Tản văn

Nhớ những cơn mưa quê hương

Tản văn của Trần Thủy 07:38 14/08/2024

Đêm trời Âu, những tia chớp dọc ngang như xé toạc không gian thành trăm mảnh. Ngả nghiêng theo tiếng sấm là màn mưa lộp bộp, rì rào… rồi ào ào như thác đổ. Mưa mùa hạ. Đích thực là mưa mùa hạ...

7_6517abab43ab7.jpg

Tôi đưa tay hứng lấy vài giọt mát mềm. Sâu thẳm trong miền ký ức của tôi, những cơn mưa hằng ngủ quên bấy lâu nay như được đánh thức, cứ trôi hoài trôi mãi không thôi.

Ở nơi đó có gió. Gió từ đâu tụ về dồn dập, cuốn theo cỏ rác trên đường đi. Và mây, từng khối đen sầm sập đuổi ngang lưng trời. Mặt đê như cục than bị ai ném vào chậu nước, tỏa sức nóng hầm hập. Vài bóng người gánh đôi quang gánh thoăn thoắt, vội vàng chạy trốn cơn mưa. Lúc này, tôi lại thích phóng mình trên triền đê, hòa cùng tụi trẻ con trong khu tập thể. Tôi muốn ôm lấy gió, vứt mình vào gió, mặc cho gió miết những đợt mát lịm lên da thịt.

Lộp bộp… lộp bộp… mặt đường bỏng rẫy dịu dần. Chúng tôi nhảy lên hứng những hạt nước hiếm hoi, từ từ rồi ào ạt. Mưa quất vào mặt, thấm vào má, đổ tràn trên mái tóc khét lẹt. Đã bao lâu rồi chúng tôi thiếu mưa? Những ngày dãi dề đi nhặt cua ngoi hay mót thóc ngoài đồng, mặt mũi đỏ gay, nhễ nhại. Đất khô cằn, nẻ toác. Bàn chân dẫm phải gốc rạ sắc nhọn. Chỉ có ông mặt trời vẫn thản nhiên chang nắng. Cây cối im phăng phắc, đến cọng cỏ cũng héo rũ mong mưa.

Và mưa đến, cây cối như được thấm tháp hồi sinh, mơn mởn vươn mình. Lòng đất mở rộng, ôm hết tất cả những hạt ngọc trời ngấm xuống mạch nguồn, cho thỏa thuê chuỗi ngày nắng hạn. Chúng tôi cười khanh khách reo hò trong mưa, há miệng để những giọt nước mát lành rơi xuống cổ họng, mặc cho tiếng sấm, tiếng sét như rạch nát bầu trời.

Trong chái bếp lợp giấy dầu, cha tôi lúi húi đánh vật với đống củi bị mưa hắt. Khói quẩn vào người cha thành một khối mờ ảo. Ngọn lửa yếu ớt, liu riu rồi bất chợt bùng lên. Mưa bong bóng, hết lớp nọ nối lớp kia. Nước từ giọt gianh chảy vào máng tôn rào rào, nước tràn qua sân mang theo đất cát đỏ quạch. Bữa cơm tối đạm bạc. Cả nhà quây quần bên ngọn đèn dầu leo lét. Chỉ có canh rau tập tàng và mấy miếng cá khô, riêng mẹ mới sinh em bé được thêm quả trứng luộc. Thỉnh thoảng, vài giọt mưa chui qua mái lá rơi độp cả vào bát canh. Cha bảo mưa to thế này, nước từ đầu nguồn đổ về rất nhiều cá.

Như một thói quen, hễ những cơn mưa mùa hạ tới, cha lại vác vó đi kéo cá đêm. Tôi đã nhiều lần được theo cha. Cả hai, một lớn một bé thấp thoáng trong màn mưa trắng xóa, như hai cái bóng che chở cho nhau bên dòng sông đục ngầu. Vó của cha có cần là một cây tre đực vàng óng, hai cái gọng bóng lừ dài gần bằng nửa thân tre được bắt chữ thập vào nhau để mắc lưới. Chỗ cha đứng thường gần nơi có cống, nước đổ ào ào. Cứ khoảng mươi phút, cha cong người cất vó. Tôi hồi hộp nhìn theo vạt nước được nhấc lên, vơi dần, để lộ ở giữa những chú thầu dầu, cá diếc, cá mè… phơi bụng. Tôi giúp cha nhặt mớ cá vào xô. Mưa càng lâu, cái xô sắt của cha càng đầy, lấp lánh những vảy cá tươi rói. Cha thường bắt tôi về ngủ sớm, chỉ còn mình cha giữa màn đêm bùng nhùng với mưa và sấm chớp. Nhưng điều đó không làm cha nản, bởi món quà cha mang về cho cả nhà là những bữa cơm giàu đạm. Tôi vẫn nhớ món cá thầu dầu kho tiêu ăn mãi không chán, món cá nheo nấu canh chua dọc mùng, hay món ruốc cá đậm đà đưa miệng. Nhìn lũ con hớn hở khi được ăn ngon, cha vui lắm. Cha chẳng mong gì hơn, chỉ mong thỉnh thoảng ông trời làm mưa cho cha dầm mình,để những đứa con không phải thèm thuồng ngóng ngày cha lĩnh tem phiếu mới được mua suất thịt.

Mưa mùa hạ đến nhanh và bất chợt. Nhưng sau mỗi cơn mưa, đó là lúc đất trời mát mẻ, thanh khiết vô cùng. Dường như tất cả những bụi bặm, ô tạp đã được gột rửa sạch sẽ thơm tho đến từng kẽ nhỏ. Vạn vật lung linh trong ánh nắng nhẹ nhàng. Con đường như thoáng hơn, bầu trời thênh thang càng thêm trải rộng. Giàn mướp mé hiên bò thêm nhiều ngọn, vạt rau muống ngậm nước xanh nõn, và những trái bầu dài thêm được vài phân. Đàn vịt thỏa thuê lặn ngụp trên con mương nhỏ. Dưới cánh đồng, bác nông dân tranh thủ bửa đất ra cày. Lũ trẻ chúng tôi chạy theo sau nhặt giun đất, tiếng cười, tiếng nói vang cả triền đê. Chẳng còn đâu những oi bức, ngột ngạt, những hanh hao, khô hạn đã qua. Lòng người hòa cùng trời đất, dịu dàng, an yên đến lạ thường.

Mưa mùa hạ luôn mang trong mình nhựa sống cho cây cối hồi sinh, trăm hoa đua nở. Nhưng không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn vào thăm thẳm màn mưa, tôi vẫn thấy thấp thoáng những mông lung, đầy diệu vợi. Phải chăng, trong mỗi niềm vui vẫn hiện hữu những giọt buồn. Ngày tôi biết tin mình không đủ điểm vào ngành học yêu thích, cũng là một ngày trời đổ cơn mưa. Tôi lặng nhìn những bong bóng nước nở to rồi vỡ xẹp. Giống như giấc mơ đầu đời của tôi, tan biến vào mưa, trôi theo dòng nước chảy dài. Tôi khóc, thấy mình thất bại, luôn tự trách bản thân và lo lắng cho tương lai. Giống như màn mưa giăng mắc ngoài kia, xa xăm, mờ mịt. Nhưng, chẳng có cơn mưa nào là mãi mãi. Trời vẫn hửng nắng sau những cơn mưa. Tôi tự yêu lấy nỗi buồn, coi đó như một trải nghiệm để trưởng thành hơn. Và tôi cũng biết, trường đời mới là ngôi trường chính thức. Công việc mình toàn tâm toàn ý, sẽ luôn mang đến thành công.

Giờ đây, sau gần hai mươi năm sinh sống ở nước ngoài, tôi vẫn chờ đón những cơn mưa khi mùa hạ đến. Có gì đâu, bởi tôi tìm thấy tuổi thơ thanh bình, êm ái, thấy hình ảnh người cha kính yêu đã hóa mây vàng, thấy nghị lực niềm tin thanh xuân của chính mình phản chiếu trong những màn mưa./.

Sâu thẳm trong miền ký ức của tôi, những cơn mưa hằng ngủ quên bấy lâu nay như được đánh thức, cứ trôi hoài trôi mãi không thôi.

Bài liên quan
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
(0) Bình luận
  • Hạ giới tròn trăng
    Ấu thơ tôi đã bao lần cuộn tròn say giấc bên chiếc chiếu cói in hoa trải giữa sân nhà vằng vặc màu trăng chín. Khoảnh khắc êm đềm ấy mang theo lời cha kể về muôn chuyện huyền bí của nhân gian, có lời giải mã vô tận, mênh mang cho câu thách hỏi tôi vẫn thường háo hức: “Con đố cha đoán được, mặt trăng có tự bao giờ!”. Nhiều năm ròng, tôi vẫn thổn thức khi nhớ về những giấc mơ, về những ngả rừng đêm thâm u, những miền biển miền sông thắt lại rồi phình ra một màu đen sẫm, những vùng đất đá lởm chởm và hỗn độn buổi sơ khai…
  • Quà mùa thu
    Mùa thu là món quà dành cho những nhớ mong, món quà ngọt ngào, thấm đượm nắng gió và hương vị ký ức.
  • Ông cháu Chích Chòe
    Chích Chòe rũ mình, rỉa lông, rỉa cánh. Nó thích thú chải chuốt bộ trang phục bóng bẩy của mình. Khoái chí, anh chàng ngẩng cao đầu, cất tiếng hót trong vắt giữa trời xuân.
  • Nhớ một thời xa vắng
    Có những ký ức không bao giờ cũ. Chúng lặng lẽ nằm lại nơi góc khuất của tâm hồn, chỉ chờ một làn gió, một tiếng mưa hay chút hương rừng cũng đủ khơi dậy tất cả. Với tôi, ký ức ấy mang hình hài một cơn mưa rừng, cơn mưa của những chiều nhập nhoạng, khi núi rừng mờ dần sau lớp bụi nước trắng xóa, và lòng người cũng lặng như sương.
  • Thu Hà Nội và những miền ký ức không phai
    Tháng Chín, Hà Nội chợt dịu dàng bởi sương khói heo may lãng đãng khoác lên thành phố tấm khăn voan mỏng nhẹ pha màu hoài niệm. Nắng đầu thu óng vàng như mật quyện cùng gió thong dong dạo chơi trên hàng cây, mái phố. Dường như, mùa thu đang thả từng giọt thời gian, đánh thức miền ký ức xưa.
  • Dưới tán bàng mùa thu
    Mẹ đứng dưới tán bàng trĩu quả xanh, gió đầu thu khẽ thổi lay lay những chùm lá đã ngả màu. Một chiếc lá bàng vừa lìa cành, xoay mình trong không trung rồi rơi nhẹ xuống như thể mùa hè vừa kịp khép lại một cách lặng lẽ. Trên sân trường rộng, học trò lớp lớn lớp bé nối nhau tiến về các dãy lớp học, áo trắng dập dờn trong ánh nắng dịu dàng, tiếng loa phát bài hát mùa khai trường vang vọng giữa không gian mùa thu yên bình mà rộn rã.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
  • Hoàn thiện thể chế để công nghiệp văn hóa trở thành động lực phát triển bền vững
    Ngày 4/11, Viện Văn hóa, Nghệ thuật, Thể thao và Du lịch Việt Nam (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) phối hợp cùng UBND phường Cửa Nam (TP Hà Nội) tổ chức hội thảo khoa học "Cơ sở lý luận và kinh nghiệm quốc tế về hoàn thiện thể chế phát triển các ngành công nghiệp văn hóa, nhằm góp phần tạo động lực phát triển nhanh và bền vững đất nước trong điều kiện mới".
  • Thành lập Hội đồng cấp thành phố xét tặng danh hiệu "Nghệ nhân Nhân dân", "Nghệ nhân Ưu tú" nghề thủ công mỹ nghệ năm 2025
    Chủ tịch UBND TP Trần Sỹ Thanh đã ký ban hành Quyết định số 5425/QĐ-UBND ngày 03/11/2025 về việc thành lập Hội đồng cấp thành phố xét tặng danh hiệu "Nghệ nhân Nhân dân", "Nghệ nhân Ưu tú" nghề thủ công mỹ nghệ năm 2025 và Tổ thư ký giúp việc Hội đồng.
Nhớ những cơn mưa quê hương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO