Tản văn

Gác nhớ

Tản văn của Bùi Việt Phương 09:04 27/06/2024

Ở phố, đâu thiếu những nhà cao chọc trời nhưng vẫn thấy nhớ một căn gác nhỏ. Lạ nỗi, mỗi khi lên đó nhìn ra phố, tôi bỗng thấy cuộc đời này thật khác. Căn gác như một nơi trốn chạy thực tại, một cách yêu thương mình bằng những kỉ niệm.

img_6860.jpg

Cứ vài ngày tôi lại đến căn gác này để quét dọn bụi bặm cho một người đang đi vắng. Thật ra, đó là thứ trách nhiệm mà tôi cảm thấy hạnh phúc vì một tình yêu. Người đấy chỉ gật đầu, để lại chiếc chìa khóa đồng lạnh tanh nhưng sao tôi thấy lòng ấm áp. Người thiếu nữ áo mỏng, vai gầy ôm mộng “tang bồng” chả kém gì đấng nam nhi thuở xưa. Chỉ khác là, người ta biệt xứ ôm mộng giàu sang, còn em ôm mộng… tiếng đàn. Em đi học đàn dương cầm ở bên kia bờ đại dương.

Cuộc sống tự nó đã đầy những thi vị như một cuốn tiểu thuyết. Tôi ngồi đây ngóng xuống phố từ lúc cây bàng non bợt bạt được bà cụ bán nước trồng, giờ nó đã vạm vỡ chở che cho cơ man những nỗi ưu tư. Bao người ngồi xuống và đứng dậy bước đi chỉ vẻn vẹn xoay quanh vài chiếc ghế mà ngỡ như vô tận. Họ đến để kể những câu chuyện đời mình cho người khác, đến để nghe ai đó bàn luận rồi lại trả chỗ ngồi cho một vị khách lãng du nào đó… Bà cụ bán nước không còn, một chị trẻ hơn lại thay thế, người đến uống cứ thừa dần, hình như người ta cần một người già dưới bóng cây hơn là chén nước. Người già tựa như cổ thụ, ai cũng cần cái bóng của họ làm mát rượi đời mình.

Trên căn gác của em, sách ngày càng bụi. Tôi cố gắng đọc, đọc để rũ bụi từng trang sách, đọc để bụi rời xa từng kí ức nơi có dấu tay em, tôi không muốn bụi len vào tâm hồn mình. Bất giác sáng nay, tôi đọc đến cuốn “Phồn thi”, thấy thi sĩ viết: “Bụi bay vào mắt bụi len vào hồn” (Phạm Công Trứ). Hình như lúc đó người thơ viết câu này khi còn ở Quan Hoa Các (Cầu Giấy). Nơi ấy có “cỏ may lảy khúc trăng vàng”…

Sách của em nhiều nhưng chưa nhiều bằng những bản nhạc em viết dở. Đa phần ca khúc đều dở dang ở những cảm xúc lưng chừng. Thơ tôi cũng vậy, khi viết về em đều đứt gãy như dự cảm về những điều trắc trở. Mình còn trẻ, đường xa đâu bằng phẳng, hình như phía sau sóng gió mới thấy con đường hạnh phúc. Mặc kệ sự dang dở ấy, tôi lấy cây ghi-ta treo trên tường xuống tự đệm cho mình hát. Tiếng đàn của một cõi chờ, tiếng hát của lòng thương nhớ vang trên căn gác, lan ra, tan vào tiếng còi xe, hòa vào sóng nước mặt hồ. Chẳng biết bên kia bờ đại dương, có bao giờ tiếng dương cầm của em cũng vang vọng vào sóng nước để gặp tiếng đàn tôi…

Ngôi nhà sắp được xây lại, gác nhỏ sắp bị phá dỡ, người đi vẫn biệt tăm, tôi thấy lòng mình trống vắng. Gỗ như thời gian trầm nâu, từng bậc thang vẫn in dấu chân em hôm nào. Nhưng cuộc sống là sự vận động, không ai có thể sống mãi với kí ức, tôi cũng vậy. Tôi ngồi với li cà phê bên phía đối diện để nhìn người ta phá bỏ một thời đam mê say đắm. Những người thợ đã đến, họ ngồi đợi dưới hè, với họ căn nhà nào cũng vậy, đập và xây như một lẽ thường.

Nhưng đúng lúc ấy, có người bước đến nói gì đó, họ lặng lẽ gãi đầu, gãi tai ngao ngán bước đi. Người đó trước khi bước vào nhà còn ngoái lại nhìn khắp phố. Tôi ngỡ ngàng nhận ra em. Đúng em rồi! Em lại bước lên gác, lại chơi đàn, dù chỉ là cây đàn ghi ta gỗ cũ. Tôi hồi hộp bước lên từng bậc thang trên căn gác nhỏ. Hôm nay dấu chân em in hằn lên lớp bụi thời gian. Tôi thấy tim mình hồi hộp lạ, chẳng biết em có còn nhận ra tôi./.

Bài liên quan
  • Chiếc ghế mây của cha
    Những ngày mưa to gió lớn, không đi làm nương được, mẹ rủ đám con gái chúng tôi lấy ghế mây ra đầu hè ngồi khâu vá. Bà nội tôi đeo kính lão xỏ kim, bà cười móm mém theo những câu chuyện kể tếu táo của đám trẻ chúng tôi. Chiếc ghế mây phát ra âm thanh kin kít chịu đựng sức nặng cơ thể con người theo những điệu cười khúc khích.
(0) Bình luận
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Con rối hát ngoài rừng xa”: Bước chuyển trong hành trình sáng tác của Khải Đơn
    Tác giả Khải Đơn từ lâu đã được biết đến như một cây bút sắc sảo trong địa hạt tản văn, ký và du ký với văn phong giàu chiều sâu nội tâm, sự cô đơn, bản dạng, ký ức và cảm thức di cư. Năm 2025, chị đánh dấu một bước chuyển mới táo bạo khi lần đầu tiên ra mắt độc giả ở thể loại truyện ngắn qua tác phẩm “Con rối hát ngoài rừng xa”. Sách vừa được Nhã Nam giới thiệu tới bạn đọc.
  • Giang Văn Minh và những giai thoại rạng danh xứ Đoài
    Nằm dưới chân núi Tổ, vùng đất cổ Đường Lâm, xứ Đoài không chỉ nổi tiếng là nơi sinh ra vua Phùng Hưng (cuối thế kỷ thứ VIII) và vua Ngô Quyền (thế kỷ thứ X) mà còn được biết đến là quê hương của Thám hoa Giang Văn Minh - một nhân vật lỗi lạc trong lịch sử ngoại giao của nước nhà, hồi cuối thế kỷ XVI - đầu thế kỷ XVII.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Huyện Quốc Oai đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì
    Chiều 27/6, Huyện ủy, HĐND, UBND huyện Quốc Oai long trọng tổ chức Lễ đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì.
  • Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 diễn ra an toàn, nghiêm túc, đúng quy chế
    Chiều 27/6, Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) tổ chức họp báo công bố thông tin tổng kết kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025. Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Ngọc Thưởng chủ trì họp báo thông tin nhanh về kỳ thi.
Đừng bỏ lỡ
Gác nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO