Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Cái ngày tôi chia xa Hà Nội

Lê Ngọc Sơn 06/06/2024 10:04

Tôi dừng xe chống chân đợi trong dòng người hối hả giờ tan tầm. Đường tắc. Tháng sáu, hơn năm giờ chiều, trời vẫn còn nóng hầm hập. Mồ hôi chảy thành dòng và bụi bám dính lấy da người. Mồ hồi ướt đẫm manh áo sơ mi mỏng và hơi nóng từ mặt đường nhựa bốc lên bỏng rát mặt. Khói từ những ống bô xả xám xịt, khét mùi, đậm đặc. Còi xe inh ỏi, ngột ngạt quá, tôi thấy như mình đang khó thở.

be16ec44af042b67a5c8ecc8b6b434ab.jpg
Tôi chợt nhớ về bài hát “Hà Nội và tôi” với lời ca da diết sao hợp với lòng mình tới vậy. Tôi rời đi mà trong lòng bao tiếc nuối... (Ảnh minh họa)

Đó là hồi tôi mới tốt nghiệp đại học. Năm năm trời từ tỉnh lẻ lên Thủ đô học tập, gắn bó thời sinh viên sôi nổi với mảnh đất Thủ đô. Những cơn mưa rầm rập, mưa xối xả cuối tháng chín, đứng đợi dưới hàng hiên lớp học. Đi qua mùa thu, qua những cơn mưa bất chợt, đi qua tháng năm tuổi trẻ, tự nhiên thôi, tình cảm với mảnh đất này vun lên ngày một.

Những ngày trời vào thu. Tháng Tám bộn bề những ước hẹn. Có nắng vàng rộm. Có hương cốm thơm bùi. Những vòng xe đi qua mùa phượng cháy. Tiếng ve tắt lịm. Chợt thu sang nhuộm nắng vàng mật ong. Tôi nhớ thuở nào đạp xe trên phố. Nhẹ đôi vai chưa vương vấn bụi trần. Vòng xe quay đều. Nhằn nhặn nhấm từng hương vị góc phố. Hương vị trong trẻo ngọt bùi của thơ ngây, của những ngày đầu bỡ ngỡ. Chưa biết chi. Ấy vậy mà tràn ngập muôn ngả sắc thu. Vàng óng ả. Tôi ngập tràn. Tôi chới với. Tôi yêu. Dồn dập. Một mùa thu trong trẻo. Đẹp thế. Muôn lối. Nhớ mãi không thôi. Cảm xúc về mùa thu Hà Nội năm 2004 hồi tôi còn là sinh viên năm thứ nhất Đại học Bách khoa Hà Nội khi đạp xe ngang qua góc phố ngã tư Chùa Bộc - Phạm Ngọc Thạch còn vương vấn như mới ngày hôm qua.

Ở Hà Nội có các bạn của tôi, có những cơ hội tuyệt vời mà đất quê không thể cho tôi. Và có hứa hẹn về một tương lai mà sự quyết tâm ở thời điểm đó trong tôi có thừa. Thế mà chỉ vì một lần tắc cứng đường hít khói bụi tôi đã có ý quay đầu? Có phải lần đầu tiên thưởng thức đặc sản này đâu. Ý nghĩ này hẳn đã âm thầm chảy nhẹ nhàng ẩn khuất trong tôi lúc nào không rõ.

Thời sinh viên dài dằng dặc, bước chân vào, chưa nghĩ tới ngày ra. Thế nhưng năm năm ngẫm lại, như cơn gió thoảng. Nhanh quá. Bất chợt bảo vệ tốt nghiệp, bất chợt uống những cốc bia với bạn cùng lớp ngày chia tay. Bất chợt thay đổi hết nếp sống bao nhiêu năm trời. Bất chợt, tôi viết đơn xin việc và đi rải khắp các nơi. Không một lời hứa hẹn, không một nơi nhận trước.

Nhớ tới năm cuối đại học, tôi cũng như bao bạn tham dự các buổi giới thiệu tuyển dụng của các công ty thời đó. Nào là Intel, Unilever, P&G… Hồi đó chỉ có những gương mặt “siêu sao” mới lọt tới vòng cuối của các công ty này. Tuy nhiên hầu hết do yếu tiếng Anh nên không thể vượt qua vòng phỏng vấn với chuyên gia nước ngoài. Nhớ lại thật buồn khi mà toàn bộ sinh viên khóa tôi học mà không một ai được Intel tuyển chọn để đi làm thực tập sinh cho họ.

Tôi nghĩ các thầy cô đã trang bị một kiến thức chuyên môn tốt. Bằng chứng là rất nhiều bạn vượt qua vòng thi kỹ thuật. Đề thi khá khó và phải nhờ bạn bên cạnh nhắc cho tôi mới qua được. Nhưng tới vòng phỏng vấn với chuyên gia thì để nghe được họ nói gì đã là khó, chứ nói gì tới trình bày và thể hiện khả năng của mình. Bây giờ thì các bạn sinh viên hẳn đã là khác rồi, bởi tôi thấy mới lớp mười mà các cháu đã ôn thi IELTS.

Quê tôi miền Trung, đất xứ Thanh nổi tiếng hiếu học, học giỏi để thoát nghèo. Thoát rồi thì thường ít người trở lại. Vì trở lại thì có đâu cơ hội mà thoát nghèo! Đất giờ đã khác, người ở các tỉnh khác, kể cả Thủ đô cũng về đây để “thoát nghèo”. Nhưng số này ít, cơ hội vẫn nằm ở các thành phố lớn, chủ yếu là ở Thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh. Những điểm sáng trên bản đồ vệ tinh Việt Nam về đêm là hai đầu đất nước và các thành phố lớn ven biển. Ban đêm rực rỡ cũng là nhịp sống của đô thị và ở đó là nơi tập trung công việc, tinh hoa và ồn ào của đất nước. Có lần chen chân vào phố bia Tạ Hiện về đêm mới thấy được cái hối hả của mọi người tận hưởng cuộc sống.

Tôi rời căn gác trọ, xuống nhà xách chiếc xe hòa vào dòng người đang lao đi xuôi ngược trên đường. Buổi chiều có một công ty hẹn phỏng vấn. Tôi tìm thấy công ty này đăng tuyển dụng trên một tờ báo mục việc cần người. Ông sếp còn trẻ, văn phòng cũ kỹ. Đưa tôi tờ báo dưới gầm bàn rồi bảo dịch ngược dịch xuôi. Nói chuyện một hồi thì ông ấy bảo em cứ về đi. Có lẽ cái bằng đỏ của tôi làm ông sếp lấn cấn. Lại một nơi nữa xôi hỏng bỏng không.

Cái sự hăm hở kiếm việc của tôi sau khi ra trường dần xẹp xuống khi va chạm vào thực tế ảm đạm của thị trường lao động. Năm đó là 2009. Kinh tế cắm đầu lao dốc sau mấy năm bùng nổ. Khủng hoảng kinh tế toàn cầu với “khoảnh khắc” Lehman Brothers tuyên bố phá sản.

Một công ty đang tuyển chân vẽ CAD. Chả có liên quan gì tới ngành tôi học, ngành tự động hoá. Tôi võ vẽ biết tý chút. Cùng cực tôi cũng rải đơn. Rải buổi sáng thì chiều được gọi luôn, hí hửng tưởng ngon rồi. Thế nhưng bên đó nghĩ sao chỉ hỏi dăm ba câu lại thôi. Cái nhiệt tình hăm hở của tôi trái ngược hoàn toàn với cái dửng dưng của nhà tuyển dụng. Hi vọng phồng lên rồi xẹp xuống, trong một buổi chiều. Buổi chiều hôm ấy sao buồn bã thế.

Có lẽ nào tôi phải rời Hà Nội để tìm cho mình một cơ hội. Tôi chợt nhớ về bài hát “Hà Nội và tôi” với lời ca da diết sao hợp với lòng mình tới vậy. Tôi rời đi mà trong lòng bao tiếc nuối.

Hà Nội ơi! Hà Nội ơi !

Cái ngày tôi chia xa Hà Nội

Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối

Những kỷ niệm một thời nông nổi

Cứ thôi thúc hoài, khắc khoải nơi trái tim./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Lê Ngọc Sơn. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Một thời gác trọ Thủ đô
    Trời về sáng, mưa lộp độp trên mái tôn. Mưa rộn ràng như tiếng trống khai hội. Khoan thai rồi dồn dập liên hồi như pháo trận. Ngủ thế nào được bây giờ.
(0) Bình luận
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
  • Giai nhân trong bức ảnh Hà thành bất tử
    Nhân dịp 70 năm giải phóng Thủ đô xin được dâng truyện ngắn này như một nén nhang thơm để tưởng nhớ những nghĩa sĩ anh hùng đã dâng hiến đời mình cho cuộc chiến đấu giải phóng Thủ đô. Trong đó có vợ chồng ông Hai Hiên. Hai Hiên - vị lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa “Hà thành đầu độc” năm 1908. Cuộc khởi nghĩa tuy thất bại nhưng đã làm chấn động 3 cõi Đông Dương khiến Paris phải run sợ. Ông Hai Hiên lúc đó mới ngoài 30 tuổi, bị thực dân Pháp xử tử chặt đầu, rồi treo thủ cấp ở Cửa Đông thành, nhằm uy hiếp tinh th
  • Nắng thu theo lối tôi về Hà Nội
    7 giờ sáng, đáp xuống nơi Thủ đô, trái tim của cả nước, tôi lại càng tự hào vì là người con Việt Nam. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi xa nơi đây, hân hoan lắm, 7 tiếng trên máy bay đem tôi về quê nhà. 7 năm xa nhà, tôi từ nơi xa học và làm việc trở về nhưng ký ức của tôi và nơi này không thể xóa nhòa. Từ trên máy bay và từ sân bay về trung tâm, tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt của một Hà Nội chuyển mình, hiện đại, văn minh.
  • Cả nhà ước năm mới
    Đêm 30, sau khi tôi và Thạo (con cả của tôi) chuẩn bị xong mâm cúng giao thừa, như đã thống nhất, cả nhà quây quần bên bàn trà để cùng nhau mơ ước.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO