Những cơn mưa mùa hạ
Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.

Mưa mùa hạ gợi tôi nhớ đến những mùi hương xưa cũ. Không rõ từ bao giờ, những cơn mưa rào đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức tuổi thơ. Mỗi khi giọt mưa đầu tiên chạm đất, một mùi hương đặc trưng lại ùa về: mùi đất ẩm, mùi lá cây dập vỡ, mùi ngai ngái của cỏ vườn vừa được gột rửa. Nếu đi ngang qua đầm sen, ta sẽ cảm nhận rất rõ mùi thơm dịu nhẹ của hương sen hòa trong tiếng mưa rơi lộp độp trên những lá sen tròn xanh mướt. Đó là mùi hương của bình yên, của tự do, của những buổi chiều mưa, cả lũ trẻ con trốn nhà tắm mưa, cười vang cả xóm. Mùi hương ấy còn vương trong giấc ngủ trưa hè, khi tiếng mưa rơi đều đều trên mái lá ru tôi vào những giấc mộng ngọt lành.
Những trò chơi dưới mưa cũng là nỗi nhớ không thể phai mờ trong tôi. Mưa không phải là rào cản mà là “chất xúc tác” cho những trò chơi tuổi thơ đầy nghịch ngợm. Tôi nhớ những buổi chiều, khi bầu trời xám lại, báo hiệu mưa sắp đến, lũ trẻ trong xóm í ới gọi nhau. Mưa càng to, chúng tôi càng khoái chí, cởi phăng áo quần, dầm mình dưới mưa, hò hét, lấy chân quẫy nước té vào nhau, mặc cho nước mưa chảy ròng ròng trên mặt. Tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng mưa, tạo nên bản giao hưởng độc đáo của tuổi thơ. Có những chiều, mưa chỉ vừa đủ ướt đường, lũ trẻ chúng tôi lại thi nhau chạy nhảy trên những vũng nước đọng. Cảm giác nước bắn tung tóe lên mặt, lên tóc, thật tự do, sảng khoái. Có lẽ, chỉ khi ấy, chúng tôi mới thực sự được là chính mình, không vướng bận khuôn phép người lớn.
Nhưng có lẽ niềm vui lớn nhất của bọn trẻ chúng tôi là sau những trận mưa lớn, nước dâng ngập cánh đồng làng ven con suối nhỏ, dân làng lại rủ nhau đi bắt cá ngược. Mưa lũ lớn, nước dâng cao, cá từ ao hồ tràn ra, từ sông ngược vào. Ngay từ đầu mùa hạ, bà con đã chuẩn bị vó, nơm, vợt, đó... Khi nước lên, người lớn, trẻ nhỏ đều ra đồng kéo vó, úp nơm. Khi nước rút, họ dùng đơm đó chặn ở những dòng nước rút để bắt cá. Mải mê dầm mưa, có người quên cả đói khát vì cá bắt được quá nhiều. Những mùa lũ như thế, dân làng thu được bao cá tôm - món quà hào phóng từ thiên nhiên ban tặng.
Niềm vui từ những cơn mưa theo tôi suốt những tháng năm sau này. Mưa còn là nguồn cảm hứng cho những câu chuyện mẹ kể vào những ngày mưa rỗi việc. Tôi thường nằm gối đầu lên đống áo quần cũ, bên thúng đồ mẹ đang ngồi khâu vá. Khi những giọt mưa gõ đều đều trên mái nhà, mẹ vừa vá áo vừa nhìn ra khoảng sân ướt át, vừa kể chuyện cổ tích về ông bụt, bà tiên, những con vật biết nói. Giọng mẹ trầm ấm, ánh mắt mẹ lấp lánh ánh sáng của những ký ức diệu kỳ, những điều đẹp đẽ. Tôi còn nhớ, có lần mẹ kể về “Cô bé quàng khăn đỏ” giữa tiếng mưa rì rào, tôi đã tưởng tượng ra cô bé đi giữa rừng sâu, dưới màn mưa lất phất. Những câu chuyện ấy hòa quyện tiếng mưa, nuôi dưỡng tâm hồn tôi, dạy tôi biết yêu thương và ước mơ.
Sự trở lại của ký ức được gợi nhớ từ những cơn mưa mùa hạ luôn là nỗi nhớ trong tôi. Giờ đây, khi đã trưởng thành, những cơn mưa không còn mang theo tiếng cười nghịch ngợm hay chuyện cổ tích mẹ kể, nhưng mỗi giọt mưa rơi vẫn gợi tôi về một miền ký ức tươi đẹp. Tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà, lặng nhìn hạt mưa nhảy nhót trên sân và để hồn mình trôi về những ngày thơ ấu.
Đó là kỷ niệm, là cảm xúc, là những mảnh ghép vô giá làm nên bức tranh tuổi thơ tôi. Đó là hương vị đất trời, là tiếng cười hồn nhiên, là những câu chuyện mẹ kể. Mưa mùa hạ mãi mãi là một phần trong trái tim tôi, nhắc nhớ tôi về một thời ngây thơ, trong trẻo và đẹp đẽ. Một thời tôi luôn có mẹ ở bên, mẹ là chỗ dựa vững chãi cho tôi suốt những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp./.