Tản văn

Có phải em, mùa thu…

Tản văn của Võ Thị Thu Hương 26/09/2024 05:52

Bầu trời hôm nay như rộng hơn, mây như xanh hơn, gió như thanh mát hơn, mênh mang đến tận cùng. Gió cuối hạ lang thang đầu dãy phố, la đà trên vòm phượng xanh biếc còn sót lại những bông hoa cuối mùa bừng lên rực rỡ. Có phải em, mùa thu…!

xe-hoa-ha-noi-02.jpg

Vạn vật hữu linh đang trút nỗi niềm vào những ngày chớm thu xao xuyến, một chiếc lá vàng ngập ngừng cựa mình giã từ cành biếc. Một nụ hoa êm ả gối đầu bên khoảng trời mênh mang phai màu nắng hạ, một bông sen sắp tàn nhưng hương vẫn nồng say theo bước chân em gái hàng quê. Hương cốm nhẹ bay, nhịp nhàng quang gánh, lấp lánh giọt mồ hôi sau vành nón lá.

Nàng thơ mùa thu ngấp nghé bên ngưỡng cửa thời gian rồi lọt thỏm giữa khoảng trời nhẹ tênh mây gió, nhẹ tênh mưa nắng lao xao. Những dải mây hồng, mây trắng tan ra như đóa hoa bông dịu dàng hư ảo. Làn gió hững hờ lướt qua chiếc dù bên quán nhỏ mang theo hương thơm quyến dụ ngọc lan, mang theo chút lành lạnh man mát như kem vuốt níu bước chân lữ khách. Tiếng sấm bất ngờ thì thùm trên thinh không bàng bạc, lá hoa xào xạc rung ngân. Có ai đó thốt lên:

- Trời sắp mưa rồi!

Ồ, mưa, mưa ríu rít ào xuống dãy phố. Phố lênh loang nước. Phố ướt át run rẩy trong niềm vui được gột rửa những ồn ào bụi bặm thường ngày. Bóng ai cầm ô thấp thoáng, dáng ai vội vã nép vào hiên vắng, giọt mưa lấp lánh đọng lên bờ mi. Mưa cuối hạ đầu thu nắc nẻ như cười, ngân nga như hát. Vừa đủ chạm niềm yêu thương, vừa đủ vấn vương cho lòng ai nhớ. Không ồ ạt như mưa đầu hạ cháy, không loáng thoáng như mưa xuân, không não nề khiến ta nhìn mưa mà thêm buồn vắng. Mưa chớm thu lí lắc rơi… Chùm hoa tường vi sắc hồng ướt lây rây. Loài hoa nở từ đầu hạ đến đầu thu mà vẫn chưa có dấu hiệu tàn phai, loài hoa mảnh dẻ mà dẻo dai, chịu nắng, chịu mưa tới nhẫn nại, khiêm nhường đáng nể. Bên kia đường, hương hạ cũ còn vương vương trên vài bông bằng lăng đơn chiếc, tím miên man mắt ai lưu luyến.

Trong chốc lát, nắng lại hửng hồng sau những giọt mưa êm ái như khúc dạo đầu trong bản tình ca. Nắng dịu dàng như mắt nai tơ. Nắng hừng lên như màu mật ong sánh mịn tinh khôi. Nắng hiền hòa buông lơi nhuộm vàng gốc xà cừ, gốc sấu.

photo-1-1662439475355504089200.jpg

Phố mát mơn man, tiếng hót lích chích của những chú chim nhỏ lấp lánh hạt cườm mưa, lanh chanh trên cây sưa dày ken những chùm quả đã già khô màu nâu đất. Em gái bán sen tháo tấm nilon mỏng giũ giũ những hạt nước mưa li ti. Người qua đường dừng chân, xúm xít, bỏ qua những lời mặc cả dài dòng, bỏ qua sự cầu kỳ chọn lựa. Nâng niu những bông sen tỏa hương thơm huyền hoặc, những giọt mưa long lanh như ngọc níu lấy cánh hoa sắp bung nở thanh tao. Vẻ đẹp của phố phường ẩn dấu trong sự ồn ào thường nhật chỉ sau một cơn mưa đầu thu đã khiến ta ngỡ ngàng bởi những dấu yêu đơn sơ mộc mạc nhường ấy.

Thững thờ một thoáng lạnh chớm thu khi màn đêm kéo then cửa khép lại một ngày suy tư cùng mưa nắng. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời tít tắp mênh mang, nhìn dãy phố rực sáng hào quang, chợt nhận ra mảnh trăng non thẹn thùng chạm vào những mái nhà cao tầng trong khu đô thị. Ai nói rằng trong phố không trăng? Ai nói rằng trăng xa vời trong phố. Còn tôi, tôi thấy trăng gần lắm, trăng đâu dễ lu mờ trước muôn vàn thứ ánh sáng kiêu bạc chói lòa. Bởi khoảnh khắc chớm thu là khoảnh khắc trăng được tỏ bày, được phô diễn vẻ đẹp nguyên sơ kiêu hãnh. Trăng cho ta tin vào sự vĩnh cửu và diệu kỳ của của biến thiên tạo hóa, cho ta yêu khoảnh khắc tái hợp của thu trong chuyến du ngoạn bốn mùa với kiếp nhân sinh.
Mưa nắng, mây trời, hoa lá trong khoảnh khắc chớm thu cứ chậm rãi bảng lảng cựa mình. Chậm rãi, thư thả mà chớm thu ơi, sao gợi lòng tôi! Sao đánh thức ký ức, đánh thức nỗi niềm trăn trở về vòng quay của đời người. Tôi yêu mùa thu đang đến…

Dù không dám tin nhưng thu vẫn chớm thu. Giã từ mùa cũ, giã từ năm tháng thanh xuân, nhìn những tàn phai để yêu hơn những mầm xanh chứa chan sự sống. Ngẫm những đớn đau mất mát đã qua để thêm trân trọng nâng niu những điều thiêng liêng đã ghi tạc vào ký ức. Chớm thu thâm trầm, chỉ một cánh hoa rơi thấm hương vào đất cũng nhắc ta soi xét, răn mình.

Chớm thu, tôi nhớ cháy lòng những ngày thu ở quê xưa. Nhớ chiếc cổng dập dờn hoa dâm bụt, nhớ mảnh vườn ngào ngạt hương ổi, hương thị chín. Nhớ dáng mẹ tảo tần nhẫn nại với đôi quang gánh kĩu kịt chè rau, với giỏ len đủ sắc đủ màu chuẩn bị cho các con đón một mùa đông ấm áp.

Chớm thu ơi, lắng đọng suy tư để mỗi ban mai thức dậy tôi lại được nghe tiếng chim gọi bầy trên vòm cây hứng đầy giọt thu lấp lánh. Được nghe tiếng chổi tre quen thuộc của chị lao công, nghe tiếng rao của cô hàng rong vọng vang ngõ nhỏ. Tôi lại có thêm một ngày quý giá để yêu thương.

Phố xá êm trôi. Hương mùa thu hình như đang chín ngọt thơm trong từng hạt cốm xanh, trong hương hoa sữa thoảng bay trên hè phố, trong bông sen cuối mùa tận hiến cho đời những tinh túy lặng thầm. Có phải em, mùa thu!

Bài liên quan
  • Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão
    Đã hai ngày rồi, cơn bão ghé ngang qua nhà. Mẹ ngồi buồn bã trước thềm. Mưa gió, đàn vịt, đàn gà chẳng đi kiếm ăn được. Chúng nép mình dưới bụi chuối, co ro bởi đôi cánh đã ướt rượt. Đàn gà con nối đuôi nhau, lạc giọng tìm mẹ.
(0) Bình luận
  • Những cơn mưa mùa hạ
    Hè về, không chỉ có tiếng ve râm ran hay ánh nắng chói chang nhuộm vàng lối đi mà còn có những cơn mưa. Mưa mùa hạ ồn ào, vội vã kéo đến cùng những trận giông bất chợt. Nó không buồn bã, dai dẳng như mưa phùn cuối đông mà dứt khoát, mạnh mẽ, đổ ào xuống rồi vội vã tạnh. Mưa tạt vào những ô cửa kính, len lỏi qua từng ngóc ngách ký ức, khẽ đánh thức một miền tuổi thơ xa xăm, ướt đẫm hương mưa và kỷ niệm.
  • Cha tôi – người tuyệt vời nhất
    Với tôi, cha là người tuyệt vời nhất, là số một. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn mong được làm con gái của cha – một người cha mà suốt cuộc đời tôi luôn ngưỡng mộ, yêu thương và biết ơn.
  • Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
    Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Có phải em, mùa thu…
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO