Tôi mơ Hà Nội những mùa hoa

Nguyễn Thị Hiên| 27/12/2022 18:09

Tối qua, con gái của tôi thủ thỉ: “Mẹ ơi! Sau này con sẽ chuyển nhà ra Hà Nội ở”. “Vì sao thế con?”. “Vì Hà Nội có Lăng Bác Hồ, có Hồ Gươm, có cầu Thê Húc,…đẹp lắm mẹ ạ!”

1-1605714708-845-width1600height1236.jpg
Ảnh minh hoạ

Hai mẹ con cùng cười. Con gái không biết rằng, được đặt chân lên mảnh đất linh thiêng, nghìn năm văn hiến cũng là ước mơ từ thuở nhỏ của tôi. Ngày ấy, khi chị gái cùng xóm đưa về một gói cốm được gói trong lá sen với hương thơm mát dịu, ăn dẻo chứ không giòn tan như cốm mẹ thường làm và nói đó là cốm làng Vòng ở tận ngoài Hà Nội, tôi đã bắt đầu ấn tượng với cái tên Hà Nội.

Sau này lớn lên, tôi biết Thủ đô không chỉ có cốm làng Vòng mà còn vô vàn những điều khác đã đi vào thơ ca nhạc họa không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn khiến lòng người khôn nguôi thổn thức. Nhưng điều khiến tôi thích nhất ở Hà Nội có lẽ là những mùa hoa: Hoa cúc họa mi, hoa sen, hoa sữa, hoa đào... Mùa hoa nào cũng rưng rưng thương nhớ.

Chẳng hiểu sao, mỗi lần bắt gặp một bức hình nào đó ghi lại hình ảnh những chiếc xe đạp chở đầy hoa trên đường phố Hà Nội tôi lại nhìn đến ngẩn ngơ, vì với tôi nó quá đẹp, quá thơ. Chiếc xe đạp cũ, cô bán hàng lam lũ với bộ quần áo lao động nhiều khi đã bạc màu khiến tôi nhớ đến mẹ của mình. Cô chở trên chiếc xe ấy cơ man nào là hoa, mùa nào hoa nấy, những bông hoa, bó hoa nằm cạnh nhau: Hoa hồng rực rỡ, hoa sen thanh khiết, cúc họa mi trắng muốt, khiêm nhường… Tất cả tung tẩy khoe sắc và cùng người bán rong ruổi khắp phố phường đông đúc. Người chăm hoa như chăm con mọn, hoa như hiểu lòng người nên cố gắng luôn tươi tắn, rạng ngời. Dường như hoa muốn tìm đến tận nơi người yêu chúng và cần chúng để rồi chúng tiếp tục được sống hết mình với mùa của riêng mình trong những ngôi nhà sang trọng hoặc trong những nếp nhà giản dị. Có hề gì, hoa chẳng hề kén chọn, chỉ cần nơi đó nó được nâng niu, trân trọng.

Những mùa hoa Hà Nội

Thơm nồng bước chân ai

Lạc một giấc mơ dài

Rưng rưng một chiều quen lạ…

Tôi gọi đó là những người phụ nữ chở giấc mơ hoa của phố, giấc mơ đẹp đẽ kiêu kì luôn gắn với chân dung khắc khổ, dù khắc khổ vẫn luôn tất bật, niềm nở với nụ cười thường trực trên môi. Họ giản dị tột cùng với khuôn mặt đẫm mồ hôi trong những ngày đường phố khô hanh vì nắng nóng, rồi thoáng rùng mình trong tiết đông sang. Cuộc mưu sinh cùng cái đẹp và chính bản thân họ cũng đẹp, vẻ đẹp của vất vả đời thường. Tôi đã thầm nhủ, nhất định một ngày nào đó, chính tôi chứ không phải ai khác, sẽ ghi lại hình ảnh về chiếc xe đạp chở đầy hoa tươi ấy.

Cô T là cô giáo thời đại học của tôi. Cô đẹp lắm, một vẻ đẹp nền nã, dịu dàng. Cô chậm rãi, thanh thoát trong từng cử chỉ, dáng đi, lời nói. Hồi đó, cô hướng dẫn tôi làm khóa luận tốt nghiệp, chỉ bảo tận tình và thương tôi hết mực. Rời trường, người tôi nhớ nhất có lẽ là cô. Nhưng chưa kịp quay lại thăm thì cô đã chuyển công tác đi nơi khác. Thật tình cờ, nơi đó lại là Hà Nội. Thực ra, cô là người Hà Nội gốc, theo chồng vào Tây Nguyên một thời gian rồi lại quay trở về vì nhiều lí do mà tôi đoán, lí do lớn nhất là yêu và nhớ. Thỉnh thoảng cô trò vẫn liên lạc, vẫn hẹn nhau về một ngày hội ngộ tại Hà thành. Tôi nghĩ: Mỗi người sẽ thuộc về một vùng đất nhất định, là nơi đó chứ không thể là nơi nào khác. Cô giáo của tôi, với khí chất ấy, với vẻ đẹp ấy chỉ có thể là người con gái sinh ra ở Thủ đô và gắn bó với Thủ đô:

Không thơm cũng thể hoa nhài

Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An.

Nghĩ về cô, tôi đồ rằng, ngày trước, thi sĩ đa tài đa tình Quang Dũng khi viết về giấc mơ của một thời trai trẻ sau những giờ giao tranh khốc liệt với kẻ thù: Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm có lẽ là đang viết về một dung nhan như cô, mỗi bước đi như có hoa trên đất, như có hương thoảng nhẹ trong không gian.

Chị họ tôi cũng đang sống và làm việc tại Hà Nội. Chị ấy không đẹp một cách xuất sắc nhưng duyên dáng và giỏi. Với tấm bằng xuất sắc ngành Luật, vừa ra trường chị đã về công tác tại một cơ quan Nhà nước khá có tiếng tăm. Bây giờ chị đã là tiến sĩ, vợ chồng thành đạt, con cái giỏi giang. Nếu có cơ hội ra Hà Nội, chắc chắn tôi sẽ tìm gặp chị, một nhân tài sống giữa Thủ đô. Và tôi biết, những người phụ nữ như chị ở đây có vô vàn. Họ đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển chung của nơi được coi là trái tim của đất nước hình chữ S, mảnh đất địa linh nhân kiệt chắc chắn sẽ là nơi hội tụ của người tài và người tài càng nhiều thì linh khí của Thủ đô lại càng thêm dồi dào, bền vững. Mỗi người tài đều là một bông hoa rực rỡ bốn mùa không vơi nhựa sống vì được thỏa thích phát triển, bung hết xuân thì dù đó là “bông hoa lạ” đến từ viễn xứ.

Đọc Một người Hà Nội của nhà văn Nguyễn Khải, tôi mê nhân vật bà Hiền lắm. Người đâu mà sang thế cơ chứ, sang từ trong cốt tủy, sang từ ngoại hình cho đến tính cách, không cần tô vẽ màu mè, không cần cố tỏ vẻ, cái sang ấy vẫn hiển hiện, bền bỉ qua bao nhiêu năm tháng, qua bao nhiêu biến cố thăng trầm. Đó mới là cốt cách thuần chất Hà Nội nhất. Nguyễn Khải ví những người như bà Hiền là hạt bụi vàng của Hà Nội quả không sai và không ngoa. Tôi biết nguyên mẫu của nhân vật ấy ở ngoài đời có không ít. Đó có thể là một cô bán hàng rong, ngày ngày gò lưng đạp xe chở đầy những loài hoa đỏng đảnh khó chiều, là một người vợ, người mẹ, người bà miệt mài với công việc nội trợ, âm thầm giữ gìn và truyền lại cho con cháu nền nếp gia phong, là người phụ nữ thành đạt, hoạt động sôi nổi ngoài xã hội… Với tôi, họ đều là những bông hoa đang khoe sắc, tỏa hương theo cách của riêng mình. Tôi thầm ngưỡng mộ họ, ngưỡng mộ vẻ đẹp, sự kiên cường, bền bỉ của họ, họ sống hết mình và thuộc về Hà Nội. Và Hà Nội là giấc mơ của tôi, là giấc mơ không chỉ của riêng tôi.

Mỗi khi mơ về Hà Nội, tôi lại mơ về những mùa hoa, những mùa hoa của thiên nhiên và những mùa hoa của cuộc sống đời thường.

Tôi thấy bước chân của mình nhẹ bẫng, trôi về chốn Hà thành cùng với những mùa hoa…

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Thị Hiên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Ôi Thủ đô bắt đầu từ đâu
    Việt Nam nơi đâu chẳng có những kinh đô. Những kinh đô được cha ông dựng nghiệp bao đời, qua năm tháng thăng trầm rồi lại hợp nhất là một. Gần bốn kinh đô được định tên trên bản đồ đất Việt, có những kinh đô thành huyền thoại như Phong Châu, Cổ Loa; có kinh đô duyên dáng bí ẩn như Huế, có kinh đô cổ kính như Hoa Lư, có kinh đô ấn tượng như Thăng Long - Hà Nội. Nhưng nơi vùng đất đế đô, phía những miền đất định đô, những kinh đô chẳng bao giờ hết những câu chuyện dã sử huyền thoại cuốn hút.
(0) Bình luận
  • Xúc cảm Hà Nội
    Thơ viết về Hà Nội tôi có câu: “… Đường thơm hương sữa/ Níu lòng người xa/ Phố phường Hà Nội/ Lưu luyến Hào hoa”.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Khẩn trương phục hồi di sản bị hư hại sau mưa lũ
    Để khẩn trương khắc phục hậu quả thiên tai, bảo vệ di sản văn hoá trên địa bàn 04 tỉnh, Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đề nghị Ủy ban nhân dân các tỉnh Gia Lai, Đắk Lắk, Khánh Hoà, Lâm Đồng tổ chức kiểm tra, rà soát hiện trạng kỹ thuật, đánh giá mức độ hư hại của các công trình di tích, bảo tàng trên địa bàn tỉnh.
  • Khai mạc Festival quốc tế Âm nhạc mới năm 2025 tại Hà Nội
    Diễn ra từ ngày 27/11 đến 1/12/2025 tại Hà Nội, Festival Quốc tế Âm nhạc mới lần thứ IV quy tụ sự tham gia của gần 30 nhạc sĩ, nghệ sĩ quốc tế đến từ: Liên bang Nga, Tatarstan, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Cộng hòa Adygea, Đan Mạch, Bỉ, Đức, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Trung Quốc, Australia, Lào.
  • “Lửa cháy Phiên Ngung” và “Chìm trong vòng xoáy” đoạt Huy chương vàng tại Liên hoan Tuồng và Dân ca kịch toàn quốc 2025
    Ban tổ chức trao 2 huy chương vàng cho vở diễn "Lửa cháy Phiên Ngung" của Nhà hát Sân khấu truyền thống Quốc gia Việt Nam và kịch hát dân ca "Chìm trong vòng xoáy" của Trung tâm Nghệ thuật truyền thống Nghệ An.
  • Nhà thơ Hữu Loan và nhà văn Tô Hoài qua bút ký của Lê Xuân Sơn
    Ngày 9/10/2025, nhà báo Lê Xuân Sơn (từng là biên tập viên Báo Người Hà Nội, Tổng Biên tập Báo Tiền Phong) ra mắt ba tập sách mới, gồm hai tập bút ký và một tập thơ. Đọc tập bút ký “Mây trắng còn bay” (Nxb Hội Nhà văn, 2025), có thể nhận ra ở anh tình yêu văn chương mê đắm, phong cách riêng và bản lĩnh của một cây bút ký giàu trải nghiệm. Là một nhà báo kỳ cựu, chăm đi, chăm viết, đồng thời cũng là người có nền tảng văn chương vững vàng, Lê Xuân Sơn đã có điều kiện tiếp xúc với nhiều văn nghệ sĩ đương đại.
  • Càng sống đời càng đầy đặn yêu thương
    “Trước hoàng hôn” (Nxb Hội Nhà văn, 2025) là tập thơ thứ 19 của Quang Hoài. Tập thơ ra đời vào thời điểm đặc biệt: nhà thơ - đại tá của chúng ta vừa bước sang tuổi 80 và đang chiến đấu với trọng bệnh. Nhưng như chưa hề biết đến tuổi già và như để quên đi sự thách đố nghiệt ngã của số phận, nhà thơ Quang Hoài vẫn bình thản yêu và sống, bình thản yêu và làm thơ một cách bản lĩnh, đầy nhân bản.
  • Triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc”
    Tiếp nhận tư liệu, hiện vật và triển lãm “Con đường Cách mạng - Đồng chí Hồ Chí Minh tại Trung Quốc” nhân kỷ niệm 45 năm thành lập Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế.
  • Di sản văn hóa Hồ Chí Minh trong lòng nhân dân TP Huế
    Nhân kỷ niệm 45 năm thành lập, Bảo tàng Hồ Chí Minh Thành phố Huế tổ chức Hội thảo “Di sản văn hóa Hồ Chí Minh trong lòng nhân dân Thành phố Huế”.
  • Hà Nội tổ chức nhiều động văn hóa – nghệ thuật chào mừng Đại hội XIV và Tết Nguyên đán
    Hà Nội yêu cầu xây dựng chuỗi hoạt động phụ trợ cho Chương trình Countdown 2026 đảm bảo nội dung phong phú, hấp dẫn, hiện đại đáp ứng nhu cầu hưởng thụ văn hóa, nghệ thuật của Nhân dân và du khách trong thời khắc đón chào năm mới...
  • “Người giữ hồn di sản” giành Bông sen Vàng cho phim tài liệu xuất sắc
    Tại Liên hoan Phim Việt Nam 2025, bộ phim tài liệu “Người giữ hồn di sản” do đạo diễn Lê Thanh Lịch và Đặng Minh Hùng (Trung tâm Điện ảnh Văn hóa, Thể thao và Du lịch Việt Nam) thực hiện đã xuất sắc giành giải Bông sen vàng - hạng mục Phim tài liệu.
  • "Giai điệu tự hào" trở lại với chủ đề “Vang mãi bài ca người lính”
    Chương trình “Giai điệu Tự hào” sẽ trở lại lúc 20h10 ngày 7/12/2025 trên VTV1 với chủ đề “Vang mãi Bài ca người lính”, nhân kỷ niệm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12.
Tôi mơ Hà Nội những mùa hoa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO