Tản văn

Nhớ những cơn mưa quê hương

Tản văn của Trần Thủy 07:38 14/08/2024

Đêm trời Âu, những tia chớp dọc ngang như xé toạc không gian thành trăm mảnh. Ngả nghiêng theo tiếng sấm là màn mưa lộp bộp, rì rào… rồi ào ào như thác đổ. Mưa mùa hạ. Đích thực là mưa mùa hạ...

7_6517abab43ab7.jpg

Tôi đưa tay hứng lấy vài giọt mát mềm. Sâu thẳm trong miền ký ức của tôi, những cơn mưa hằng ngủ quên bấy lâu nay như được đánh thức, cứ trôi hoài trôi mãi không thôi.

Ở nơi đó có gió. Gió từ đâu tụ về dồn dập, cuốn theo cỏ rác trên đường đi. Và mây, từng khối đen sầm sập đuổi ngang lưng trời. Mặt đê như cục than bị ai ném vào chậu nước, tỏa sức nóng hầm hập. Vài bóng người gánh đôi quang gánh thoăn thoắt, vội vàng chạy trốn cơn mưa. Lúc này, tôi lại thích phóng mình trên triền đê, hòa cùng tụi trẻ con trong khu tập thể. Tôi muốn ôm lấy gió, vứt mình vào gió, mặc cho gió miết những đợt mát lịm lên da thịt.

Lộp bộp… lộp bộp… mặt đường bỏng rẫy dịu dần. Chúng tôi nhảy lên hứng những hạt nước hiếm hoi, từ từ rồi ào ạt. Mưa quất vào mặt, thấm vào má, đổ tràn trên mái tóc khét lẹt. Đã bao lâu rồi chúng tôi thiếu mưa? Những ngày dãi dề đi nhặt cua ngoi hay mót thóc ngoài đồng, mặt mũi đỏ gay, nhễ nhại. Đất khô cằn, nẻ toác. Bàn chân dẫm phải gốc rạ sắc nhọn. Chỉ có ông mặt trời vẫn thản nhiên chang nắng. Cây cối im phăng phắc, đến cọng cỏ cũng héo rũ mong mưa.

Và mưa đến, cây cối như được thấm tháp hồi sinh, mơn mởn vươn mình. Lòng đất mở rộng, ôm hết tất cả những hạt ngọc trời ngấm xuống mạch nguồn, cho thỏa thuê chuỗi ngày nắng hạn. Chúng tôi cười khanh khách reo hò trong mưa, há miệng để những giọt nước mát lành rơi xuống cổ họng, mặc cho tiếng sấm, tiếng sét như rạch nát bầu trời.

Trong chái bếp lợp giấy dầu, cha tôi lúi húi đánh vật với đống củi bị mưa hắt. Khói quẩn vào người cha thành một khối mờ ảo. Ngọn lửa yếu ớt, liu riu rồi bất chợt bùng lên. Mưa bong bóng, hết lớp nọ nối lớp kia. Nước từ giọt gianh chảy vào máng tôn rào rào, nước tràn qua sân mang theo đất cát đỏ quạch. Bữa cơm tối đạm bạc. Cả nhà quây quần bên ngọn đèn dầu leo lét. Chỉ có canh rau tập tàng và mấy miếng cá khô, riêng mẹ mới sinh em bé được thêm quả trứng luộc. Thỉnh thoảng, vài giọt mưa chui qua mái lá rơi độp cả vào bát canh. Cha bảo mưa to thế này, nước từ đầu nguồn đổ về rất nhiều cá.

Như một thói quen, hễ những cơn mưa mùa hạ tới, cha lại vác vó đi kéo cá đêm. Tôi đã nhiều lần được theo cha. Cả hai, một lớn một bé thấp thoáng trong màn mưa trắng xóa, như hai cái bóng che chở cho nhau bên dòng sông đục ngầu. Vó của cha có cần là một cây tre đực vàng óng, hai cái gọng bóng lừ dài gần bằng nửa thân tre được bắt chữ thập vào nhau để mắc lưới. Chỗ cha đứng thường gần nơi có cống, nước đổ ào ào. Cứ khoảng mươi phút, cha cong người cất vó. Tôi hồi hộp nhìn theo vạt nước được nhấc lên, vơi dần, để lộ ở giữa những chú thầu dầu, cá diếc, cá mè… phơi bụng. Tôi giúp cha nhặt mớ cá vào xô. Mưa càng lâu, cái xô sắt của cha càng đầy, lấp lánh những vảy cá tươi rói. Cha thường bắt tôi về ngủ sớm, chỉ còn mình cha giữa màn đêm bùng nhùng với mưa và sấm chớp. Nhưng điều đó không làm cha nản, bởi món quà cha mang về cho cả nhà là những bữa cơm giàu đạm. Tôi vẫn nhớ món cá thầu dầu kho tiêu ăn mãi không chán, món cá nheo nấu canh chua dọc mùng, hay món ruốc cá đậm đà đưa miệng. Nhìn lũ con hớn hở khi được ăn ngon, cha vui lắm. Cha chẳng mong gì hơn, chỉ mong thỉnh thoảng ông trời làm mưa cho cha dầm mình,để những đứa con không phải thèm thuồng ngóng ngày cha lĩnh tem phiếu mới được mua suất thịt.

Mưa mùa hạ đến nhanh và bất chợt. Nhưng sau mỗi cơn mưa, đó là lúc đất trời mát mẻ, thanh khiết vô cùng. Dường như tất cả những bụi bặm, ô tạp đã được gột rửa sạch sẽ thơm tho đến từng kẽ nhỏ. Vạn vật lung linh trong ánh nắng nhẹ nhàng. Con đường như thoáng hơn, bầu trời thênh thang càng thêm trải rộng. Giàn mướp mé hiên bò thêm nhiều ngọn, vạt rau muống ngậm nước xanh nõn, và những trái bầu dài thêm được vài phân. Đàn vịt thỏa thuê lặn ngụp trên con mương nhỏ. Dưới cánh đồng, bác nông dân tranh thủ bửa đất ra cày. Lũ trẻ chúng tôi chạy theo sau nhặt giun đất, tiếng cười, tiếng nói vang cả triền đê. Chẳng còn đâu những oi bức, ngột ngạt, những hanh hao, khô hạn đã qua. Lòng người hòa cùng trời đất, dịu dàng, an yên đến lạ thường.

Mưa mùa hạ luôn mang trong mình nhựa sống cho cây cối hồi sinh, trăm hoa đua nở. Nhưng không hiểu sao, khi đưa mắt nhìn vào thăm thẳm màn mưa, tôi vẫn thấy thấp thoáng những mông lung, đầy diệu vợi. Phải chăng, trong mỗi niềm vui vẫn hiện hữu những giọt buồn. Ngày tôi biết tin mình không đủ điểm vào ngành học yêu thích, cũng là một ngày trời đổ cơn mưa. Tôi lặng nhìn những bong bóng nước nở to rồi vỡ xẹp. Giống như giấc mơ đầu đời của tôi, tan biến vào mưa, trôi theo dòng nước chảy dài. Tôi khóc, thấy mình thất bại, luôn tự trách bản thân và lo lắng cho tương lai. Giống như màn mưa giăng mắc ngoài kia, xa xăm, mờ mịt. Nhưng, chẳng có cơn mưa nào là mãi mãi. Trời vẫn hửng nắng sau những cơn mưa. Tôi tự yêu lấy nỗi buồn, coi đó như một trải nghiệm để trưởng thành hơn. Và tôi cũng biết, trường đời mới là ngôi trường chính thức. Công việc mình toàn tâm toàn ý, sẽ luôn mang đến thành công.

Giờ đây, sau gần hai mươi năm sinh sống ở nước ngoài, tôi vẫn chờ đón những cơn mưa khi mùa hạ đến. Có gì đâu, bởi tôi tìm thấy tuổi thơ thanh bình, êm ái, thấy hình ảnh người cha kính yêu đã hóa mây vàng, thấy nghị lực niềm tin thanh xuân của chính mình phản chiếu trong những màn mưa./.

Sâu thẳm trong miền ký ức của tôi, những cơn mưa hằng ngủ quên bấy lâu nay như được đánh thức, cứ trôi hoài trôi mãi không thôi.

Bài liên quan
  • Hương sen vương vấn sợi trà
    Những ngày còn công tác ở Hà Nội, ông ngoại tôi đã xin được giống sen Hồ Tây về trồng trong đám ruộng lầy cải tạo thành ao, bờ mòn dần hóa thành đầm sen đầu tiên ở bản. Những nhà hàng xóm ngắm bông sen to, đẹp thơm ngát một vùng thì đến xin vài ngó già.
(0) Bình luận
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Bên thềm giếng cũ
    Chiều cao nguyên giăng giăng mây phủ, khói sương mờ ảo giữa thăm thẳm núi đồi, tiếng chim chíu chít gọi nhau về tổ trên nền trời rực ánh tà dương. Vạt sáng huyền hoặc cuối ngày ấy trở thành sợi chỉ mảnh dắt kẻ tha phương lần về miền nhớ.
  • Về ăn cơm mẹ nấu
    Chiều chậm trôi bên nhánh sông hiền hòa chảy êm dòng văn vắt. Mùa lúa chín đã qua còn lưu lại bao miết mải phù sa trên từng gốc rạ se sắt, hanh hao trồi lên khỏi mặt ruộng khô nứt.
  • Nhớ giàn nho của ngoại
    Sớm mai thức giấc, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, dịu dàng rơi trên bàn làm việc, lướt nhẹ lên những đồ vật quen thuộc: vài cuốn sách đang đọc dở, ly trà còn vương hơi ấm và... một chùm nho. Đưa mắt nhìn thật lâu vào chùm nho ấy, một cảm giác xao xuyến đầy mến thương y như vừa tìm được một người bạn cũ lâu ngày không gặp ùa về trong tôi.
  • Mùa về trên tay mẹ
    Kề má vào bàn tay mẹ, lòng tôi nghẹn ngào xót xa khi thấy từng vệt chai sần trên những đường nhăn chằng chịt nứt nẻ tựa trái na khô. Đôi tay mẹ bây giờ không còn khỏe, lập cập lẫn run run như buổi chiều hôm mòn vẹt vì nắng gió. Những mùa màng xưa cũ , những vệt trầm thăng đã quá nửa đời người lần lượt hiện lên trên đôi tay mẹ. Và ký ức tôi lại sụt sùi nhẩm đếm. Dẫu bốn mùa xuân - hạ - thu - đông đã neo sẵn vào đất trời nhưng mùa của mẹ còn ngổn ngang nhiều hơn cả thế.
  • Hương hoa mùa xuân tụ trong chén trà
    Năm nay mọi thứ dường như trôi qua chậm hơn, Lập Xuân rồi mà vẫn cứ rét ngọt và nắng hanh hao mãi. Phải đến qua Nguyên tiêu mới thấy lác đác mưa phùn cùng gió nồm ẩm thổi vào Giêng hai Bắc bộ. Chiều nay trà thất của tôi đón khách quý từ phương xa ghé thăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • “Con rối hát ngoài rừng xa”: Bước chuyển trong hành trình sáng tác của Khải Đơn
    Tác giả Khải Đơn từ lâu đã được biết đến như một cây bút sắc sảo trong địa hạt tản văn, ký và du ký với văn phong giàu chiều sâu nội tâm, sự cô đơn, bản dạng, ký ức và cảm thức di cư. Năm 2025, chị đánh dấu một bước chuyển mới táo bạo khi lần đầu tiên ra mắt độc giả ở thể loại truyện ngắn qua tác phẩm “Con rối hát ngoài rừng xa”. Sách vừa được Nhã Nam giới thiệu tới bạn đọc.
  • Giang Văn Minh và những giai thoại rạng danh xứ Đoài
    Nằm dưới chân núi Tổ, vùng đất cổ Đường Lâm, xứ Đoài không chỉ nổi tiếng là nơi sinh ra vua Phùng Hưng (cuối thế kỷ thứ VIII) và vua Ngô Quyền (thế kỷ thứ X) mà còn được biết đến là quê hương của Thám hoa Giang Văn Minh - một nhân vật lỗi lạc trong lịch sử ngoại giao của nước nhà, hồi cuối thế kỷ XVI - đầu thế kỷ XVII.
  • Người đi về phía biển
    Khi biển sinh ra, tôi chưa biết hát. Khi biển lớn lên, em chưa biết khóc. Khi biển mặn mòi, thì đã có những dấu chân đi về phía biển. Biển ở phía đường chân trời, một nơi tưởng chừng như chưa từng có sự nhọc nhằn, vất vả. Bởi chân trời luôn luôn là ước mơ.
  • Huyện Quốc Oai đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì
    Chiều 27/6, Huyện ủy, HĐND, UBND huyện Quốc Oai long trọng tổ chức Lễ đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhì.
  • Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025 diễn ra an toàn, nghiêm túc, đúng quy chế
    Chiều 27/6, Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD&ĐT) tổ chức họp báo công bố thông tin tổng kết kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025. Thứ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phạm Ngọc Thưởng chủ trì họp báo thông tin nhanh về kỳ thi.
Đừng bỏ lỡ
Nhớ những cơn mưa quê hương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO