Tản văn

Gác nhớ

Tản văn của Bùi Việt Phương 09:04 27/06/2024

Ở phố, đâu thiếu những nhà cao chọc trời nhưng vẫn thấy nhớ một căn gác nhỏ. Lạ nỗi, mỗi khi lên đó nhìn ra phố, tôi bỗng thấy cuộc đời này thật khác. Căn gác như một nơi trốn chạy thực tại, một cách yêu thương mình bằng những kỉ niệm.

img_6860.jpg

Cứ vài ngày tôi lại đến căn gác này để quét dọn bụi bặm cho một người đang đi vắng. Thật ra, đó là thứ trách nhiệm mà tôi cảm thấy hạnh phúc vì một tình yêu. Người đấy chỉ gật đầu, để lại chiếc chìa khóa đồng lạnh tanh nhưng sao tôi thấy lòng ấm áp. Người thiếu nữ áo mỏng, vai gầy ôm mộng “tang bồng” chả kém gì đấng nam nhi thuở xưa. Chỉ khác là, người ta biệt xứ ôm mộng giàu sang, còn em ôm mộng… tiếng đàn. Em đi học đàn dương cầm ở bên kia bờ đại dương.

Cuộc sống tự nó đã đầy những thi vị như một cuốn tiểu thuyết. Tôi ngồi đây ngóng xuống phố từ lúc cây bàng non bợt bạt được bà cụ bán nước trồng, giờ nó đã vạm vỡ chở che cho cơ man những nỗi ưu tư. Bao người ngồi xuống và đứng dậy bước đi chỉ vẻn vẹn xoay quanh vài chiếc ghế mà ngỡ như vô tận. Họ đến để kể những câu chuyện đời mình cho người khác, đến để nghe ai đó bàn luận rồi lại trả chỗ ngồi cho một vị khách lãng du nào đó… Bà cụ bán nước không còn, một chị trẻ hơn lại thay thế, người đến uống cứ thừa dần, hình như người ta cần một người già dưới bóng cây hơn là chén nước. Người già tựa như cổ thụ, ai cũng cần cái bóng của họ làm mát rượi đời mình.

Trên căn gác của em, sách ngày càng bụi. Tôi cố gắng đọc, đọc để rũ bụi từng trang sách, đọc để bụi rời xa từng kí ức nơi có dấu tay em, tôi không muốn bụi len vào tâm hồn mình. Bất giác sáng nay, tôi đọc đến cuốn “Phồn thi”, thấy thi sĩ viết: “Bụi bay vào mắt bụi len vào hồn” (Phạm Công Trứ). Hình như lúc đó người thơ viết câu này khi còn ở Quan Hoa Các (Cầu Giấy). Nơi ấy có “cỏ may lảy khúc trăng vàng”…

Sách của em nhiều nhưng chưa nhiều bằng những bản nhạc em viết dở. Đa phần ca khúc đều dở dang ở những cảm xúc lưng chừng. Thơ tôi cũng vậy, khi viết về em đều đứt gãy như dự cảm về những điều trắc trở. Mình còn trẻ, đường xa đâu bằng phẳng, hình như phía sau sóng gió mới thấy con đường hạnh phúc. Mặc kệ sự dang dở ấy, tôi lấy cây ghi-ta treo trên tường xuống tự đệm cho mình hát. Tiếng đàn của một cõi chờ, tiếng hát của lòng thương nhớ vang trên căn gác, lan ra, tan vào tiếng còi xe, hòa vào sóng nước mặt hồ. Chẳng biết bên kia bờ đại dương, có bao giờ tiếng dương cầm của em cũng vang vọng vào sóng nước để gặp tiếng đàn tôi…

Ngôi nhà sắp được xây lại, gác nhỏ sắp bị phá dỡ, người đi vẫn biệt tăm, tôi thấy lòng mình trống vắng. Gỗ như thời gian trầm nâu, từng bậc thang vẫn in dấu chân em hôm nào. Nhưng cuộc sống là sự vận động, không ai có thể sống mãi với kí ức, tôi cũng vậy. Tôi ngồi với li cà phê bên phía đối diện để nhìn người ta phá bỏ một thời đam mê say đắm. Những người thợ đã đến, họ ngồi đợi dưới hè, với họ căn nhà nào cũng vậy, đập và xây như một lẽ thường.

Nhưng đúng lúc ấy, có người bước đến nói gì đó, họ lặng lẽ gãi đầu, gãi tai ngao ngán bước đi. Người đó trước khi bước vào nhà còn ngoái lại nhìn khắp phố. Tôi ngỡ ngàng nhận ra em. Đúng em rồi! Em lại bước lên gác, lại chơi đàn, dù chỉ là cây đàn ghi ta gỗ cũ. Tôi hồi hộp bước lên từng bậc thang trên căn gác nhỏ. Hôm nay dấu chân em in hằn lên lớp bụi thời gian. Tôi thấy tim mình hồi hộp lạ, chẳng biết em có còn nhận ra tôi./.

Bài liên quan
  • Chiếc ghế mây của cha
    Những ngày mưa to gió lớn, không đi làm nương được, mẹ rủ đám con gái chúng tôi lấy ghế mây ra đầu hè ngồi khâu vá. Bà nội tôi đeo kính lão xỏ kim, bà cười móm mém theo những câu chuyện kể tếu táo của đám trẻ chúng tôi. Chiếc ghế mây phát ra âm thanh kin kít chịu đựng sức nặng cơ thể con người theo những điệu cười khúc khích.
(0) Bình luận
  • Yêu Hà Nội từ những trang văn
    Dẫu không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng tôi yêu Hà Nội tha thiết. Tình yêu này có lẽ đã có trong tôi từ khi còn thơ bé. Thuở ấy, Hà Nội còn là giấc mơ xa xỉ với một đứa trẻ suốt ngày quanh quẩn bên ruộng đồng vườn tược, bên những dòng sông tít tắp miền Tây Nam Bộ xa xôi.
  • Cô giáo chủ nhiệm mới
    Ngày đầu tiên tới trường luôn là ngày hồi hộp nhất trong cả năm học. Nhưng đối với Hà, cứ nghĩ đến việc phải từ bỏ mọi sự thoải mái trong những ngày hè để lê người đi học là thấy ngại.
  • Có phải em, mùa thu…
    Bầu trời hôm nay như rộng hơn, mây như xanh hơn, gió như thanh mát hơn, mênh mang đến tận cùng. Gió cuối hạ lang thang đầu dãy phố, la đà trên vòm phượng xanh biếc còn sót lại những bông hoa cuối mùa bừng lên rực rỡ. Có phải em, mùa thu…!
  • Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão
    Đã hai ngày rồi, cơn bão ghé ngang qua nhà. Mẹ ngồi buồn bã trước thềm. Mưa gió, đàn vịt, đàn gà chẳng đi kiếm ăn được. Chúng nép mình dưới bụi chuối, co ro bởi đôi cánh đã ướt rượt. Đàn gà con nối đuôi nhau, lạc giọng tìm mẹ.
  • Nhớ những cơn mưa quê hương
    Đêm trời Âu, những tia chớp dọc ngang như xé toạc không gian thành trăm mảnh. Ngả nghiêng theo tiếng sấm là màn mưa lộp bộp, rì rào… rồi ào ào như thác đổ. Mưa mùa hạ. Đích thực là mưa mùa hạ...
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Khúc ca tình mẫu tử khi đối thoại với thời gian
    Bài thơ “Mẹ” của Đỗ Trung Lai thuộc đề tài quen thuộc nhưng luôn mang sức gợi lớn: đề tài người mẹ. Bài thơ được chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn 7 (tập 1, bộ Cánh diều). Xuyên suốt bài thơ là bóng dáng vất vả, tảo tần của người mẹ gắn liền với tình cảm thiêng liêng, sâu đậm mà người con dành cho mẹ. Bằng nét bút tinh tế và nghệ thuật biểu đạt đầy sáng tạo, bài thơ tựa như một khúc ru trầm, nhẹ nhàng mà da diết, chạm đến từng góc khuất trong tâm hồn người đọc.
  • Hà Nội thông qua Nghị quyết quản lý công trình kiến trúc có giá trị và công trình, hạng mục công trình hạ tầng văn hóa, thể thao
    Tại Kỳ họp 19 (kỳ họp chuyên đề) ngày 19/11 của HĐND Thành phố Hà Nội, UBND Thành phố đã trình Dự thảo quy định việc nhượng quyền khai thác, quản lý công trình kiến trúc có giá trị và công trình, hạng mục công trình hạ tầng văn hóa, thể thao thuộc phạm vi quản lý của thành phố (thực hiện điểm a, b khoản 4 Điều 41 Luật Thủ đô). HĐND Thành phố đã xem xét và thông qua Nghị quyết về nội dung này.
  • Cô giáo Lan và những bài học không chỉ đến từ kiến thức
    Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, có những khoảnh khắc và những con người đặc biệt mà ta không thể nào quên. Đối với tôi, một trong những người để lại ấn tượng sâu sắc nhất là cô Lan - giáo viên trường Tiểu học Liên Bảo (Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc).
  • Thầy giáo “không lương” tận tâm vì học sinh nghèo vùng đầm Sam
    Thầy giáo Trần Văn Hòa (xã Phú An, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên Huế) hơn 30 năm âm thầm trao truyền con chữ cho trẻ em nghèo và “xóa mù” cho nhiều người ở vùng đầm Sam.
  • Ngọn lửa đam mê khoa học của nữ giảng viên GenZ
    Trong thời đại Gen Z – thế hệ trẻ được biết đến với sự năng động, sáng tạo và không ngừng khẳng định mình – Nguyễn Thị Huyền Trang là một người trẻ minh chứng của trí tuệ, lòng đam mê và tinh thần cống hiến.
Đừng bỏ lỡ
Gác nhớ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO