Truyện

Những hòn đá

Kiều Bích Hậu (dịch từ bản tiếng Anh) 14:04 01/07/2024

Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.

img_3840.jpg
Minh họa của Vũ Khánh

Mỗi sáng thức dậy, những người lạ này nhìn thấy những hòn đá ở cổng tòa lâu đài. Đầu tiên, chỉ có hai, ba hòn đá. Sau đó số lượng hòn đá tăng lên. Rồi họ thấy chúng càng ngày càng tiến lại gần cổng lâu đài. Họ thu dọn chúng, nhưng sáng hôm sau lại thấy đá xuất hiện nhiều hơn, gần cổng hơn.

Sau đó những người nước ngoài này xây một hàng rào xung quanh lâu đài. Tức thì những hòn đá lại xếp đống trước cửa và họ đành mặc kệ. Chẳng bao lâu sau, con đường bụi bặm dẫn đến tòa lâu đài đã bị đá lấp kín. Thế rồi móng các cột trụ hàng rào bắt đầu bị suy yếu đi. Những người lạ bèn chuyển đá đặt quanh gia cố móng cột.
Những bà già trong làng mặc áo đen, đầu choàng khăn đen và thắt hai đầu khăn dưới cằm, miệng và mắt ở cùng một bên, tập trung trên đường, huơ gậy trên không, còng người nhưng đầy mãnh liệt, hét lên với giọng the thé. Họ cũng trở thành vật cản trên đường. Nhưng họ không là mối quan tâm của những người lạ… Người đàn ông lạ không hiểu ngôn ngữ cổ. Ông ta im lặng và đi vào sân lâu đài.
Ngày hôm sau, những người phụ nữ đi ra đường và bắt đầu nhặt đá bỏ vào tạp dề đen vá víu của họ. Người lạ bước ra và bắt đầu la hét. Những bà già còng gập người, chống nạng bỏ đi, tạp dề của họ đầy đá, đuôi nút khăn choàng đầu thì lất phất theo bước chân gấp gáp.
Người lạ bước ra và thu đá về chân cột trụ hàng rào, những bà già hầm hừ đe dọa, tiến về phía ông ta. Họ đến nhặt đá vào tạp dề mà người lạ chặn đường, la hét đuổi nên đành càu nhàu bỏ đi.
Một đêm, có người đàn ông đến gõ cửa tòa lâu đài.

“Tôi mang đến cho ông hòn đá này”, người đàn ông nói.
“Cảm ơn ông”, người lạ đáp, nhận hòn đá và đặt nó vào trong hầm.
Buổi tối hôm sau người đàn ông lại gõ cửa tòa lâu đài. Chó liền sủa dữ. Người lạ mở cửa.

“Tôi mang đến cho ông hòn đá này”, người đàn ông nói.

“Cảm ơn ông”, người lạ trả lời, nhận lấy hòn đá và đặt nó vào trong hầm.

Buổi tối thứ ba, người đàn ông lại gõ cửa tòa lâu đài. Con chó lại sủa rất dữ. Người lạ mở cửa.

“Tôi mang đến cho ông hòn đá này”, người đàn ông nói.

“Cảm ơn ông”, người lạ đáp.

“Nhưng tôi muốn đổi lại bằng thứ gì đó”, người đàn ông nói.

“Thứ gì?” người lạ hỏi.

“Cái bánh mì to bằng bánh xe”.

“Hòn đá này không thể có giá bằng chiếc bánh mì to như bánh xe được”.

“Nó đáng mà”.

“Tôi không cần hòn đá của ông”, người lạ nói.

“Có, ông cần nó đấy”, người đàn ông đáp.

“Thôi được, tôi sẽ đổi hòn đá này bằng chiếc bánh mì to bằng bánh xe, nhưng từ ngày mai, tôi sẽ không nhận bất cứ hòn đá nào của ông nữa”, người lạ nói, nhận lấy hòn đá tròn và đặt nó vào trong hầm.

Vào đêm thứ tư, người đàn ông không gõ cửa tòa lâu đài nữa. Ông ấy chết. Con chó cũng chết trong đêm ấy.

Đêm đầu tiên của tuần tiếp theo, một người đàn ông khác trong làng gõ cửa tòa lâu đài. Người lạ mở cửa.

“Tôi mang đến cho ông hòn đá này”, người đàn ông nói.

“Cảm ơn ông”, người lạ trả lời rồi mang hòn đá vào hầm.
Buổi tối thứ ba người đàn ông lại gõ cửa tòa lâu đài. Chó lại sủa rất dữ. Người lạ mở cửa.

“Tôi mang đến cho ông hòn đá này”, người đàn ông nói.

“Cảm ơn ông”, người lạ đáp.

“Nhưng tôi muốn đổi lại bằng thứ gì đó”, người đàn ông nói.

“Thứ gì?” người lạ hỏi.

“Cái bánh mì to bằng bánh xe”.

“Cái hòn đá này không thể có giá bằng chiếc bánh mì to như bánh xe được”.

“Nó đáng mà”.

“Tôi không cần hòn đá của ông”, người lạ nói.

“Có, ông cần nó đấy”, người đàn ông nói.

“Thôi được, tôi sẽ đổi hòn đá này bằng chiếc bánh mì to bằng bánh xe, nhưng từ ngày mai, tôi sẽ không nhận bất cứ hòn đá nào của ông nữa.”, người lạ nói, nhận lấy hòn đá tròn và đặt nó vào trong hầm.

Vào đêm thứ tư, người đàn ông không gõ cửa tòa lâu đài nữa. Ông ấy chết. Con chó cũng chết trong đêm ấy. Trong hầm, những hòn đá được xếp chồng lên nhau rất đẹp như những cột đá, hoặc như người tuyết.

Vào đêm đầu tiên của mỗi tuần, lại có một người đàn ông khác gõ cửa tòa lâu đài. Những người phụ nữ trong bộ đồ đen đứng khắp con đường, nhặt đá bỏ vào tạp dề đen vá víu của họ. Người lạ bước ra và la mắng họ, họ lòng khòng bỏ chạy, đầu che kín khăn choàng đen. Người lạ thu nhặt đá vào hầm xếp cột khiến những người đàn bà mặc áo choàng đen chu môi kêu thét, chửi thề bằng ngôn ngữ mà người lạ không hiểu. Những lớp đá trên đường mỗi ngày một dày lên. Những cột đá cũng mọc lên liên tiếp trong hầm.

Một đêm, người đàn bà ngoại quốc, mặc bộ đồ đen đi ra ngoài và tiến đến ngôi nhà lớn giữa làng. Các cửa sổ tỏa ra ánh sáng đèn. Người đàn bà tiến gần hơn đến ngôi nhà. Bên trong nhà, những người đàn bà của làng, mồ hôi nhỏ tong tỏng dưới lớp khăn đen trùm đầu, đang mài những hòn đá nhặt được trên đường thành bột, rây và nhào thành những ổ bánh tròn, rồi nướng trong lò./.

Andrea H. Hedes (Romania)

Bài liên quan
  • Chiếc ghế mây của cha
    Những ngày mưa to gió lớn, không đi làm nương được, mẹ rủ đám con gái chúng tôi lấy ghế mây ra đầu hè ngồi khâu vá. Bà nội tôi đeo kính lão xỏ kim, bà cười móm mém theo những câu chuyện kể tếu táo của đám trẻ chúng tôi. Chiếc ghế mây phát ra âm thanh kin kít chịu đựng sức nặng cơ thể con người theo những điệu cười khúc khích.
(0) Bình luận
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
  • Phở Đệ Nhất Thanh - Truyện ngắn của Huỳnh Trọng Khang
    Con vàng anh yếm cam nghiêng đầu rỉa cánh. Trong ánh nhập nhoạng của ngày vừa vào sáng, nhúm lông vũ bé bỏng như đốm lửa hoang dã bập bùng trong chiếc lồng treo trước nhà chú Xè.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Những hòn đá
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO