Tản văn

Người đi về phía biển

Tản văn của Hồ Huy 08:43 27/06/2025

Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.

hinh-nen-bien.jpg

Những người đi về phía biển, khom lưng phía biển, gánh biển lên trời. Một bức tranh quê hương tôi mà từ khi là một đứa trẻ, tôi đã mặc sức hình dung tưởng tượng. Khi ấy biển sinh ra. Khi ấy biển lớn lên... Khi ấy lời hát cất lên từ những dòng sông thượng nguồn.
Và khi nắng còn giấu sau vòm nước chân trời, khi niềm vui nỗi buồn còn chưa kịp vỡ òa ban mai trên những đôi môi, những người đi về phía biển, miệt mài gác giấc ngủ nồng, họ trở dậy đi về phía bình minh.

Ai bảo mưu sinh là khổ, tôi nghĩ khổ đau hay hạnh phúc phụ thuộc vào nụ cười của bạn. Có những kỳ nghỉ hè, về ở lại nhà bác tôi, nhiều khi lạ nhà không ngủ được, quãng ba rưỡi bốn giờ đã thấy thậm thịch những bước chân rảo qua, đã thấy rổn rảng cười nói mặn mòi. Bác tôi bảo ấy là huyên náo tiếng người đi về phía biển.
Tôi quay sang bác khẽ hỏi nhỏ: sao bác nói chuyện như nhà thơ vậy? Bác tôi cười, tiếng cười dội vào bốn bức tường của căn nhà mới xây rộn ràng mùi vôi trắng: thì nói chuyện với nhà văn tương lai, nên bác cứ phải nói thế...

Những buổi tinh mơ mùa hè như thế mới đó mà đã hơn hai mươi năm trôi qua. Bác tôi giờ đã là người thiên cổ. Tôi là thằng trai út trong họ, luôn được mọi người cưng chiều. Cứ nhắm mắt lại thì giọng bác tôi lại ồm ồm vang vang bên tai, dù tôi chỉ nghe lỏm được câu chuyện qua điện thoại của bố: cu Huy nó thế nào rồi, mùa hè chú cứ cho nó về quê với tôi, ở với bác, khi nào chán thì đi, chứ chú cứ nhốt nó trong 4 bức tường thành phố, thanh niên đứa nào chịu nổi...

Những mùa hè chang chang nhà quê đã bỏ quên tôi trong vùng ký ức nồng nồng, tanh tanh của tảo biển, trong tiếng chân người thậm thịch đi về phía biển ban sớm, trong lấp loáng ánh đèn đăng đó dò hỏi đường xa ban khuya. Nhiều hôm tỉnh giấc, thấy nhà vắng tanh, chỉ nghe được tiếng gà chành chọe nhau ở ngoài vườn, mọi người đã ra đồng muối từ khi mặt trời còn cố ngáp một hơi dài oi bức vươn vai.

Tôi lững thững men theo con đường cát nhỏ, hai bên là những bụi dứa dại lá xanh rì, thứ màu xanh ngơ ngẩn của đồng cát sau những cơn mưa đầu mùa. Đi hết con đường cát nhỏ, tôi leo lên con đê biển đang cong mình đón gió. Con đê như một người đàn ông trung niên, cởi trần, khoe những cơ bụng săn chắc, khoe thứ màu nâu trầm ngâm, khoe những nụ cười vạm vỡ. Khoe cả bước chân của những người đi về phía biển... nhọc nhằn...
Từ trên con đê kiệm lời, tôi nhìn xuống xôn xao đồng muối dưới kia. Bác tôi ngẩng mặt lên, giơ cánh tay vẫy vẫy. Nắng vẫy. Gió vẫy. Nụ cười đen nhẻm cũng vẫy, để lộ hàm răng bác tôi, trắng như muối.

Khi con người biết buông xả những lợi danh hay thù hận thì tâm ta mới trong sáng để vượt qua những cám dỗ của phiền não tham, sân, si, mà cảm nhận được niềm vui. Vậy thì một công việc cho dù là bé nhỏ cho dù là cơ cực cho dù là những người đi về phía biển thử hỏi là vui hay buồn khi họ đã buông tiếng cười giòn giữa cuộc đời này, giữa những buổi ban mai còn chưa hiện hữu.

Con người được sinh ra đời để tìm hạnh phúc hay tìm đau khổ? Câu hỏi xem như ngớ ngẩn, vì trong cuộc đời đã có thừa hạnh phúc và khổ đau, ai dại mà tìm đau khổ. Nhưng tại sao lại phải tìm hạnh phúc? Hẳn là hạnh phúc mang cái nghĩa dễ chịu và an vui! Còn khổ đau thì chỉ có người bất bình thường mới mong muốn. Vậy người đi về phía biển họ đang tìm điều gì nơi chân trời giấu những bình minh?

Ban đêm đứng từ cửa biển Diêm Điền nhìn xa xa một vùng trời mây sóng nước là vô vàn những hình ảnh lung linh như cổ tích từ những ngọn đèn lấp lánh được thắp lên trong những con tàu đón bờ cập bến. Chỉ cách có mấy nhịp thuyền, vài chục sải bơi mà gần như hai thái cực, một bên phố xá nhộn nhịp xe cộ ồn ào còn một bên là những ngọn đèn leo lét của những con người quanh năm vất vả với chuyện mưu sinh.

Nếu người miền núi có đại ngàn xanh ngát, thì người xứ biển có đại dương bao la; người trên núi có tiếng cồng lời chiêng thì người dưới biển có tiếng sóng lời gió. Bởi vậy mà năm tháng đi qua, ngày buồn ở lại, ngày vui trước mặt, những người đi về phía biển có bao giờ buồn đâu.

Lại là mùa hè, nhưng là mới đây thôi, tôi ra Bắc rồi về quê đám cưới thằng cháu trai. Nhớ ngày bác tôi còn còn sống, nó còn bé xíu, thỉnh thoảng bác tôi cười ồ ồ rồi bảo: cu Lỳ lớn nhanh, lấy vợ, cho ông còn ăn cỗ... Buồn thay! Ngày thằng cu Lỳ cưới vợ, cỗ bàn linh đình thì bác tôi đã không còn nữa.

Quê tôi giờ khác xưa, những con đường cát nhỏ đã không còn nữa, thay vào đó là những quãng đường bê tông hoặc trải nhựa láng bóng. Chỉ có điều, những ban mai tinh mơ, vẫn vẳng nghe tiếng thậm thịch, những đôi bàn chân của người đi về phía biển.
Tôi tàn tiệc cưới sớm, đi bộ lên con đê biển. Tôi ướm thử đôi bàn chân mình vào những dấu chân ban mai, những dấu chân như những nốt nhạc, những dấu chân như khi tôi còn chưa biết hát, những dấu chân của biển, những dấu chân đời nắng đời cát. Những dấu chân bác tôi...

Người đi về phía biển, đầu sóng, ngọn gió, bỏ lại nơi phía sau lưng những mảnh làng. Người đi về phía và tương lai bật sáng nơi chân trời. Người đi về phía biển hổn hển những nụ cười quê hương... Lại nhớ, khi tôi ngửa mặt lên trời mà than: nắng quá! Bác tôi vẫn nguyên nụ cười đen nhẻm: phải nắng, không nắng thì muối nó khóc...

Người đi về phía biển quê tôi vẫn một nắng hai sương tảo tần, từ con don, con vọp, con ngao đến những chim, thu, nhụ, đé... tất cả đều gắn liền với bao câu chuyện ướt đẫm mồ hôi. Lại nhớ về những ngày hè đổ lửa thiếu thời, trong những giấc ngủ chập chờn quê hương, tiếng thuyền máy đề pa, tiếng giương buồm kẽo kẹt, tiếng những người đàn bà sớm hôm chợ cá, tiếng hỏi vọng ì xèo lanh chanh. Lại nhớ, đêm lạ nhà là đêm không ngủ được, quãng ba rưỡi bốn giờ đã thấy thậm thịch những bước chân rảo qua, đã thấy rổn rảng cười nói mặn mòi. Bác tôi bảo ấy là huyên náo tiếng người đi về phía biển.

Những người đi về phía biển quê tôi, tự bao đời đã tạc vào thời gian thứ âm thanh của sóng, thứ âm thanh của gió, những cung bậc mặn như muối, ngọt như đất, nuôi dưỡng những cuộc đời xứ biển. Cái xứ quê hương mà chẳng khi nào biết muộn phiền...

Bài liên quan
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
(0) Bình luận
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
  • Thắp lên cánh đồng mùa xuân
    Ngày Tết, tôi có hứng thú đi tìm miền cỏ nước. Từ thuở bé đến bây giờ vẫn nguyên một mong ước giản dị mà xa xôi ấy. Ví von một chút là được vị thần thiêng liêng của Tết năm đó mừng tuổi cho một hình sắc cánh đồng vào xuân. Ngẫm thế, chợt thấy nếu được trải mình vào cánh đồng đang dâng lên tràn chảy sắc xuân ấy, thật sẽ là một món quà trang trọng, lịch lãm và cải biến diệu kỳ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Tôn vinh 80 gia đình văn hóa tiêu biểu Thủ đô
    Hướng tới kỷ niệm 24 năm Ngày Gia đình Việt Nam (28/6/2001 – 28/6/2025), sáng 26/6 tại Hội trường Bảo tàng Hà Nội, Sở Văn hóa Thể thao Hà Nội đã tổ chức Hội nghị tuyên dương gia đình văn hóa tiêu biểu Thủ đô năm 2025. Sự kiện góp phần tôn vinh những mái ấm gương mẫu, giàu trách nhiệm với cộng đồng, góp phần lan tỏa các giá trị văn hóa trong đời sống xã hội.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Tôn vinh di sản qua không gian trưng bày mới tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam
    Không gian trưng bày mỹ thuật ứng dụng và mỹ thuật dân gian vừa được ra mắt tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam (66 Nguyễn Thái Học, Ba Đình, Hà Nội) là điểm nhấn mới trong hệ thống trưng bày cố định, đồng thời là bước tiến trong công tác bảo tồn, phát huy giá trị di sản mỹ thuật truyền thống.
  • Chính thức miễn học phí cho học sinh công lập trên cả nước
    Với đa số đại biểu Quốc hội tham gia biểu quyết tán thành, Quốc hội đã thông qua Nghị quyết của Quốc hội về miễn, hỗ trợ học phí đối với trẻ em mầm non, học sinh phổ thông, người học chương trình giáo dục phổ thông tại các cơ sở giáo dục trong hệ thống giáo dục quốc dân.
  • Bố trí đủ kinh phí chi trả kịp thời cho công chức, người lao động nghỉ việc do sắp xếp tổ chức bộ máy
    Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính vừa có ý kiến chỉ đạo các Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ, cơ quan thuộc Chính phủ; Chủ tịch UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương về việc đẩy nhanh tiến độ thực hiện chính sách, chế độ đối với cán bộ, công chức, viên chức, người lao động và lực lượng vũ trang trong quá trình sắp xếp tổ chức bộ máy của hệ thống chính trị.
Đừng bỏ lỡ
Người đi về phía biển
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO