Bà ngoại của tôi
Bà ngoại tôi có dáng người gầy gầy, lưng bà hơi còng, tóc bà xen kẽ sợi đen, sợi bạc. Khuôn mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng khi bà cười, gương mặt bà vô cùng phúc hậu.
Những ngày còn bé, tôi thích nhất là được về quê ngoại chơi. Không chỉ vì tôi sẽ được gặp các anh chị em, mà còn là vì về quê sẽ được gặp bà ngoại, được bà chiều chuộng vô cùng tận.
Bà ngoại tôi có dáng người gầy gầy, lưng bà hơi còng, tóc bà xen kẽ sợi đen, sợi bạc. Khuôn mặt bà nhiều nếp nhăn, nhưng khi bà cười, gương mặt bà vô cùng phúc hậu. Tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ, khoảng năm, sáu tuổi gì đó, có lần bà đi đám cưới, bà mang về một túi nilon toàn tôm đỏ, rồi bóc vỏ cho chúng tôi ăn. Lần nào gia đình tôi về quê, bà cũng nấu một mâm cơm đầy đủ, ấm áp, toàn là những món chúng tôi thích nhất. Nguyên liệu chính trong những món ăn của bà, góp phần tạo nên sự thơm ngon, có lẽ còn là tình yêu thương và sự chăm chút, tỉ mỉ trong đó. Đến ngày chúng tôi về Hà Nội, bà lại dúi cho đủ thứ nữa. Nào bánh, nào kẹo, nào thịt gà, nem, xôi,... rồi bà sẽ gọi điện để hỏi chúng tôi đã lên tới nơi chưa, đường xá ra sao, có thấy mệt không. Bà ngoại lúc nào cũng lo lắng, quan tâm đến chúng tôi như thế đấy.
Trước sân nhà, bà trồng một giàn gấc. Khi những quả gấc trên giàn chín đỏ cũng là lúc lá khô rụng đầy sân, chị em chúng tôi sẽ chơi trò giẫm lên lá khô. Nghe tiếng lá giòn giã, sột soạt, thật vui tai làm sao!
Khi còn ở nhà cũ của bà, mỗi kì nghỉ hè chúng tôi sẽ về quê khoảng hai lần. Đêm nào mấy chị em cũng nằm bên nhau, tâm sự, thủ thỉ với nhau, gió lùa vào mát rượi. Hồi đó, chúng tôi thích chơi đồ hàng nên có lần bà còn cho khoảng hai bát gạo và một cái cân để mấy đứa ngồi nghịch, nhiều lúc còn làm rơi gạo xuống đất. Vậy mà khi ấy, mấy chị em tôi vô tư quá, chẳng nghĩ ngợi gì cả. Hạt gạo với nhiều người thành phố, đặc biệt là với trẻ con nơi thị thành, có khi chẳng là gì. Nhưng với bà, với những người nông dân, đó là bao công sức, bao giọt mồ hôi, vậy mà bà vẫn lấy gạo cho mấy chị em tôi ngồi chơi. Bà ngoại tôi là vậy đó. Bà có tiếc chúng tôi cái gì bao giờ đâu!
Con cháu lớn lên, ông bà già đi. Giờ đây chỉ còn ông bà ngoại tôi sống trong căn nhà ba gian với mảnh vườn nơi làng quê yên bình, tĩnh lặng. Mỗi khi nghĩ đến bà, tôi lại hình dung chắc hẳn bà cũng buồn và nhớ con cháu nơi xa lắm. Và tôi lại thấy thật ân hận vì mỗi lần về quê chỉ mải mê chơi, không nói chuyện, tâm sự với bà…
Năm nay, Tết rơi vào tháng Hai dương lịch, trời mưa và lành lạnh. Cây cối trong vườn nhà bà rụng lá đầy chậu, đầy vườn. Mùa gấc đã hết, trên giàn không còn lá, còn quả, chỉ trơ trọi mấy sợi dây sắt, dây thép. Nhưng sớm thôi, những ngày mưa và lạnh sẽ sớm qua, vườn cây của bà sẽ lại rực rỡ những sắc màu, những bông hoa, những loại quả dưới ánh nắng ấm chan hòa, dưới bàn tay chăm sóc của bà.
Cũng năm nay, bà ngoại tôi đã 70 tuổi, vẫn cặm cụi chăm sóc cây cối và những luống rau, bên bờ ao. Tôi mong ngoại sẽ luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc thật lâu bên con cháu và gia đình!