Tản văn

Cha tôi – người tuyệt vời nhất

Nguyễn Thị Bích Giao 21/07/2025 14:07

Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.

Cha tôi có dáng cao dong dỏng, nét mặt luôn ánh lên vẻ thông minh, cương nghị. Tôi không biết cha từng học đến lớp mấy, chỉ nhớ chữ cha viết không đẹp, lại hơi khó đọc. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm, vì cả đời cha sống ngay thẳng, chân thành, luôn là chỗ dựa vững chắc cho gia đình và mọi người xung quanh.

Cha từng làm nhiều việc, từng đảm đương nhiều nhiệm vụ ở địa phương. Công việc nào cha cũng hoàn thành tốt, được mọi người yêu quý. Trong mắt tôi, cha luôn là người hiểu biết, đạo đức. Ông luôn dạy chị em chúng tôi sống tử tế, học hành nên người để trở thành người có ích cho xã hội.

Cha luôn bên con trước bão giông cuộc đời - Ảnh 1
Trong mắt con, cha luôn là người tuyệt vời nhất. (Ảnh minh hoạ)

Những năm chiến tranh, đất nước thiếu thốn, bữa cơm gia đình chẳng mấy khi đủ no. Nhìn các con ăn thòm thèm, cha buồn lắm nhưng vẫn động viên chúng tôi: “Nhà mình còn sướng, có khoai để ăn. Nhiều nhà chẳng có mà ăn nữa kia”. Mẹ xới cho cha chút cơm, cha lại lặng lẽ đổ sang bát cho đứa út, còn mình chỉ ăn khoai.

Có lần, anh trai tôi hỏi: “Cha ơi, con nghe nói cán bộ xã được phân xe đạp, sao không thấy cha mang về?”, cha chỉ cười hiền: “Mấy người khác còn vất vả hơn nhà mình nhiều, cha nhường rồi con ạ”. Anh tôi buồn, nhưng cha vỗ về và giải thích, thế là anh yên tâm. Nhà tôi có bảy anh chị em, Tết đến, xã phân bốn cái áo mới, cha mang về hai. Chị tôi thắc mắc còn hai cái nữa đâu, cha vẫn nhẹ nhàng: “Nhà bác Bình khổ hơn, cha nhường cho bác ấy rồi”. Nhìn con bác Bình mặc áo mới, chị tôi buồn lắm. Nhưng rồi cũng quen...

Tôi đi học xa, hè về, cha dặn: “Có mấy dây khoai cha giấu trên bếp, con lấy mà ăn. Cha để phần đấy, nếu không là hết từ lâu rồi”. Cha học mẹ cách giấu khoai, giấu lạc vào bồ treo trên xà nhà. Thấy các con thèm ăn lạc, cha bày cách dùng sào nhọn chọc thủng bồ cho lạc rơi xuống. Đến mùa gieo hạt, mẹ lấy xuống thì chỉ còn cái bồ rỗng không.

Cha luôn theo sát từng bước chân của chị em chúng tôi. Dù bận việc suốt ngày, nhiều khi khuya mới về, nhưng ông vẫn biết chúng tôi cần gì, thiếu gì. Chỉ tiếc, ông bất lực vì không có tiền (ngày ấy lương của cha được trả bằng lúa). Cha thường động viên chúng tôi: “Phải học thật giỏi các con ạ. Cha mà được học như các con, cha đã làm được nhiều việc lắm”. Cha đâu có học luật mà vẫn giải quyết mọi việc đâu ra đấy, từ việc nhà tới viêc làng.

Ngày ấy, học hết lớp 7 là tốt lắm rồi. Hết lớp 7 là được đi học sơ cấp hoặc trung cấp, rồi được thoát ly là niềm mơ ước của thanh niên. Được thoát ly nghĩa là có tiêu chuẩn phiếu vải, mì sợi, gạo. Gia đình tôi có hai chị được thoát ly, cha mẹ tự hào lắm.

Rồi anh trai tôi đi thanh niên xung phong. Ngày anh lên đường, cả nhà lo lắng, còn cha điềm tĩnh động viên: “Đấy là thực hiện nghĩa vụ công dân đó các con”. Anh chuyển sang bộ đội và hy sinh tại chiến trường Campuchia năm 1971. Ngày nhận giấy báo tử, mẹ tôi vật vã khóc ngất, còn cha ngồi thẫn thờ ở góc giường. Lúc ấy, tôi từng nghĩ cha thương anh ít hơn mẹ, nhưng tôi đã nhầm. Cha gầy sọp đi sau đó và ít nói hơn. Thi thoảng tôi thấy cha quay mặt lau nước mắt. Nhưng ông vẫn nhẹ nhàng an ủi mẹ: “Vì đất nước bà ạ. Cả nước đều mất mát chứ đâu chỉ riêng nhà mình”. Nỗi đau quá lớn, sau đó không lâu mẹ tôi mất vì bệnh nội thương. Chúng tôi đã lớn, đã biết gắng gượng, động viên để cha đỡ buồn nhưng một lần nữa, cha lại gầy đi thấy rõ.

Năm 1975, anh rể tôi hy sinh khi làm nghĩa vụ cho Tổ quốc. Chị gái tôi vừa sinh con, nghe tin buồn quá mà phát bệnh. Gia đình bên nhà anh rể đón cháu về nuôi, chị em tôi đi học hết nên chỉ còn mình cha đi bệnh viện chăm chị. Có lần tôi nghỉ học về thăm chị, đến bệnh viện hỏi y tá phòng trực chị nằm đâu, cô y tá nhìn tôi xúc động nói: “Cháu có một người cha vĩ đại. Cô làm ở đây bao năm, chưa thấy ai chăm con tận tụy như ông”. Tôi kể lại chuyện này cho các chị nghe, ai cũng trào nước mắt. Chị tôi từng tâm sự: “Chị nợ cha quá nhiều…”

Tôi đi làm xa rồi lập gia đình, ở cùng với mẹ chồng. Mỗi lần về thăm cha, cha đều hỏi hai mẹ con có hòa thuận không. Đôi khi tôi phàn nàn mẹ chồng tiết kiệm quá, cha gạt đi: “Bà tiết kiệm cho con chứ cho ai. Bà thương con mới làm như vậy”. Thỉnh thoảng tôi cũng tiết kiệm biếu cha đôi đồng nhưng cha không giữ để chi tiêu mà chia cho các chị, các cháu tôi. Cha luôn dặn tôi: “Sống ở xa, phải đối tốt với láng giềng, bạn bè, để cuộc sống được vui vẻ”.

Tình thương của cha bao la như trời như biển. Nhiều đêm nằm suy tư, tôi lại tự hỏi "trên đời này, có bao nhiêu người cha tuyệt vời như cha mình", rồi lại thầm trả lời, mình là một trong những người con may mắn nhất. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong là con gái của cha - người cha tuyệt vời và đáng kính yêu nhất đời tôi./.

Bài liên quan
(0) Bình luận
  • Hạ giới tròn trăng
    Ấu thơ tôi đã bao lần cuộn tròn say giấc bên chiếc chiếu cói in hoa trải giữa sân nhà vằng vặc màu trăng chín. Khoảnh khắc êm đềm ấy mang theo lời cha kể về muôn chuyện huyền bí của nhân gian, có lời giải mã vô tận, mênh mang cho câu thách hỏi tôi vẫn thường háo hức: “Con đố cha đoán được, mặt trăng có tự bao giờ!”. Nhiều năm ròng, tôi vẫn thổn thức khi nhớ về những giấc mơ, về những ngả rừng đêm thâm u, những miền biển miền sông thắt lại rồi phình ra một màu đen sẫm, những vùng đất đá lởm chởm và hỗn độn buổi sơ khai…
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Việt Nam lọt top 5 quốc gia lý tưởng nhất cho du lịch một mình
    Đứng ở vị trí thứ 5, Việt Nam được đánh giá là điểm đến giàu tính phiêu lưu, đa dạng trải nghiệm nhờ sự kết hợp giữa cảnh quan kỳ vĩ, văn hóa bản địa cuốn hút và mức độ an toàn cao cho người thích đi một mình.
  • “Âm hưởng Slavic” - đêm nhạc của những tâm hồn đồng điệu
    Buổi hòa nhạc “Âm hưởng Slavic - Giao cảm những tâm hồn” diễn ra tối 28/11 tại không gian phòng hòa nhạc lớn, Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam đánh dấu bước khởi đầu cho sự ra đời của Hội Nhạc cổ điển Việt Nam - mở ra một sân chơi mới cho các nghệ sĩ Việt Nam và quốc tế cùng hội tụ, lan tỏa, đồng thời giúp khán giả trong nước tiếp cận sâu hơn với âm nhạc cổ điển thế giới.
  • Nhiếp ảnh quốc tế Photo Hanoi’25: Thu hút đông đảo giới trẻ Thủ đô yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh
    Sau một tháng tổ chức từ 1/11, Liên hoan nhiếp ảnh Photo Hanoi ‘25 đã chính thức khép lại vào ngày 30/11. Sự kiện đã thu hút hơn 200.000 lượt người quan tâm và tham gia, cả trực tiếp và trực tuyến, trong đó đặc biệt là đông đảo giới trẻ Thủ đô yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh...
  • Hà Nội ban hành Quy chế xét tặng “Công dân Thủ đô ưu tú” 2025
    UBND Thành phố Hà Nội đã ban hành Quyết định số 71/QĐ-UBND ngày 26/11/2025 về việc ban hành Quy chế xét tặng danh hiệu năm 2025 “Công dân Thủ đô ưu tú”.
  • Khẩn trương phục hồi di sản bị hư hại sau mưa lũ
    Để khẩn trương khắc phục hậu quả thiên tai, bảo vệ di sản văn hoá trên địa bàn 04 tỉnh, Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đề nghị Ủy ban nhân dân các tỉnh Gia Lai, Đắk Lắk, Khánh Hoà, Lâm Đồng tổ chức kiểm tra, rà soát hiện trạng kỹ thuật, đánh giá mức độ hư hại của các công trình di tích, bảo tàng trên địa bàn tỉnh.
  • Khai mạc Festival quốc tế Âm nhạc mới năm 2025 tại Hà Nội
    Diễn ra từ ngày 27/11 đến 1/12/2025 tại Hà Nội, Festival Quốc tế Âm nhạc mới lần thứ IV quy tụ sự tham gia của gần 30 nhạc sĩ, nghệ sĩ quốc tế đến từ: Liên bang Nga, Tatarstan, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Cộng hòa Adygea, Đan Mạch, Bỉ, Đức, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Trung Quốc, Australia, Lào.
  • “Lửa cháy Phiên Ngung” và “Chìm trong vòng xoáy” đoạt Huy chương vàng tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025
    Ban tổ chức trao 2 huy chương vàng cho vở diễn "Lửa cháy Phiên Ngung" của Nhà hát Sân khấu truyền thống Quốc gia Việt Nam và kịch hát dân ca "Chìm trong vòng xoáy" của Trung tâm Nghệ thuật truyền thống Nghệ An.
  • Nhà thơ Hữu Loan và nhà văn Tô Hoài qua bút ký của Lê Xuân Sơn
    Ngày 9/10/2025, nhà báo Lê Xuân Sơn (từng là biên tập viên Báo Người Hà Nội, Tổng Biên tập Báo Tiền Phong) ra mắt ba tập sách mới, gồm hai tập bút ký và một tập thơ. Đọc tập bút ký “Mây trắng còn bay” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), có thể nhận ra ở anh tình yêu văn chương mê đắm, phong cách riêng và bản lĩnh của một cây bút ký giàu trải nghiệm. Là một nhà báo kỳ cựu, chăm đi, chăm viết, đồng thời cũng là người có nền tảng văn chương vững vàng, Lê Xuân Sơn đã có điều kiện tiếp xúc với nhiều văn nghệ sĩ đương đại.
  • Càng sống đời càng đầy đặn yêu thương
    “Trước hoàng hôn” (Nxb Hội Nhà văn, 2025) là tập thơ thứ 19 của Quang Hoài. Tập thơ ra đời vào thời điểm đặc biệt: nhà thơ - đại tá của chúng ta vừa bước sang tuổi 80 và đang chiến đấu với trọng bệnh. Nhưng như chưa hề biết đến tuổi già và như để quên đi sự thách đố nghiệt ngã của số phận, nhà thơ Quang Hoài vẫn bình thản yêu và sống, bình thản yêu và làm thơ một cách bản lĩnh, đầy nhân bản.
  • Triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc”
    Tiếp nhận tư liệu, hiện vật và triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc” nhân kỷ niệm 45 năm thành lập Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế.
Cha tôi – người tuyệt vời nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO