Họa mi vương vấn
Chọn cho mình một góc quán cà phê ngoài trời, tôi nhìn dọc theo Phố sách Hà Nội. Vài ba người có lẽ là khách du lịch đang thích thú chụp ảnh và lựa sách, thi thoảng so vai, sửa lại khăn choàng khi có cơn gió ngang qua.
Tôi thích Hà Nội những ngày đầu đông như thế, hơi lạnh tràn về mang theo bao mùi hương gợi nhớ kỷ niệm. Có giọt nắng tách mình khỏi tán lá và nhảy nhót với những đóa cúc họa mi, cuốn sách vừa chọn để trên bàn như được in thêm những chùm hoa nhỏ. Tôi ngắm những cánh hoa màu trắng li ti của mùa đông đã về trên phố.
Hà Nội có mười hai mùa hoa nhưng cúc họa mi vẫn là loài hoa đặc biệt mang cốt cách của người Hà Nội. Người Hà Nội thanh tao, cúc họa mi dịu dàng, người Hà Nội yêu kiều, cúc họa mi nhẹ nhàng, tinh tế. Tôi say mê loài hoa này như say mê những gì mộc mạc và thuần khiết để rồi cũng yêu lạ lùng những gánh hàng hoa. Trời trở gió, giữa phố phường được điểm tô thêm những sắc trắng nhẹ nhàng, mùa đông Thủ đô bỗng dịu dàng và an nhiên đến lạ. Thoảng đâu đây hương hoa sữa cuối mùa, dường như thu chùng chình chưa muốn rời xa, chút nắng còn vương lại trên nhụy hoa, điểm xuyết màu vàng giữa vô vàn cánh trắng.
Tôi nhớ Huy! Hồi tôi mới ra Hà Nội lần đầu, Huy là người ngồi đối diện với tôi trong quán cà phê cũng có bình cúc họa mi trắng muốt. Huy cười “vậy là em thỏa lòng rồi nhé, được ngắm trực tiếp, tận tay chạm, hít hà, không như ngày xưa cứ mắng anh gửi ảnh làm chi để trêu tức em”. Huy bảo nếu tôi ở chơi lâu, anh sẽ dẫn ra bãi đá sông Hồng chụp ảnh. Huy có giọng nói chuẩn Hà Nội thu hút lòng người, anh cũng hiền và giản dị như cúc họa mi, giống y chang nhân vật trên phim truyền hình mà một người miền Nam như tôi luôn ngưỡng mộ.
Tôi và Huy quen nhau trong một nhóm sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Trước đây do lịch sự, tôi vẫn luôn gọi Huy là “anh” và giờ đã thành thói quen không sửa được. Trong nhóm có nhiều người nhưng Huy và tôi vẫn hợp tính hơn, mỗi lần tôi ra Hà Nội, Huy trở thành hướng dẫn viên du lịch cho tôi. Ba năm trước, Huy bỗng phát hiện có khối u tuyến giáp, mọi cánh cửa đều đóng lại trước mắt chàng trai nhiệt huyết. Sau này mỗi lần ra Hà Nội, mùa đông khuyết một chỗ ngồi, phía đối diện bình cúc họa mi là một khoảng không mà tôi cứ đau đáu mãi. Tôi vẫn còn lỡ hẹn cùng Huy ra bãi đá sông Hồng chụp ảnh với cúc họa mi nhưng điều tôi tiếc nuối không phải những bức ảnh đẹp mà là giọng nói ấm áp của chàng trai Hà Nội.
Cúc họa mi từ đó trong tôi thêm một kỷ niệm khó phai nhòa. Năm nay, rất nhiều những chiếc xe bán hoa dạo trên những con phố Hà thành có, cung cấp thêm dịch vụ chụp ảnh, những cô gái thỏa sức làm duyên cùng với những cánh hoa trắng tinh khôi. Tôi cũng chọn cho mình một bó cúc họa mi, bâng khuâng thả dáng dưới những hàng cây cổ thụ. Đường Phan Đình Phùng lá rơi lác đác, màu nắng mùa thu đặc trưng rất đỗi dịu dàng, sáng trong mà tôi cũng khó miêu tả cho đúng, chỉ biết khoảnh khắc ấy không nơi nào có được.
Tôi vẫn thường mua một bó mang về trong Nam, nhưng dường như cúc họa mi chỉ đẹp khi khoe sắc trên những con phố Thủ đô thâm trầm, cúc họa mi chỉ đẹp hơn với cái lạnh se se đầu đông Hà Nội.
Thêm một mùa đông nữa vắng Huy, mình tôi ngồi trong quán cà phê xưa, ngắm bình cúc họa mi lòng vấn vương hoài niệm. Vốn dĩ cúc họa mi muôn đời là vậy, không nồng nàn tỏa hương, không rực rỡ sắc màu nhưng vô cùng ý nhị, thủy chung. Đường sách hôm nay nắng hoe hoe vàng, tôi thả hồn trong một khúc nhạc mùa đông, nhìn họa mi hiền hòa xuống phố!