Tản văn

Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão

Tản văn của Ngô Nữ Thùy Linh 14:10 07/09/2024

Đã hai ngày rồi, cơn bão ghé ngang qua nhà. Mẹ ngồi buồn bã trước thềm. Mưa gió, đàn vịt, đàn gà chẳng đi kiếm ăn được. Chúng nép mình dưới bụi chuối, co ro bởi đôi cánh đã ướt rượt. Đàn gà con nối đuôi nhau, lạc giọng tìm mẹ.

888.jpg

Trong nhà tối om như mực. Phần vì mất điện, phần vì trời âm u, mây đen kịt, bủa vây lấy ngôi làng. Chúng tôi ngồi co ro, nghe mưa rơi rào rạt từng cơn trên mái nhà. Chờ lúc bố đi ngoài đồng về, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm.

Cơm ngày bão, chẳng có gì ngoài món cà muối mặn. Cà mẹ đã muối cà từ mấy tháng trước. Bây giờ mưa gió, không lên chợ được, mẹ mang ra, ngồi tỉ mẩn cắt từng trái, rửa sạch với nước cho bớt mặn, rồi phi hành tăm lên, cho cà vào xào. Mùi thơm lừng bay nghi ngút khắp không gian nhà. Chỉ mới nghe tiếng xèo xèo thôi, mấy đứa đã thèm nhỏ dãi. Lục tục kéo nhau xuống bếp, đứa cầm bát, đứa cầm tô, chui vào trong xới cơm ăn. Giọng mẹ từ tốn: “Mấy đứa lấy cơm cẩn thận, phải xới cơm tơi lên, rồi lấy một góc thôi, nhớ để phần bên kia cho bố, tý bố đi làm đồng về, còn có cái ăn”. Chúng tôi vâng dạ rối rít. Chảo cà mẹ vừa bắc xuống khỏi bếp, cả lũ đã sà tới, tranh nhau. Những ngày mưa bão như thế, thấy anh em đầm ấm hơn. Không có những tiếng cãi nhau, không tranh giành, tị nạnh nhau công việc.

Bao năm rồi, chúng tôi lớn lên, trưởng thành, đi học và lập gia đình, bố cũng không phải đi làm đồng nữa. Bây giờ ruộng đã quy hoạch lại, một số ruộng được chia cho gia đình năm nào giờ chuyển qua cho các cô, các chú, anh em làm. Đến mùa, mọi người lại tự động đong cho bố mẹ một ít thóc để xát ăn dần. Cũng không nhọc công bươn bả trên cánh đồng làng, tìm kiếm con cua, con cá ngày bão.
Dẫu cuộc sống đã đổi thay, mẹ vẫn giữ thói quen mang ra hũ cà muối mỗi khi mưa gió bão bùng. Còn chúng tôi, mỗi khi khi nghe tin quê nhà mưa bão, lòng đứa nào đứa nấy lại không thôi trăn trở. Sợ mưa, sợ gió nổi lên, cuốn đi những thứ thân thuộc bao năm bố mẹ góp công xây dựng. Sợ tuổi già ập đến với bố mẹ mà chẳng có những đứa con bên cạnh để chăm sóc, đỡ đần. Nhưng hơn hết, ngày mưa bão gợi cho chúng tôi về miền kí ức đẹp đẽ nguyên sơ, món cà muối mặn của mẹ, xào với củ hành tăm. Mùi hương ấy, cứ lẩn khuất trong đầu mỗi đứa, để rồi ai cũng ước ao được về nhà, chui vào căn bếp tối om, cùng nhau quây quần bên ánh đèn dầu cười đùa, vui vẻ ăn bữa cơm chiều.

Nhớ lắm bước chân mẹ vội vàng chạy ra chuồng gà, kéo tấm bạt che mưa cho lũ gà, lũ vịt. Nhớ dáng bố còm cõi đi ruộng về, tay xách con cá, con cua, miệng không ngớt vui vẻ “chiều nay nhà có món cải thiện bữa ăn ngày bão rồi nhé”. Nhớ khoảnh khắc mấy anh em xúm xít quanh bố, đứa đòi xách cá, đứa phụ bố vác cuốc vào nhà. Những khoảnh khắc ấm áp, sum vầy ngày mưa bão năm xưa thật quý giá biết bao. Để bây giờ mỗi khi nghe tin bão nổi ở quê nhà, lại thấy kí ức ùa về, đầy những lo lắng, ưu tư, và chỉ muốn ào về trong phút chốc để phụ bố mẹ lo toan những bộn bề ngày bão.

Trong bóng chiều đổ, dãy hành lang cơ quan dài hun hút. Tôi đứng ở ban công, ngắm lượt cây xanh đang reo vui vì được đón nhận cơn mưa bất chợt. Gió mát lành thổi qua, nhưng bất giác khiến tôi lành lạnh. Tôi kéo chiếc áo khoác mỏng, nhìn lên bầu trời, cầu cho quê nhà bình an. Hình ảnh ba anh em ngồi quây quần bên mâm cơm chiều ngày đó lại hiện hữu trước mắt. Mẹ ân cần hỏi han “Có ngon không con?”, “Ráng ăn no bụng để có sức học bài nhé!”. Mọi thứ cứ như trang sách, lật giở đến từng khoảng kí ức đẹp đẽ. Bất giác, khóe mắt tôi rưng rưng trong niềm thương và nhớ./.

Bài liên quan
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
(0) Bình luận
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Con rối hát ngoài rừng xa”: Bước chuyển trong hành trình sáng tác của Khải Đơn
    Tác giả Khải Đơn từ lâu đã được biết đến như một cây bút sắc sảo trong địa hạt tản văn, ký và du ký với văn phong giàu chiều sâu nội tâm, sự cô đơn, bản dạng, ký ức và cảm thức di cư. Năm 2025, chị đánh dấu một bước chuyển mới táo bạo khi lần đầu tiên ra mắt độc giả ở thể loại truyện ngắn qua tác phẩm “Con rối hát ngoài rừng xa”. Sách vừa được Nhã Nam giới thiệu tới bạn đọc.
  • Giang Văn Minh và những giai thoại rạng danh xứ Đoài
    Nằm dưới chân núi Tổ, vùng đất cổ Đường Lâm, xứ Đoài không chỉ nổi tiếng là nơi sinh ra vua Phùng Hưng (cuối thế kỷ thứ VIII) và vua Ngô Quyền (thế kỷ thứ X) mà còn được biết đến là quê hương của Thám hoa Giang Văn Minh - một nhân vật lỗi lạc trong lịch sử ngoại giao của nước nhà, hồi cuối thế kỷ XVI - đầu thế kỷ XVII.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Huyện Quốc Oai đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì
    Chiều 27/6, Huyện ủy, HĐND, UBND huyện Quốc Oai long trọng tổ chức Lễ đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì.
  • Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 diễn ra an toàn, nghiêm túc, đúng quy chế
    Chiều 27/6, Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) tổ chức họp báo công bố thông tin tổng kết kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025. Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Ngọc Thưởng chủ trì họp báo thông tin nhanh về kỳ thi.
Đừng bỏ lỡ
Cơm cà muối mặn, rưng rưng ngày bão
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO