo mẹ đi chợ từ sớm, sương gió, mẹ cúi xuống che cho con làn gió lạnh. Có những em bé “chiếm’’ luôn 1 bên quang gánh của mẹ. Bao nhiêu thứ mẹ em phải chất cả sang cái thúng kia, rồi mẹ con cứ thế mà kĩu kịt suốt những phiên chợ làng. Những lời chào nhau buổi sớm, những tia nắng mai, những đung đưa theo nhịp bước chân mẹ và cả một thế giới mở ra trước mắt em bé. Em thức, em ngủ sau cữ bú vội vã thì cũng đã đến chợ. Đương buổi chợ đông, có cái mẹt, mẹ để em ngồi… trông mẹ bán hàng.
Và rồi, những đứa trẻ lớn lên như thế, buồn vui thấm những buổi chợ phiên, thấm những cái vuốt má của người đi chợ, nhớ những lời nhắc thuở nào… Những đứa trẻ lớn lên, gắn bó với quê nhà, chợ búa, đồng đất, nhớ lời ông bà, mẹ cha, biết tu chợ từ tấm bé...

Lại nói về đôi thúng cái của cô hàng xén, mấy ai biết rằng trong đôi thúng cái này, dưới những vỉ buồm hay tấm khăn lót là đủ thứ trên đời chứ không riêng những đồ khâu vá thông thường như kim, chỉ, đê, kéo bấm... Cũng không phải qua bao nhiêu năm thì những người hàng xén vẫn chỉ bán mấy món đồ như vậy mà biến đổi theo năm tháng. Vẫn cái túi ni lông cũ đựng kim, kim khâu, kim thêu vải, thêu áo, lại kim thêu ren. Trong các kim làm ren thì kim lược, phải khác kim bô đê. Người không làm nghề đố mà biết được cô hàng xén xếp sắp như thế nào.

Món hàng này có lẽ nhỏ nhất chợ, còn gì nhỏ hơn cái kim được nhỉ? Thế nhưng ai dám nói cái kim sợi chỉ không quan trọng. Cái kim thêu làm nên làng nghề thêu, nghề ren. Hoa thêu như đang nở, chim thêu như đang hót, giọt mưa thêu như đang bay, người làng thêu sống được, đương nhiên cô hàng xén bán kim, bán chỉ này đủ tiền nuôi con. Có khi nuôi được cả anh chồng ăn học, thoát ly thành tài.

Hàng xén lại có cả đôi gối thêu mà người làng gửi bán. Người đi sắm đồ cưới ở chợ phiên đôi khi phải vãn chợ mới dám hỏi, vì rằng con trai nhà mình mới tuổi cập kê, bà mẹ hay lo, sắm trước, nói ra lại sợ có sự gì thì không nên.

Hàng xén cũng có cả xâu những cái gương trang điểm, cái to, cái nhỏ. Cái bọc kim loại, cái lại bọc nhựa màu. Con gái đến tuổi cập kê kiểu gì chẳng sắm một chiếc gương này, kèm cái nhíp. Đám trẻ con đi học về mua bút chì hay kẹo kéo, quế cay cứ đứng xem các chị thử nhíp, nhiều khi chật cứng.

Hàng xén có khi bán cả những vuông vải thô người làng dưới dệt, đem chợ phiên bán chẳng biết ngồi đâu, nên chịu khó thiệt chút bán buôn cho cô hàng xén, được tiền ngay lại có thời gian chơi chợ, mua mấy món hàng.

Nhiều người cứ băn khoăn, cô ý chẳng vắng mặt phiên nào thì nhập hàng từ đâu cơ chứ. Những cước các màu, dây dù, phèn chua, thạch lãnh... toàn thứ trên tỉnh mới có. Không như suốt gỗ, lược sừng, lược bí làng xã bên có nghề để mà biết tông tích. Đấy cũng là “mánh’’ của người hàng xén, khi thì cuối buổi chợ người ta giao hàng, lúc thì người làng bên đem đến tận nhà cô hàng xén. Có những khi cô lại băng qua cánh đồng sang mãi tận xã bên để cất buôn hàng, người hàng chợ làm sao mà biết được, gom được đôi thúng cái hàng hóa này cũng phải có vốn có liếng chứ không hề đơn giản như nhiều người vẫn nghĩ.

Theo thời gian, nắng mưa nhuộm mái đầu cô hàng xén năm nào màu bạc trắng. Người nhuộm răng đen cũng không còn nhiều. Những cái đê bằng đồng mua độ tóc bà hàng xén còn xanh giờ đã mòn vẹt. Bà cụ vẫn thúng mủng đi chợ tìm vui. Thúng hàng co lại, họa hoằn lắm mới có người hỏi lược bí. Cuộn dây dù, tập giấy bản cũng bán chậm, tập giấy màu hồng điều đã bạc. Xe máy đi lấy hàng ngoài tỉnh về kìn kìn. Bà cụ hàng xén xưa không còn quẩy gánh hàng được nữa, con cháu bảo cụ nhớ chợ thì cắp rổ đi ăn quà rồi mua gì thì tùy. Cầu chợ nơi cụ ngồi, người bán dép đã bầy chật chõng các loại dép nhựa các màu, có cả đôi “xăm bô’’ Sài Gòn cao đến 10 phân.

Không chỉ chợ này, mà nhãng đi vài phiên không ra nhà bà hàng xén tìm cái kim, con chỉ màu thì khi quay lại bà cũng đã nghỉ. Chỗ bà ngồi, cháu bà đã kê cái máy khâu và vải hoa, vải màu các kiểu được treo kín. Có lời hỏi thăm thì cháu bà bảo:

- Hàng xén hết thời rồi bà ơi, giờ lặt vặt cứ ra hàng tạp hóa.

Đúng là cửa hàng tạp hóa lợi hại thật, có thập cẩm trăm thứ hàng: Kim chỉ khâu, chỉ thêu, suốt máy khâu, chân vịt máy khâu. Có cả quận chỉ to bằng bắp tay, vải vóc, quần nhỏ, áo con, đăng ten không chỉ 1 loại, 1 cuộn màu trắng mà các màu đều có. Cặp tóc bây giờ thật đẹp, những cặp ba lá xưa chỉ còn trong kí ức. Dây buộc tóc cũng cả chùm, cả túi, đám trẻ thời này mê tít. Cánh thanh niên có xe máy, nó đi chợ tỉnh cất buôn về không thiếu thứ gì.

Chợ vẫn theo phiên, nhưng làng đã lên phố, chợ vãn vẫn buồn tênh nhưng những hàng tạp hóa đầu chợ thì vẫn bán cả ngày, rõ tiện. Từ mấy hàng này lan sang những nhà gần đó, hàng bán đồ ăn thức uống cũng bày bán theo, cả hàng hoa tươi, vàng mã cũng bán cho đến khi trời tối sập.

co-hang-xen-1-.jpg

Khi những biển hiệu mica chữ màu thắp sáng những hàng tạp hóa trong làng thì có lẽ những cô, những bà hàng xén đã chuyển nghề thực rồi. Chợ làng từ đây cầu bán nón, bán chiếu, cầu hàng khô vắt sang cầu hàng ăn, cầu hàng thịt chỉ còn những cô, những chú bán hàng tạp hóa. Cái bạt trải trên ra có 1 phần gánh hàng xén xưa, nào gương lược, chỉ khâu, cặp tóc, lại có dép guốc, quần áo, chăn ga... Chuyện về bà hàng xén, cô hàng xén thuở nào chỉ còn trong ký ức những người trung niên. Đôi khi nói đến chữ “hàng xén’’ với bọn trẻ, người lớn lại phải giải thích “hàng xén’’ là gì? Và với không ít người nhớ cái cặp tăm, cặp bấm, rồi phấn Bông Lúa, kem sâm, lọ nước hoa Tàu màu xanh, hoặc nhớ “dấm dúi’’ mua cái... “áo con’’.
Mới đó đã mấy chục năm, người già đã về trời, người đi chợ phiên bán mua ngày ấy đã lên ông, lên bà cả, chợ phiên giờ đã khác, không nhớ thì thôi, nhớ về hay nói với nhau là lòng lại rưng rưng./.

Bài liên quan
  • Yêu một người Hà Nội
    Chuyến bay lúc 4 giờ chiều hạ cánh xuống sân bay Nội Bài với lời chào là bản nhạc "Nhớ về Hà Nội". Trống ngực tôi loạn xạ cứ như đang đến cuộc hẹn đã mong đợi từ lâu.
(0) Bình luận
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
  • Một mùa sen để nhớ, một đời mẹ để thương
    Buổi chiều, tôi đạp xe đưa con đi dạo. Mặt trời đã dịu nắng, ánh sáng đổ dài trên những tán cây ven đường, vàng ươm như rắc mật. Bên tay trái là hồ sen của làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Ra mắt tác phẩm đặc sắc của nhà văn Séc Arnošt Lustig
    Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam vừa phát hành bản dịch tiếng Việt của tiểu thuyết “Lời nguyện cầu cho Katerina” của nhà văn Séc Arnošt Lustig (1926–2011). Đây là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất viết về thảm họa Holocaust do dịch giả Bình Slavická chuyển ngữ.
  • Tôn vinh tinh hoa văn hóa các dân tộc Việt Nam tại “Ngôi nhà chung”
    Từ ngày 1 đến 30/11/2025, tại Làng Văn hóa - Du lịch các dân tộc Việt Nam (Đồng Mô, Sơn Tây, Hà Nội) sẽ diễn ra chuỗi hoạt động tháng 11 với chủ đề “Đại đoàn kết - Tinh hoa văn hóa các dân tộc Việt Nam”.
  • Tái hiện sinh động tinh hoa di sản múa cổ Thăng Long - Hà Nội
    Tối 31/10/2025, tại Sân khấu Không gian Biểu diễn Nghệ thuật - Ẩm thực đường phố phường Tây Hồ (phố đi bộ Trịnh Công Sơn, đường Lạc Long Quân, quận Tây Hồ, Hà Nội), Hội Nghệ sĩ Múa Hà Nội tổ chức Chương trình biểu diễn “Bảo tồn và phát huy nghệ thuật múa cổ truyền Thăng Long - Hà Nội năm 2025”. Đây là hoạt động trong khuôn khổ Đề án “Sưu tầm, bảo tồn và phát huy nghệ thuật múa cổ truyền Thăng Long - Hà Nội” do Hội Nghệ sĩ Múa Hà Nội triển khai năm thứ hai.
  • Phát triển mạnh mẽ, toàn diện văn hóa và con người Việt Nam
    Hướng tới Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng, Ban Chấp hành Trung ương khóa XIII đã công bố toàn văn các dự thảo văn kiện để lấy ý kiến rộng rãi của các tầng lớp Nhân dân, cán bộ, đảng viên. Đây là bước đổi mới quan trọng trong phương thức lãnh đạo, thể hiện tinh thần dân chủ, công khai và cầu thị của Đảng ta.
  • UNESCO vinh danh Danh nhân văn hoá Lê Quý Đôn
    Danh nhân Lê Quý Đôn sinh ngày 02/08/1726, mất ngày 11/06/1784, tại làng Diên Hà, huyện Diên Hà, trấn Sơn Nam (xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình, nay là xã Lê Quý Đôn, tỉnh Hưng Yên).
Đừng bỏ lỡ
Những cô hàng xén bây giờ ở đâu?
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO