Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Lần đầu ăn phở xếp hàng

Nguyễn Tiến Nên 16:08 12/06/2024

Dù đã nhiều lần đến Hà Nội nhưng do công tác, tôi không có thời gian dành cho thăm thú. Về quê lại lăn xả vào công việc, đến một sáng tháng Mười năm 2022, từ Quảng Bình tôi có công chuyện trở lại Thủ đô. Lúc này, ông bạn đồng hương sốt sắng dùng xe máy chở tôi dạo quanh một vòng, chiêm ngưỡng các danh thắng. Chừng thấm mệt và thấm cả sự cồn cào của dạ dày, bạn gây cho tôi sự tò mò, bảo “Tôi đưa ông đi ăn phở xếp hàng!”. Con AirBlade tiếp tục lao đi giữa phố phường tấp nập, bạn đưa tôi đến một quán phở, không lấy gì làm to tát ở phường Cửa Đông, quận Hoàn Kiếm. Quán phở gia truyền số 49 Bát Đàn!

hn03.jpg
Thực khách xếp hàng để ăn phở 49 Bát Đàn.

Nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ, đang độ cuối thu, trời Hà Nội đã bắt đầu hanh hao, heo may lãng đãng mang đến hương sắc đặc trưng của mùa thu Hà thành. Ca từ của những ca khúc về Hà Nội mà tôi yêu thích cứ lần lượt hiện về, bay bổng, chộn rộn, làm lòng tôi xốn xang. Nào là “Hà Nội niềm tin và hy vọng” của Phan Nhân; “Cảm xúc tháng Mười” của Nguyễn Thành, thơ Tạ Hữu Yên; “Em ơi Hà Nội phố” của Phú Quang; “Hà Nội mùa Thu” “Bài ca Hà Nội” của Vũ Thanh; “Nhớ về Hà Nội” của Hoàng Hiệp; “Hà Nội trái tim hồng” của Nguyễn Đức Toàn… Đến những ca khúc trẻ hơn, như “Nhớ mùa thu Hà Nội” của Trịnh Công Sơn; “Hà Nội đêm trở gió” của Trọng Đài, thơ Chu Lai; “Hà Nội mùa vắng những con mưa” của Trương Quý Hải, thơ Bùi Thanh Tuấn; “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh, thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường...

Trong vô vàn tất bật của đời sống, người dân Hà Nội vẫn tỏ ra sành điệu, khi chọn cho mình nơi ẩm thực đáng tin cậy. Dù đã khá muộn với thời điểm dùng bữa sáng, rất nhiều người vẫn xếp hàng trước quán. Khi ông bạn còn gửi xe máy, tôi đã kịp hoà mình vào dòng người đó. Thì ra, để có bát phở ở đây, thực khách đã tự giác tuân thủ một thói quen: “Xếp hàng, kiên nhẫn chờ và tự phục vụ mình”, mà không ai tỏ ra phiền hà, lời qua tiếng lại. Gọi hai bát phở loại 50 nghìn đồng, gửi tiền và chờ nhận phở để bưng ra bàn, tôi đã nhanh chóng đảo mắt, tìm được chỗ ngồi cho hai người. Nhận chiếc mâm nhỏ có hai bát phở ngào ngạt hương vị, nghi ngút hơi nóng, kèm dĩa rau và mấy chiếc quẩy từ người chế biến. Chúng tôi ngồi thưởng thức một cách từ tốn, để cảm nhận sự ngon lành của món ăn gia truyền.

Tồn tại ở một vị trí khá gần trung tâm thành phố, tiệm ăn gọn gẽ, không hề quảng bá khoa trương gì nhưng đã có một thâm niên nổi tiếng làm ta khá bất ngờ, nghe đâu gần 100 năm. Chỉ với hai khung giờ hàng ngày, từ 6 đến 10 giờ và từ 18 đến 21 giờ. Mức giá tuỳ thuộc vào nhu cầu, có thể từ 40, 50 hoặc 60 nghìn đồng. Với tôi, đây là lần đầu tiên tôi tiếp cận món đặc sản này, và điều làm tôi thực sự ngỡ ngàng, đó là, đã đến với phở Bát Đàn, mọi người đều chấp nhận xếp hàng, chờ đến lượt mình. Chẳng thế, không chỉ ông bạn tôi, mà mọi người đều gọi “phở xếp hàng”.

Có thể, sẽ rất khó để làm một phép tính về các quán phở ở Hà Nội. Thế nhưng thương hiệu phở Bát Đàn vẫn được ưa chuộng một cách đặc biệt. Dù lượng khách rất đông nhưng quán rất ít người phục vụ, vì khi đến đây, thực khách đã xác định tự phục vụ cho mình. Các món cũng rất phong phú, phở bò tái, bò hầm, nạm, gầu… đặc biệt đối với xương ninh, món nhắm khoái khẩu cho nhiều người vào dịp cuối ngày. Yên tâm hơn, phở Bát Đàn không dùng các chế phẩm gia vị, như bột ngọt, đường, các loại hạt nêm… chỉ có nước xương bò, thêm chút mắm mà “đậm đà thương nhớ”. Nhìn mọi người say mê thưởng thức bát phở bốc khói thơm lừng, với chiếc quẩy nóng dầm trong thứ nước béo ngậy, tôi cố tìm hiểu do đâu, tiệm phở này nổi tiếng và thu hút người ăn đến thế. Thì ra, nguyên nhân chính ở chỗ “tươi” và “sạch”. Nhưng do đâu mà sạch? Qua các khách hàng gốc gác Hà Nội, từ lâu, gia đình có đàn bò chăn nuôi ở Ba Vì, những chú bò luôn được ăn cỏ sạch do nhân công tự trồng lấy. Và tươi, ở chỗ, khi mổ thịt một con bò, khâu vệ sinh và bảo quản được đảm bảo chặt chẽ nhất. Đối với xương ninh, chỉ dùng xương của con bò đó, tuyệt đối không mua xương ở những khu chợ khác để ninh nước dùng. Đến mức, các loại rau màu như húng, quế, tía tô, mùi tàu; các loại củ quả như khóm, chanh, hạt tiêu, sả, gừng, hành tỏi… đều được canh tác ở Ba Vì. Và tuyệt nhiên, khi sử dụng hết toàn bộ nguyên liệu từ một con bò, gia chủ mới tiếp tục mổ con bò khác, không bao giờ mua thịt bò, xương bò bên ngoài đem vào tiêu thụ ở quán phở của mình. Thì ra, để hình thành và bảo vệ uy tín một thương hiệu, quá trình kinh doanh đòi hỏi phải công phu và khắt khe như vậy. Nhờ đó mà phở Bát Đàn, qua hàng thế kỷ vẫn giữ được hương vị truyền thống, thông qua sự hài lòng của khách hàng. Ấn tượng nhất với tôi, lần đầu thưởng thức phở Bát Đàn, chính là hình ảnh người người xếp hàng trong tâm thế thoải mái đến không ngờ luôn.

Từ những gì đã chứng kiến ở phở Bát Đàn, tôi nghĩ rằng, bao thế hệ chủ quán phở này đã trung thành với thương hiệu gia truyền. Dựa trên nét văn hoá và sở thích ẩm thực của người Hà thành, “Xưa bầy, nay làm”, bằng mọi cách họ đã cố gắng giữ gìn một lề lối kinh doanh khắt khe mà tiền nhân đã tạo lập. Những gì có vẻ nhiêu khê ở đây đã trở nên dễ chấp nhận đối với khách hàng, không phải bỗng dưng cái thương hiệu không có gì là văn hoa, mỹ miều… đã trở nên thân thuộc với họ. Họ yêu Hà Nội là yêu nền văn hoá, văn hiến; họ tự hào, họ yêu quý Thủ đô và yêu cả mỗi sớm mai đến với “Phở Bát Đàn”.

Câu chuyện lần đầu đi ăn phở xếp hàng ở Hà Nội, được tôi lan toả không chỉ ở Quảng Bình, mà tất cả những nơi tôi đến. Những người đã thưởng thức thì trầm trồ, tán thưởng; người chưa biết thì “mắt dẹt mắt tròn”, xuýt xoa xin địa chỉ. Còn tôi, mỗi lần có dịp đến với Thủ đô, tôi không thể vắng mặt trong dòng người xếp hàng trước quán phở Bát Đàn. Từ câu chuyện này, liên hệ sang các lĩnh vực kinh doanh khác, “tất tần tật” đều phải đặt ra câu hỏi hóc búa: “Thương hiệu hay phá sản?”. Bài học từ phở Bát Đàn, chính là quy hoạch phát triển thương hiệu. Dù tại quán rất ít người phục vụ, nhưng ta không thể tính hết có bao nhiêu người đang chăn nuôi, trồng trọt tại trang trại, để làm ra cái sạch, cái tươi, mang đến sản phẩm chất lượng làm hài lòng thực khách. Suy cho cùng, không gì khác hơn là luôn luôn tìm mọi cách, thể hiện trách nhiệm với khách hàng, với đối tác, cao hơn là với xã hội, chúng ta sẽ có câu trả lời hữu hiệu nhất./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Tiến Nên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Lời ru từ hồn thiêng xứ sở
    Một buổi sáng nắng dịu dàng ôm ấp những hàng cây, tôi lang thang từ chùa Trấn Quốc dọc theo bờ Hồ Tây chừng quãng ngắn rồi ghé vào thăm ngôi đền Quán Thánh trầm mặc, nơi lưu giữ cả ngàn năm lịch sử của Thủ đô.
(0) Bình luận
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Nhân rộng mô hình câu lạc bộ văn hóa văn nghệ trong xây dựng nông thôn mới
    Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã ký ban hành Quyết định 3764/QÐ-BVHTTDLQ phê duyệt Kế hoạch xây dựng, nhân rộng mô hình câu lạc bộ hoạt động văn hóa văn nghệ nhằm bảo tồn và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống trong xây dựng nông thôn mới - Năm 2025.
  • Có một Trường Sa như thế trong “Trái tim của đảo”
    Tôi đọc tập thơ “Trái tim của đảo” (Nhà xuất bản Kim Đồng, 2025) của nhà thơ Hồ Huy Sơn vào một chiều cuối tháng Năm đầy nắng gió. Những vần thơ trong trẻo cứ thế trôi vào lòng, mở ra trước mắt tôi một Trường Sa vô cùng xinh đẹp, trong trẻo và nên thơ. Ở đấy, còn nhiều thiếu thốn nhưng đong đầy nghĩa tình, chan chứa yêu thương của con người xứ đảo.
  • Văn Cao, mùa bình thường...
    Văn Cao là một người tài hoa. Gọi ông là nhạc sĩ, thi sĩ hay họa sĩ đều được. Song tôi nghĩ, gọi ông là nhạc sĩ vẫn chuẩn xác hơn cả, bởi đó là điểm khởi đầu cũng là lĩnh vực ông bộc lộ tài năng nhất và cũng thành công nhất. Nhưng hãy khoan bàn về điều này, tôi muốn phác họa đôi nét về con người Văn Cao qua ấn tượng của mình sau hai lần gặp gỡ...
  • Giải pháp nào cho mục tiêu tăng trưởng kinh tế hai chữ số
    Trường Đại học Kinh tế (UEB) – Đại học Quốc gia Hà Nội vừa tổ chức Hội thảo quốc tế “Các vấn đề đương đại trong quản trị và kinh doanh” lần thứ 3 với chủ đề “Quản trị kinh doanh với mục tiêu tăng trưởng kinh tế hai chữ số bền vững của Việt Nam”.
  • Luật Công nghiệp công nghệ số và giáo dục phổ thông
    Từ ngày 01/01/2026, Luật Công nghiệp công nghệ số (số 71/2025/QH15) chính thức có hiệu lực, đánh dấu lần đầu tiên Việt Nam sở hữu một khung pháp lý toàn diện định hướng phát triển công nghiệp công nghệ số. Luật không chỉ bao quát các trụ cột như hạ tầng dữ liệu, công nghiệp bán dẫn và nguồn nhân lực số, mà còn đặt nền tảng cho việc phổ cập kỹ năng số trong xã hội, đặc biệt trong giáo dục phổ thông, nơi có thể đóng vai trò chuẩn bị năng lực số cho công dân tương lai.
Đừng bỏ lỡ
Lần đầu ăn phở xếp hàng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO