Tản văn

Về ăn cơm mẹ nấu

Tản văn của Dương Thắng 11:53 04/06/2025

Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.

bep_lua_mua_dong_20211129175756_20211203194001(1).png
Trong hơi ấm mùa đông vẫn mơ màng người nhóm lửa, thổi cơm (ảnh minh họa)

Gió heo may chạy dài trên đồng, ram ráp, bám dính, trộn lẫn mùi bùn theo vạt cỏ dầm sương. Trên từng thửa ruộng, rạ cắt sát mép được xếp gọn ghẽ, dựng vào thành từng đống nhỏ lúp xúp như những chiếc nón mê. Nên thơ quá đỗi một cánh đồng đời cuối mùa sâm sấp bóng. Gom đầy nỗi nhớ trải dài đồng ruộng, quẹt lửa hun từng xác xơ đã thấm mồ hôi trong thớ đất ải tơi. Nhớ ngày hanh hao vương vấn mùi khói đốt đồng. Khói bay lên giữa chạng vạng chiều, chừng như gom cả nỗi nhớ cánh đồng trong màu mắt người. Giữa khoảng không rộng lớn, khói mặc sức lan tỏa. Mùi khói chẳng thể lẫn, vị khói chẳng thể quên.

Để rồi mỗi khi đi xa nhìn thấy khói ở bất kì đâu, lại mường tượng ra một gian bếp ấm áp, đủ đầy tuổi thơ. Nhớ mùi cơm sượng, nhớ mùi mồ hôi quyện đầy áo mẹ ám khói. Vẫn biết rạ rơm còn thơm đầy hương mới mà sao nhớ quá miếng cháy nồi gang vàng rụm, niêu cá kho ủ trấu ngày nào. Trời trở lạnh rồi! Về thôi, về ăn cơm mẹ nấu.

Mưa rây rắc nhiều hơn, gió thấm dần qua da, muốn chạy ào về nhà. Đến đầu ngõ nhỏ để thấy khói bếp bay lên quyện lấy mái lợp chừng như quyến luyến, chừng như chưa muốn tan vào khoảng lặng mưa bay. Chưa thể cay xè, con mắt chưa đỏ hoe, mà sao nhớ khói quá thôi. Thứ khói thơm vào gan ruột, vương vít mùi bồ hóng, đậm đặc vị nắng mưa. Thứ khói ngấm vào da, gọi mồ hôi tràn qua khóe mắt. Bếp xưa còn đỏ lửa, mẹ còn đợi con về. Bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu vụng dại như câu ca nương mình thuở chưa xa ngái: "Cơm cha cơm mẹ đã từng/ Con đi làm mướn kiếm lưng cơm người/ Cơm người khổ lắm mẹ ơi/ Chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn". Ấy là ngọt ngào xen lẫn gió mưa của xa xưa đã ngấm vào tiềm thức. Nhưng điều rất thật qua ngần ấy thăng trầm tháng năm, dẫu ăn miếng cơm thị thành đủ đầy mà sao vẫn nhớ vị quê mình đến vậy.

Nhớ ngày nào đi làm đồng về, đói bủn rủn chân tay, mưa phùn rét cóng, về tới nhà chưa kịp rửa chân đã ào vào bếp, quẹt lửa thổi cơm. Mẹ sắp, con đun. Nồi cơm chưa kịp sôi, lòng dạ đã gọi mời. Có khi chỉ là mớ tép, cá vụn ngoài đồng vừa vét được ở con mương cạn đã là một bữa "thủng nồi trôi rế". Rét quá đâu dễ kiếm thức ăn. Ấy vậy mà bát cơm nóng hổi niềm mong. Cả nhà ngồi quây quần bên manh chiếu mỏng. Mùi cơm thức dậy, tâm tư đắp đầy. Chiếc đũa cả để hé bên vung, tiếng thời gian ngập ngừng, đơm cho từng nhớ nhung.

Trở lạnh, nghĩ đến gian bếp xưa mà sao nghe ấm áp. Những hôm mẹ dậy sớm dù không phải ra đồng, vẫn nhóm lửa đun siêu nước thật đầy để lát cha dậy có nước nóng pha trà. Nồi cám lợn to nằm chềnh ềnh trên chiếc kiềng nhỏ đang sôi lục bục. Chiếc kiềng thế mà vững, qua bao ngày tháng, lửa bén bắt muội đen kít mà chẳng cập kênh. Rau bèo, rau chuối, khoai lang, rau muống quyện trong mùi cám gạo thơm đến là thơm. Con mèo cũng dậy sớm theo, nằm lim dim một góc cách ngọn lửa không xa. Và con, đứa trẻ quyện hơi mẹ cũng ngồi sát bên cầm que cời gẩy gẩy, đưa rơm ít một, đều tay cho ngọn lửa khỏi bùng lên. Vẫn nhớ những nắm cơm mẹ lèn chặt như quả trứng vịt để ăn với muối vừng. Cơm gạo mới thơm nồng trong nghi ngút khói. Khi ấy ngọn lửa mẹ nhen mới ấm áp làm sao. Vừa đủ cho đôi má ửng hồng, cho đôi chân đi dép lê khỏi lạnh, cho niềm tin thức dậy xa sau.

food-6762327_1920.jpg
Kí ức ùa về dẫu chẳng loang sương mà trong trẻo như sớm nào còn muốn rúc vào lòng mẹ hít hà mùi mồ hôi ám khói.

Cơm mẹ nấu, vốn bình dị như hơi thở đồng quê. Chỉ niêu cơm và niêu nhỏ cá kho. Thêm ít dưa chua muối xổi. Gia vị đâu có gì ngoài muối trắng và những thứ kiếm được quanh vườn. Khóm riềng, cụm gừng, khóm sả mỗi khi con đào lại mọc thêm nhánh mới. Và có một điều là chẳng bao giờ vội, dù ngoài kia gió bấc xạc xào lá chuối, buồng cau. Cái gì cũng tròn trịa. Cái rế bắc nồi cũng tròn ngay cả khi đã rách nan, quẹt đầy bồ hóng. Cái mâm nhôm trắng cũng tròn khi cả nhà ta ngồi quây tròn. Cùng khoanh đùi, cùng thưởng thức bát cơm tròn vị. Cha kể chuyện ruộng đồng. Mẹ kể chuyện làng trên xóm dưới. Bà nhắc cháu ăn không được vội, kẻo hóc xương. Ngần ấy thôi ghi tạc vào con những ngọt ngào, gần gũi.

Bước qua mỗi giai đoạn của cuộc đời, con người ta lại có thêm thật nhiều trải nghiệm, để mà nhìn lại, để mà gửi thương, gửi nhớ về nơi mình sinh ra và lớn lên. Và cứ mỗi mùa đông, không chỉ bởi rét mướt tái tê, con vẫn muốn về ăn cơm mẹ nấu. Mỗi cuối tuần lại muốn chạy ào về tìm gian bếp ngày xưa đượm lửa thổi cơm.

Ngay cả mùi cơm khê, cả những khi cơm sượng vẫn ngon ngọt, vẫn đong đầy. Bát cơm trắng dậy mùi khói ấy là những giọt mồ hôi thấm đẫm ruộng đồng. Về ăn cơm mẹ, đâu để thấy xa xưa thuở ấy nhọc nhằn mà thấy cả khoảng trời dịu dàng che chở đời sông. Thấy cả con đê dáng lưng còng, thấy bờ tre kĩu kịt rủ xuống đường làng. Dáng mẹ về tất tả, nón mê ủ dột. Mưa phùn rơi, bát cơm ngót nửa làn hơi.

Kí ức ùa về dẫu chẳng loang sương mà trong trẻo như sớm nào còn muốn rúc vào lòng mẹ hít hà mùi mồ hôi ám khói. Trong hơi ấm mùa đông vẫn mơ màng người nhóm lửa, thổi cơm. Bóng mẹ nấu nấu, đun đun. Nghe hơi thở bình lặng, nghe cựa mình thời gian.
Trở lạnh rồi! Về ăn cơm mẹ nấu./.

Bài liên quan
  • Thắp lên cánh đồng mùa xuân
    Ngày Tết, tôi có hứng thú đi tìm miền cỏ nước. Từ thuở bé đến bây giờ vẫn nguyên một mong ước giản dị mà xa xôi ấy. Ví von một chút là được vị thần thiêng liêng của Tết năm đó mừng tuổi cho một hình sắc cánh đồng vào xuân. Ngẫm thế, chợt thấy nếu được trải mình vào cánh đồng đang dâng lên tràn chảy sắc xuân ấy, thật sẽ là một món quà trang trọng, lịch lãm và cải biến diệu kỳ.
(0) Bình luận
  • Hạ giới tròn trăng
    Ấu thơ tôi đã bao lần cuộn tròn say giấc bên chiếc chiếu cói in hoa trải giữa sân nhà vằng vặc màu trăng chín. Khoảnh khắc êm đềm ấy mang theo lời cha kể về muôn chuyện huyền bí của nhân gian, có lời giải mã vô tận, mênh mang cho câu thách hỏi tôi vẫn thường háo hức: “Con đố cha đoán được, mặt trăng có tự bao giờ!”. Nhiều năm ròng, tôi vẫn thổn thức khi nhớ về những giấc mơ, về những ngả rừng đêm thâm u, những miền biển miền sông thắt lại rồi phình ra một màu đen sẫm, những vùng đất đá lởm chởm và hỗn độn buổi sơ khai…
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Tấu khúc lưỡng cực”: Đêm nhạc giao thoa văn hóa Việt - Đức
    Trong hai ngày 20 và 21/12, tại Nhà hát Hồ Gươm sẽ diễn ra chương trình hòa nhạc “Tấu khúc lưỡng cực - A Rhapsody of Two Worlds” do Hội Nhạc cổ điển Việt Nam tổ chức. Sự kiện mang ý nghĩa đặc biệt nhân kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam - Đức.
  • Chuyển đổi số - Cơ hội và thách thức với văn học nghệ thuật Thủ đô
    Trong bối cảnh chuyển đổi số đang trở thành xu thế tất yếu của mọi lĩnh vực đời sống, văn học nghệ thuật Thủ đô cũng đứng trước những vận hội lớn cùng không ít thách thức. Tọa đàm “Văn học nghệ thuật Thủ đô trong ứng dụng chuyển đổi số hiện nay” do Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức sáng 5/12 đã góp phần nhận diện những chuyển động mạnh mẽ của đời sống văn học nghệ thuật trong môi trường số, đồng thời gợi mở những định hướng phát triển phù hợp với thực tiễn.
  • Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Tổng Gối: Di sản sống giữa lòng Thủ đô
    Sáng 4/12, Hội Văn nghệ Dân gian Hà Nội tổ chức cuộc tọa đàm “Diễn xướng dân gian trong lễ hội Hà Nội: Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Đan Phượng”. Qua phần trình bày của nhà nghiên cứu Giang Nguyên Bồi, họa sĩ Giang Nguyên Thái và Giám đốc Trung tâm Văn hóa Thể thao xã Ô Diên Bùi Thị Quyên, những giá trị lịch sử, đặc trưng nghệ thuật và hành trình bảo tồn, phát huy của hai loại hình diễn xướng dân gian độc đáo này đã được làm sáng rõ.
  • Khai mạc 'Ngày hội Việt Nam hạnh phúc 2025'
    Năm 2025, lần đầu tiên "Ngày hội Việt Nam hạnh phúc - Vietnam Happy Fest" được tổ chức dưới hình thức một chuỗi hoạt động trải dài liên tục qua đó có thể kể một câu chuyện trọn vẹn hơn về “hạnh phúc của người Việt” thông qua nhiều không gian, nhiều hoạt động trải nghiệm và tương tác khác nhau.
  • VinFuture 2025: Vinh danh 4 công trình khoa học "Cùng vươn mình - Cùng thịnh vượng
    Quỹ VinFuture chính thức công bố các Chủ nhân Giải thưởng VinFuture 2025. Bốn công trình khoa học công nghệ xuất sắc được vinh danh đã khẳng định nhất quán chủ điểm năm nay là “Cùng vươn mình – Cùng thịnh vượng”, thể hiện vai trò hợp tác khoa học xuyên biên giới để cùng giải quyết các thách thức toàn cầu về y tế, môi trường và sinh kế cho nhân loại.
Đừng bỏ lỡ
Về ăn cơm mẹ nấu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO