Truyện

Đôi mắt xuyên bão

Truyện ngắn của Nguyễn Mạnh Thắng 30/09/2025 07:00

Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.

Hương trà sen đã đồng hành, giúp cô thêm nghị lực để vượt qua bóng đêm đen đặc, giúp cô không bị chìm đắm trong vũng bùn đặc quánh cô đơn, thiếu thốn. Hương trà thơm nhè nhẹ, đắng ngắt rồi lại dịu ngọt rất sâu, cứ như cuộc đời cay đắng mà Hương đã vượt qua. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, Hương cố nhấm nháp hết ly trà rồi đứng dậy với chiếc túi rời khỏi căn phòng quen thuộc.

tc-nnv-cs-4_n.jpg
Minh họa của Lê Tiến Vượng

Hôm nay, lần đầu tiên Hương được mời làm diễn giả cho một hội thảo nhỏ về khởi nghiệp của nữ giới. Hương đứng trên sân khấu, chiếc áo dài màu lam nhạt khiến cô như một vệt mây đứng giữa ánh đèn. Cô không nói về bất động sản. Cô kể một câu chuyện:
Có những lúc, chúng ta phải đi qua tro tàn để biết lửa quý đến nhường nào. Và phải bước một mình rất lâu mới hiểu, ánh sáng không đến từ ai khác, mà đến từ chính lòng can đảm của ta…
Tôi đã trải qua những đau khổ và dằn vặt, những thiếu thốn và thậm chí từng nghĩ đến cái chết để giải thoát khỏi trần thế trầm luân. Nhưng tôi đã đứng dậy và bước tiếp trên con đường đời gập ghềnh, nhiều cạm bẫy bằng một niềm tin vào hạnh phúc phía trước. May mắn đã đến và đã đưa tôi đến với các bạn, đứng trước các bạn hôm nay.

Cả khán phòng im lặng. Một vài người lau nước mắt. Những tiếng vỗ tay sau đó không rào rào như thông lệ, mà chậm rãi, trầm ấm, giống như một lời biết ơn thầm thì.

Cuối buổi, một người đàn ông đứng ở cuối hội trường chẳng chịu về, như chờ ai đó. Người ấy là Tuấn và đã từng cùng Hương đầu ấp má kề. Tuấn không thay đổi nhiều, chỉ gầy hơn, dáng lưng hơi cong xuống. Anh đứng chờ đến khi không còn ai mới bước lại chỗ Hương đứng. Đôi mắt anh không còn lửa, không còn cả tàn tro, giống như hai giếng nước cạn, phản chiếu sự hối hận khô khốc.

- Anh xin lỗi, Hương ạ!

Hương đứng yên một lát, rồi khẽ gật đầu. Trong đáy lòng, cô không còn oán trách. Mỗi người đều có giai đoạn tối của riêng mình. Điều khác biệt là có người chôn vùi nó, có người bước qua nó để sống một cuộc đời khác.

- Tôi không cần lời xin lỗi - cô nói, giọng nhẹ như gió. Rồi cô tiếp, tôi chỉ mong sau từng ấy năm, anh học được cách giữ lửa thay vì đốt nó đi.

Tuấn cúi đầu. Không phải vì hổ thẹn. Mà vì cuối cùng, anh cũng hiểu: Ánh mắt năm xưa của mình đã thiêu rụi một đóa hoa, và đóa hoa ấy không chết, mà hóa thành lửa, thứ lửa không ai dập được.

***

Hương sinh ra giữa lòng phố nhỏ, thuộc thế hệ nửa đầu 7X. Cô có dáng nhỏ nhắn với vòng eo thắt đáy lưng ong và một đôi mắt trầm như mặt nước đêm thu. Không đẹp sắc sảo, nhưng cái nền nã, đằm thắm của cô như ánh trăng mười sáu, dịu mà sáng tận đáy hồn.
Thời thiếu nữ, Hương có không ít người theo đuổi. Trai công chức, trai kinh doanh, cả cậu ấm con nhà danh giá, ai cũng liêu xiêu vì nụ cười nghiêng và giọng nói mềm như lụa của cô. Nhưng Hương cứ lửng lơ như con thuyền nhỏ giữa dòng đời chưa muốn cập bến. Cô say mê công tác Đoàn, say những buổi văn nghệ, những trại hè tình nguyện. Hương chọn lý tưởng làm la bàn, chọn con đường nhiều bụi bặm để đi.

Rồi định mệnh đến. Trong đêm chi đoàn tổ chức chương trình giao lưu văn nghệ, giữa dàn nam nữ nhốn nháo, có một người đàn ông mới xuất ngũ, cao lớn, ít nói, đứng yên như cột mốc đá. Đèn sân khấu quét ngang mặt anh và Hương nhìn thấy đôi mắt ấy sâu và rực như ánh lửa trong đêm lạnh.

Ngay giây phút ấy, tim Hương co thắt, má cô ửng hồng như cánh đào tháng Chạp. Cô ngoảnh đi rồi lại ngoảnh về. Cái cổ phản bội cái đầu, còn con tim thì chẳng chờ lý trí cho phép. Hương biết, mình đã rơi vào đáy mắt ấy, đáy mắt có cả vực thẳm và ngọn lửa.

Họ đến với nhau như dòng lũ tháng bảy ào ạt, đắm đuối, không hề chần chừ. Cưới nhau trong tiếng pháo rộn ràng, Hương mặc áo dài đỏ, gương mặt cô dâu thánh thiện như đóa loa kèn tháng Tư. Cuộc sống gia đình bắt đầu bằng gian bếp nhỏ, chiếc quạt máy cũ và một ước mơ giản dị: có mái nhà riêng để con lớn lên có chỗ chạy nhảy.
Hương chăm chỉ, tháo vát. Sáng đi làm, tối bán hàng, khuya về còn chong đèn đếm từng đồng tích cóp. Tuấn, chồng cô không mấy để tâm đến chuyện tiền nong. Anh ít nói, càng ít lo, phó mặc mọi thứ cho vợ gánh. Nhưng Hương không phiền lòng. Đàn bà khi yêu, bao dung như đất.

Khi đứa con đầu lòng ra đời, họ quyết định xây nhà. Có trong tay vài chục triệu như muối bỏ bể nên Hương đành tính toán, vay mượn bạn bè. Tuấn đi hỏi họ hàng nhưng trở về với ánh mắt lảng tránh. Mọi cánh cửa đóng sập.

- Hay là em vay đứng, vay nóng một lần? Có người mách nước: Làm xong nhà rồi xoay sau, dễ hơn.

Hương cắn răng. Cô đi vay chỗ này đắp chỗ kia, lấy lòng người nọ, vẽ viễn cảnh trả nợ người kia. Cuối cùng, ngôi nhà hai tầng nhỏ xinh mọc lên giữa đồng. Gạch mới, sơn mới, giấc mơ mới tưởng như sẽ mở ra một thiên đường. Nhưng địa ngục bắt đầu từ đó.

Tuấn thay đổi. Hoặc đúng hơn, lửa trong anh tắt lịm. Anh soi mói, ghen tuông vô cớ, chì chiết từng hành động nhỏ của Hương. Những đêm dài vắng ngủ, cô nghe tiếng cửa mở, tiếng ly đập, rồi tiếng anh rít qua kẽ răng:

- Nhà này của ai mà cô vác mặt về? Cô vay tiền ai mà làm ra nó?
Không chịu nổi, Hương viết giấy li hôn và bỏ đi. Nhưng trong mắt người đời, cô là kẻ “bỏ nhà theo trai”. Không giấy nợ, không chữ ký, không bằng chứng nào cho thấy Tuấn cùng cô vay tiền xây nhà. Mảnh đất đứng tên cha mẹ anh, căn nhà dĩ nhiên là của anh. Còn Hương, người dầm mưa đội nắng để dựng nên từng viên gạch chỉ là “người ngoài”.

Phiên tòa khép lại. Cô trắng tay. Những người từng ăn cưới hôm nào nay nhìn cô với ánh mắt thương hại hoặc dửng dưng.

Ra khỏi cổng tòa, Hương đi như người mộng du. Đôi dép quai hậu lẹp xẹp giữa trưa hè. Cô ngoảnh lại lần cuối nhìn căn nhà, nơi cửa sổ tầng hai còn treo chiếc chuông gió cô từng mua. Nó vẫn reo leng keng trong gió, còn lòng cô thì hoang hoải như bãi đất sau cháy, toàn tro.

Hương về nhà mẹ. Mẹ cô, một người phụ nữ góa bụa đã quen với những mất mát không hỏi, không trách. Bà chỉ rót cho con gái một bát trà nóng, đặt vào tay cô và bảo:

- Sống lại từ đầu đi con. Chỗ nào ngã, đứng lên chỗ đó.
Hương gật đầu. Không nước mắt. Cô đã khóc cạn rồi.

Ngày bắt đầu lại, Hương chỉ có trong tay một túi giấy tờ, một cuốn sổ nợ và một đứa con trai nhỏ với đôi mắt luôn nhìn mẹ như thấu hết mọi khổ đau.

Cô quay về nghề cũ, dạy tin học buổi tối, làm kế toán part-time ban ngày. Đồng lương ba cọc ba đồng nhưng Hương nhẫn nại. Cô học lại mọi thứ: cách xin giấy phép, cách tra bản đồ địa chính, cách lập hợp đồng mua bán. Đêm, cô viết thuê bài quảng cáo cho các đại lý bất động sản. Có hôm ngủ gục trên bàn làm việc, bàn tay còn ôm chặt chiếc máy tính nóng rực.

Tháng này qua tháng khác, nợ cũ dần dần được gạch bỏ từng dòng.
Rồi cô mở văn phòng môi giới nho nhỏ, chỉ một bàn làm việc, một cái bảng mica và mấy tập hồ sơ. Người ta đến, thấy cô gầy gò, ăn nói cẩn trọng, thường quay đi. Nhưng ai một lần giao dịch, đều quay lại. Hương không hứa suông. Cô giải thích rõ từng mét vuông, từng loại đất, từng quy định pháp lý. Trong thị trường lắm gian dối, sự tử tế là một thứ hàng hiếm.

Bốn năm sau, Hương trả hết nợ. Sáu năm sau, cô là chủ 3 văn phòng, chuyên phân lô đất nền vùng ven.

***

Mười năm sau ngày ly hôn, Hương trở lại nơi cũ. Không phải để tìm lại bóng người xưa, mà để mua lại mảnh đất bên cạnh, nơi ngày xưa là nơi con trai cô tập đi. Khi cô đứng chờ người mở cổng, cánh cửa bật mở và Tuấn bước ra.

Họ nhìn nhau.

Hôm nay Tuấn không còn ánh mắt lửa ngày xưa. Chỉ còn u tối của một ngọn đèn mòn dầu. Anh gật đầu. Cô mỉm cười.

Họ không nói với nhau câu gì.

Tuấn muốn bán mảnh đất có căn nhà mà Hương đã từng xây lên bằng mồ hôi và công sức trong nhiều năm. Bây giờ, Hương biết trả giá thế nào cho phù hợp. Trả rẻ quá thì chắc gì Tuấn đã bán, còn trả giá cao hơn cũng không ổn vì chắc gì Tuấn đã đồng ý. Tuấn không phải là kẻ dễ bị coi thường và càng không phải là kẻ dễ dàng chìa bàn tay để người đời bố thí. Trong anh ta luôn chất chứa sự tự kiêu, tự mãn. Nhưng công bằng mà nói thì giữa cô và Tuấn chẳng còn chút tình cảm nào níu kéo, chẳng còn chút vấn vương gì để mà luyến tiếc. Ngay cả đứa con chung cũng thế. Từ ngày ly hôn Tuấn không hề đưa cho Hương đồng nào để nuôi con. Hơn nữa, Tuấn cũng chẳng đến thăm con vào cuối tuần như đã từng hứa với nó. Hương cũng chẳng thể trả giá cao cho mảnh đất này. Bởi nếu thông tin lộ ra, người trong giới bất động sản, những đối tác thân thiết của Hương mà biết được sẽ cười cho. Làm sao định giá đúng giá trị của mảnh đất, nơi có những ký ức rất buồn của cô để đưa ra quyết định chính xác?

Buổi tối hôm đó, Hương về nhà, mở cửa sổ. Gió ùa vào, cuốn theo tiếng côn trùng rả rích. Ngoài vườn, cây hoa sữa bắt đầu nở, mùi hương thoang thoảng lan trong gió nhẹ.

Cô đi vào trong nhà tìm cái hộp gỗ cũ, đem ra ngoài và đặt lên mặt bàn cùng với mảnh khăn tay ngày cưới và một tấm ảnh đã ố màu: Cô và Tuấn đứng bên nhau, cười rất tươi. Cô không ghét tấm ảnh đó. Nó là minh chứng rằng một thời, cô đã yêu thật lòng. Còn giờ đây, khi cuộc đời đã đi đến mùa gió an lành, cô chỉ cần yêu chính mình.

Hương rút một tờ giấy, viết dòng chữ:

“Không có gì là mãi mãi, kể cả tổn thương. Nhưng bài học thì ở lại. Mãi!”

Đóng nắp và đưa chiếc hộp vào vị trí vốn cũ của nó, Hương thấy mình tràn đầy năng lượng, trẻ lại giống như thời thanh xuân, nhưng trái tim thì không còn loạn nhịp.

Sáng hôm sau, trời trong vắt như mặt gương. Cô pha trà sen, vẫn bằng những động tác chậm rãi quen thuộc, nhưng hôm nay, hương trà có gì đó rất khác, nhẹ và thanh hơn. Phải chăng lòng cô đã đổi khác?

Đúng lúc này thì thằng bé, con trai Hương, nay đã 12 tuổi lững thững xuống cầu thang. Nó dụi mắt rồi ngồi vào bàn ăn sáng. Bỗng nó ngẩng lên:

- Mẹ à, hôm qua con thấy mẹ mở cái hộp chôn vùi kỷ niệm. Có gì không ổn hả mẹ?

Hương ngẩng lên nhìn con trai một lúc lâu rồi khẽ gật đầu:

- Ừ! Mẹ mở ra để biết là mình đã khép nó lại thật rồi.

Thằng bé không hỏi thêm, chỉ mỉm cười rồi nhổm người khỏi ghế, quay sang ôm lấy mẹ thật chặt. Trong giây phút ấy, Hương chợt hiểu: ánh sáng lớn nhất trong đời mình không đến từ phía mặt trời mà đến từ vòng tay ấy. Con là máu thịt, là tình yêu, là động lực giúp cô vượt qua bao năm giông bão.

Gần trưa, Hương lái xe chở con đến khu đất bên cạnh căn nhà cũ mà cô vừa mua. Bên kia hàng rào, ngôi nhà hai tầng ngày xưa vẫn còn đó, tuy đã bạc màu sơn và giàn hoa giấy khô khốc. Không thấy bóng Tuấn. Cửa đóng im ỉm.

Con trai cô chạy nhảy trên nền đất, mắt rạng rỡ:

- Mẹ ơi, con nhớ ở chỗ này mẹ bế con tập đi. Lúc đó con còn hay ngã lắm!

Hương bật cười. Tiếng cười nhẹ như chuông gió, trong veo. Bao nhiêu năm rồi cô mới cười trước ký ức cũ mà không thấy đau.

- Ừ, mẹ nhớ. Ngày đó con bé tẹo, còn bây giờ đã sắp cao bằng mẹ rồi.

Cậu bé bất ngờ chỉ vào góc sân, nơi năm xưa Hương từng trồng cây hoa sữa cao ngang bụng.

- Mẹ ơi, mình trồng lại hoa sữa ở đây đi mẹ. Hoa sữa nở thơm lắm!
Gió khẽ lay hàng cây bên đường. Hương ngước nhìn bầu trời xanh ngắt, từng tầng mây trắng trôi thảnh thơi:

- Ừ, mình sẽ trồng lại, Hương đáp. Nhưng mẹ sẽ trồng không chỉ hoa sữa. Mẹ sẽ trồng cả hoa giấy, hoa dâm bụt, hoa ngâu, hoa mười giờ… cho khu vườn đủ sắc màu.

Cậu bé reo lên:

- Mẹ ơi, con sẽ phụ mẹ làm vườn nhé!

Hương mỉm cười. Cô nhìn về phía căn nhà cũ, nơi cánh cửa sổ tầng hai vẫn treo lủng lẳng chiếc chuông gió đã hoen gỉ. Tiếng leng keng xưa nay chỉ còn là vọng âm. Cô không cần gõ cửa, không cần quay lại, vì tất cả đã nằm lại phía sau, như tro tàn không còn bén lửa.
Cô quay đi, nắm tay con, lòng nhẹ nhõm. Ngoài trời, gió vẫn thổi. Gió đi qua những mùa tro, qua những mùa nắng, qua bão tố. Và ở đó chỉ còn lại đôi mắt với những dòng lệ đã khô. Trong đôi mắt từng xuyên qua bão giông của cô đã không còn buồn, không còn oán, mà chỉ còn một thứ duy nhất: Ánh sáng.

Ánh sáng không từ ai khác mang đến. Mà từ chính cô, người đã đứng lên từ chỗ ngã, người đã học cách yêu thương mình đủ đầy, để có thể sống tiếp, thanh thản và không thẹn với đời.

Trên đường trở về nhà, Hương nghĩ, không có mảnh đất ấy cũng chẳng sao cả. Biết đâu, có nó, con tim cô lại xao động và chệch hướng. Điều quan trọng nhất là giữ trọn lời hứa với con trai - không bao giờ mở lại chiếc hộp cũ đã cất sâu cùng những ký ức đã ngủ yên...

Bài liên quan
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
(0) Bình luận
  • Tiếng hát trong vỏ ốc
    Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • "Hà Nội 1987" - Ký ức bằng hình ảnh về một Hà Nội một thời
    Sáng 11/11, tại Chung Workspace (344 Phố Huế, Hà Nội), Viện Pháp tại Việt Nam phối hợp với Công ty Văn hóa Truyền thông Nhã Nam và Nhà xuất bản Thông tấn tổ chức tọa đàm ra mắt sách ảnh “Hà Nội 1987” của nhiếp ảnh gia, họa sĩ người Pháp Jean-Charles Sarrazin.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Củng cố nền tảng tư tưởng, thống nhất ý chí và hành động trong Đảng
    Sáng 10/11/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương, Ban Tổ chức Trung ương tổ chức Hội thảo khoa học quốc gia “Xây dựng Quy định về công tác chính trị, tư tưởng”. Đây là hoạt động có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, góp phần cụ thể hóa chủ trương của Bộ Chính trị về việc ban hành Quy định mới về công tác chính trị, tư tưởng của Đảng - một lĩnh vực then chốt trong công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong giai đoạn hiện nay.
  • [Podcast] Nem rán Hà Nội - Hương vị làm nên bản sắc ẩm thực đất Kinh kỳ
    Giữa muôn vàn món ngon, nem rán Hà Nội vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt – vừa quen thuộc, giản dị mà tinh tế. Từ những buổi cỗ Tết sum vầy đến các mâm cơm thường nhật, từ những bữa tiệc truyền thống đến bàn ăn của du khách phương xa, nem rán vẫn là biểu tượng cho sự khéo léo, tinh tế và sáng tạo của người Hà Nội trong nghệ thuật ẩm thực.
  • Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức lễ trao quyết định công nhận đảng viên chính thức và trao thẻ đảng viên
    Chiều 11/11, tại buổi sinh hoạt thường kỳ tháng 11/2025, Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội đã tổ chức lễ trao Quyết định công nhận đảng viên chính chức cho đảng viên dự bị và trao thẻ đảng viên mới cho 14 đồng chí Đảng viên trong Chi bộ.
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Thượng Phúc đẩy mạnh kiểm tra hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch
    Nhằm tăng cường công tác quản lý nhà nước đối với hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch, thể thao, thông tin và tuyên truyền trên địa bàn, UBND xã Thượng Phúc (TP. Hà Nội) sẽ đẩy mạnh công tác kiểm tra về các nội dung này trong quý IV năm 2025.
  • “Giải cứu” di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm bị ngâm nước
    Sau mưa lớn kéo dài ở TP Huế đã khiến di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm Phú Diên bị ngâm sâu trong nước và đơn vị quản lý đang sử dụng máy bơm nước ra ngoài.
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
Đôi mắt xuyên bão
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO