Tản văn

Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương

Tản văn của Lê Minh 21:49 17/07/2025

Có đôi lúc tôi nghĩ, con người ta phải sống bao nhiêu cuộc đời mới đi hết được chiều dài thời gian, mới hiểu và cảm nhận đầy đủ lịch sử của cây cầu đầu tiên bắc qua sông Hồng, một cây cầu chạm vào ba thế kỷ. Cầu giống như con rồng khổng lồ uốn lượn trên cao với từng lớp vẩy thép đan xen, ngày đêm lặng lẽ bảo vệ người dân qua lại nơi dòng nước chảy xiết. Cây cầu ấy mang tên Long Biên, cây cầu bắc qua miền yêu thương.

untitled-3.jpg

Long Biên có nghĩa là “rồng giao nhau”. Theo truyền thuyết, một con rồng đã xuất hiện trên mặt sông Hồng từ khi vùng đất này hình thành, vào khoảng năm 627. Có lẽ vì thế mà cây cầu mang tên Long Biên, và được gọi trìu mến là “cầu Rồng” từ sau khi đổi tên vào năm 1945.

Cây cầu được khởi công xây dựng từ cuối thế kỷ XIX (12/9/1898) và khánh thành vào ngày 28/2/1902. Thời điểm đó, cầu Long Biên được ví như "Tháp Eiffel nằm ngang" với tổng chiều dài là 2.290 mét, được làm hoàn toàn bằng thép chất lượng cao, có 19 nhịp chính và 20 trụ lớn. Cầu do hãng Daydé et Pillé của Pháp thiết kế và thi công, mang đậm phong cách kiến trúc Pháp. Hơn một thế kỷ đã trôi qua, cây cầu vẫn đứng đó, sừng sững, trầm mặc giữa dòng chảy của thời gian.

Ban đầu, cầu mang tên Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer, nhưng những người già như ông bà tôi thường gọi là cầu Sông Cái. Mãi đến năm 1945, khi thị trưởng Trần Văn Lai quyết định đặt lại tên cầu là Long Biên, cái tên ấy đã ở lại trong tâm trí người dân suốt gần một thế kỷ.

Khi còn nhỏ, tôi thường mặc định rằng cây cầu này dài lắm, dài hơn con số 2.290 mét rất nhiều. Dài đến nỗi đi từ đầu bên này Long Biên sang bên kia Hà Nội như bước vào một thế giới khác, cao sang và hiện đại. Kể cũng lạ, khi người ta yêu thương điều gì đó, giới hạn thường trở nên vô hình. Tiếng còi xe, dòng người nườm nượp qua lại, mọi thứ hoàn toàn khác với nhịp sống bên Gia Lâm nơi tôi ở. Tôi thường đi bộ qua cầu mỗi ngày sau giờ tan trường, rồi lại đi ngược về. Tôi thấy mình thích thú với điều ấy, dù biết chẳng để làm gì. Mỗi ngày, có khoảng 20 chuyến tàu chạy qua cầu. Hơn trăm năm, không biết đã có bao chuyến đã qua. Dòng sông trôi chưa giây phút nào dừng lại, đời người cũng vậy. Chỉ có cầu Long Biên là vẫn đứng yên - đứng yên cho người qua lại, đứng yên cõng nắng mưa, đứng yên như để giữ lại những gì thân thương nhất.

Tôi luôn nghĩ tuổi thơ mình vẫn còn ở đó, chỉ cần đi lên cầu thôi, vài bước chân là có thể cảm nhận được. Biết bao lần mẹ con tôi bịn rịn tiễn bố qua cầu lên đơn vị, rồi lại hân hoan đón bố trở về trong ngày đoàn tụ. Biết bao lần lũ trẻ chúng tôi lang thang qua cầu, chỉ để ngắm dòng người hay ghé chợ Đồng Xuân mua chung một món gì nho nhỏ rồi vui vẻ quay về. Chiếc cầu ấy đã chứng kiến bao câu chuyện yêu đương, bao lời hẹn hò. Những dấu tích của thời gian và cả những kỷ niệm của ai đó vẫn còn lưu ở đó. Tôi ngước lên, thấy nóc cầu cao chót vót. Tôi nhìn xuống, thấy lòng sông sâu thẳm phù sa.

Cầu chứng kiến bao người sớm khuya qua lại mưu sinh, chở bốn mùa yêu thương đến với Hà Nội. Có những khi sông Hồng vật vã chảy, ấy là lúc cây cầu như một người phụ nữ trở dạ trong đêm đầy gió, bởi gánh đè trĩu trên vai. Có bao lần sông miên man vặn mình trong cát, có lúc oằn lên vì bom đạn tàn phá, nhưng cây cầu vẫn sừng sững, hiên ngang.

Cầu Long Biên từng đi qua hai cuộc kháng chiến, là chứng nhân của những trang sử đau thương và hào hùng. Cầu đã đưa đón biết bao lượt người, vận chuyển bao chuyến hàng, và lặng lẽ góp mặt trong những dấu mốc lịch sử thiêng liêng: ngày độc lập mùng 2/9/1945, ngày giải phóng Thủ đô mùng 10/10/1954, ngày đất nước thống nhất mùng 30/4/1975. Trong chiến tranh chống Mỹ, cầu bị ném bom tới 14 lần, hỏng 16 nhịp, từng chia cắt, từng vỡ trụ, từng cong vênh. Nhưng rồi những người công nhân đường sắt gan dạ đã nối lại từng thanh ray, dựng lại từng nhịp cầu, để cây cầu một lần nữa ngẩng cao trong ngày toàn thắng 30/4/1975, hát khúc khải hoàn cùng dân tộc.

Với những ai thường xuyên qua cầu hay sống cạnh đó, có lẽ sẽ đủ gần để cảm nhận nhịp thở của nó. Cây cầu giờ đây đã cũ, nhuốm màu thời gian. Những thanh sắt hoen gỉ, những con ốc vít lỏng lẻo, đường ray mòn theo năm tháng. Nhưng với những người yêu cầu, họ vẫn tìm về như để tìm lại phần thanh xuân của mình. Tiếng xình xịch trên đường ray, tiếng còi tàu, mùi phù sa lẫn trong gió - tất cả vẫn thế, như chưa bao giờ thay đổi. Những trụ cầu vẫn bám chặt vào bề dày lịch sử, những người lặng lẽ qua lại vẫn bắc cho mình một cây cầu vô hình trong tâm tưởng, để mãi yêu thương.

Trong lòng những người yêu Hà Nội, cầu Long Biên là biểu tượng của sự bền bỉ, của vẻ đẹp cổ kính, của ký ức và lịch sử. Cầu là hiện thân của sự giao thoa văn hóa, là biểu tượng kiên cường và bất khuất của Thủ đô trong suốt thời kỳ kháng chiến. Dẫu không thể tránh khỏi sự xuống cấp, cầu Long Biên vẫn mang trong mình vẻ đẹp riêng, trầm lặng mà mạnh mẽ, cổ xưa mà thiêng liêng./.

Bài liên quan
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
(0) Bình luận
  • Hạ giới tròn trăng
    Ấu thơ tôi đã bao lần cuộn tròn say giấc bên chiếc chiếu cói in hoa trải giữa sân nhà vằng vặc màu trăng chín. Khoảnh khắc êm đềm ấy mang theo lời cha kể về muôn chuyện huyền bí của nhân gian, có lời giải mã vô tận, mênh mang cho câu thách hỏi tôi vẫn thường háo hức: “Con đố cha đoán được, mặt trăng có tự bao giờ!”. Nhiều năm ròng, tôi vẫn thổn thức khi nhớ về những giấc mơ, về những ngả rừng đêm thâm u, những miền biển miền sông thắt lại rồi phình ra một màu đen sẫm, những vùng đất đá lởm chởm và hỗn độn buổi sơ khai…
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Tấu khúc lưỡng cực”: Đêm nhạc giao thoa văn hóa Việt - Đức
    Trong hai ngày 20 và 21/12, tại Nhà hát Hồ Gươm sẽ diễn ra chương trình hòa nhạc “Tấu khúc lưỡng cực - A Rhapsody of Two Worlds” do Hội Nhạc cổ điển Việt Nam tổ chức. Sự kiện mang ý nghĩa đặc biệt nhân kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam - Đức.
  • Chuyển đổi số - Cơ hội và thách thức với văn học nghệ thuật Thủ đô
    Trong bối cảnh chuyển đổi số đang trở thành xu thế tất yếu của mọi lĩnh vực đời sống, văn học nghệ thuật Thủ đô cũng đứng trước những vận hội lớn cùng không ít thách thức. Tọa đàm “Văn học nghệ thuật Thủ đô trong ứng dụng chuyển đổi số hiện nay” do Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức sáng 5/12 đã góp phần nhận diện những chuyển động mạnh mẽ của đời sống văn học nghệ thuật trong môi trường số, đồng thời gợi mở những định hướng phát triển phù hợp với thực tiễn.
  • Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Tổng Gối: Di sản sống giữa lòng Thủ đô
    Sáng 4/12, Hội Văn nghệ Dân gian Hà Nội tổ chức cuộc tọa đàm “Diễn xướng dân gian trong lễ hội Hà Nội: Múa bồng Triều Khúc và chèo tàu Đan Phượng”. Qua phần trình bày của nhà nghiên cứu Giang Nguyên Bồi, họa sĩ Giang Nguyên Thái và Giám đốc Trung tâm Văn hóa Thể thao xã Ô Diên Bùi Thị Quyên, những giá trị lịch sử, đặc trưng nghệ thuật và hành trình bảo tồn, phát huy của hai loại hình diễn xướng dân gian độc đáo này đã được làm sáng rõ.
  • Khai mạc 'Ngày hội Việt Nam hạnh phúc 2025'
    Năm 2025, lần đầu tiên "Ngày hội Việt Nam hạnh phúc - Vietnam Happy Fest" được tổ chức dưới hình thức một chuỗi hoạt động trải dài liên tục qua đó có thể kể một câu chuyện trọn vẹn hơn về “hạnh phúc của người Việt” thông qua nhiều không gian, nhiều hoạt động trải nghiệm và tương tác khác nhau.
  • VinFuture 2025: Vinh danh 4 công trình khoa học "Cùng vươn mình - Cùng thịnh vượng
    Quỹ VinFuture chính thức công bố các Chủ nhân Giải thưởng VinFuture 2025. Bốn công trình khoa học công nghệ xuất sắc được vinh danh đã khẳng định nhất quán chủ điểm năm nay là “Cùng vươn mình – Cùng thịnh vượng”, thể hiện vai trò hợp tác khoa học xuyên biên giới để cùng giải quyết các thách thức toàn cầu về y tế, môi trường và sinh kế cho nhân loại.
Đừng bỏ lỡ
Cầu Long Biên bắc qua miền yêu thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO