Truyện

Tiếng hát trong vỏ ốc

Truyện ngắn của Biện Bạch Ngọc 07:56 04/11/2025

Đêm. Run rủi thế nào hai người phụ nữ ấy lại gặp nhau ngay trên bãi cát. Biển về khuya vắng lặng. Những cặp tình nhân thậm chí cũng đã rời đi vì gió trời bắt đầu trở lạnh. Cô đang giẫm lên dấu chân xiêu vẹo của người phụ nữ đi trước mình. Người đàn bà ấy chậm rãi từng bước, dáng đi có phần nghiêng ngả như một kẻ say.

tieng-hat-t-vo-oc.jpg
Minh họa của họa sĩ Lê Tiến Vượng

Rồi bỗng nhiên bà quỳ xuống ngay phía trước biển, òa khóc. Tiếng khóc lúc nửa đêm ấy nếu để người khác bắt gặp có lẽ sẽ rất sợ. Nhưng Dung lại chỉ lặng lẽ ngồi ngay bên cạnh người phụ nữ đang gào thét ấy. Người ấy không say, chỉ có cô là vừa tự chuốc say mình. Ấy là lần đầu tiên họ gặp nhau.

- Đó là bà Cúc nhà ở xóm chài. Chồng con bà đều đã mất trong những chuyến đi biển. Tội lắm, vừa mất chồng thì đứa con trai cả cũng ra đi vì biển. Đứa con trai út đợt rồi mất tích trong lần bão đến, không tìm được... Từ đó, đêm nào cũng lang thang ở đây gào khóc.

Người phụ nữ bán đồ ăn vặt vừa quệt muối ớt lên miếng ổi vừa đưa cho Dung, vừa tám chuyện. Họ cùng hướng mắt về phía người phụ nữ có mái tóc búi nhưng đã xổ tung mà vẫn không buồn buộc lại. Người đàn bà khắc khổ với làn da đen sạm, đôi mắt sâu, vóc người nhỏ thó cứ lặng lẽ lang thang dọc bãi cát bên bờ biển dài thăm thẳm này cho đến tận nửa đêm. Dung cũng thường ra biển tầm hơn tám chín giờ, cũng hay đi dạo đến khuya. Cô nhiều lần gặp bà Cúc, nhưng lần gần đây nhất thấy bà òa khóc là khi trên bờ biển chỉ còn độc nhất hai người phụ nữ.

Biển đã về khuya. Bãi cát loang ánh vàng vọt bởi những trụ đèn phía trên bờ hắt xuống. Mặt nước đen ngòm. Ánh sáng của đèn không đủ để soi tỏ làn nước ban ngày vốn xanh trong. Người lần lượt rời đi, chỉ còn chiếc bóng của Dung in hằn trên cát. Thanh âm duy nhất là tiếng sóng vỗ dội vào cô những ký ức xanh rì. Cô nhặt một chiếc vỏ ốc đưa lên tai nghe. Tiếng của biển. Nó trong veo hệt như ba năm về trước khi cô được chồng cầu hôn. Khi ấy cô hai mươi bảy tuổi; họ gặp và yêu nhau lúc mới đôi mươi. Cả hai đã trải qua một khoảng thời gian dài khổ cực, cho đến khi có chút của để dành thì tại bờ biển này anh đã ngỏ lời cưới cô. Ba năm rồi, nhanh thật. Đột nhiên, vỏ ốc rơi đầy những nước biển. Lạnh, khiến cô giật mình đánh rơi. Cô cầm lon bia lên toan uống thì nhận ra đã cạn. Cô ném về phía biển. Bóng một người phụ nữ nhỏ thó đi ngang qua, cúi nhặt lên và nhìn cô.

- Đừng làm bẩn biển.

Người phụ nữ điên (như cách người ta gọi) hôm nay không gào khóc, chỉ lặng lẽ đi dọc theo bờ biển. Cô hơi ngẩn người, một lon bia không đủ làm cô say. Bà có vẻ tỉnh táo hơn cô tưởng.

- Không ai trách một người phụ nữ đáng thương đâu ạ.

Bà Cúc dừng chân quay lại nhìn thẳng vào mắt cô:

- Đáng thương như thế nào?

Cô chợt khựng lại. Nỗi đau khi người mình hết mực yêu thương phản bội so với nỗi đau của người đã mất hết người thân trong một cơn bão biển - ai mới là kẻ đáng thương hơn?

- Nỗi đau của mỗi người đều khác nhau. Cháu có muốn nói chuyện không?

- Cháu tưởng cô... Ý cháu là... Người ta nói về cô...

- Người ta chỉ nhìn thấy điều mà người ta muốn thấy.

Cô chợt nhận ra vì chính mình đang chìm vào mớ cảm xúc hỗn mang nên cô nhìn thế giới xung quanh chỉ toàn là đau khổ, hoặc cô tự biến họ chìm vào trong sự tiêu cực ấy để tìm được sự đồng cảm.
Vài tháng trước, cô bắt gặp tin nhắn lạ trong máy anh, những lời ngọt ngào và cả những cuộc hẹn đột xuất lúc nửa đêm khiến cô nhận ra chồng mình đã có người phụ nữ khác. Anh thường đi công tác, ít khi về nhà. Họ đã yêu nhau hơn mười năm, từng cùng nhau trải qua những tháng ngày khổ cực nơi đất khách khiến cô ngỡ chẳng điều gì có thể chia cắt được cả hai.

- Cháu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành nhân vật trong một bộ phim truyền hình mà mình vẫn hay xem.

Cô cười, nụ cười chua chát. Người đàn bà ngồi bên cạnh vẫn im lặng. Thực ra, cô không mong một người lạ có thể đưa ra lời khuyên, cô chỉ muốn có một người lắng nghe. Cô là trưởng phòng nhân sự của một công ty lớn, còn anh là giám đốc của một công ty khác. Họ thành công trong sự nghiệp, danh dự cũng được xem trọng. Những ràng buộc không tên bó buộc họ trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Anh chưa biết cô đã biết tất cả. Anh thậm chí còn không để ý vợ mình vẫn ra ngoài hàng đêm, khi về có thể đã say khướt. Mà kỳ thực có khi cô về anh cũng không ở nhà...

Hai chiếc bóng đối lập ngồi yên lặng bên bờ cát. Một chiếc bóng của một cô gái cao ráo, ăn mặc có phần sang trọng; còn bên cạnh là bóng một người phụ nữ nhỏ bé, mái tóc đã bạc, dáng vẻ cơ hàn. Nhìn họ như thấy một giá trị cũ đang ở bên cạnh một thời đại mới vậy.

***

Sau lần tâm sự đó, công việc ở công ty ngày càng bận rộn nên cô ít khi ra biển. Non tháng rồi cô mới trở lại, nhưng lần này đi vào buổi chiều. Không cố ý tìm nhưng cô vẫn bắt gặp bà Cúc đang ngồi bó gối ở một góc biển, nơi vắng hoe người, chỉ có đám rau muống biển đang nở những bông hoa tím đầy hoang dại bầu bạn. Người phụ nữ bán ổi vẫn quệt từng đường muối ớt nói với người thực khách bên cạnh cô:

- Bà ấy bị điên, chồng con mất cả sau chuyến đi biển. Thằng con út thì vì biển nên mất tích... Ghét biển lắm nên ngày nào bà cũng ra gào trách biển.

Cô tiến lại phía bà mặc ánh nhìn của nhiều người. Họ có nghĩ cô điên không? Nếu làm bạn với một người phụ nữ điên, có lẽ họ cũng sẽ nghĩ cô bị như vậy nhỉ?

- Hôm nay bà ra sớm vậy?

- Già cả rồi. Không ra trễ được nữa. Cháu đừng nên ra biển khuya nữa, hại mình.

Họ đã bắt đầu câu chuyện như thể đã có một cuộc hẹn từ trước. Và bất chợt cô nhận ra nếu chịu ra biển sớm hơn, hẳn cô đã có một người bạn - một người khác biệt cô về mọi thứ nhưng có thể lắng nghe cô.

- Ta yêu biển, cũng chưa từng ghét biển. Khóc vì biển thì có, bởi biển đã lấy đi của ta những người thân. Nhưng biển cũng là nơi nuôi sống gia đình ta. Biết ơn còn không hết.

- Họ nói bà...

- Ta có khóc mà. Cũng có gào như kẻ điên. - Bà Cúc vừa nói vừa bật cười - Đôi khi sự thật khác xa với những gì người ta buôn chuyện. Nhưng sao mình phải quan tâm, điều làm ta hạnh phúc là được sống cuộc đời của mình. Sao phải vì miệng đời mà thay đổi?

Cô muốn ly hôn. Ngay khi biết anh ngoại tình cô đã muốn điều đó. Nhưng cô sợ. Mỗi ngày cô tìm ra biển là để tìm lại lí do vì sao mình từng yêu người đàn ông đó. Cô sợ miệng đời, sợ người ta nói cô là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân. Cô sợ...

- Thế có bao giờ cháu sợ mất người đàn ông đó chưa?

Câu hỏi của người đàn bà làng chài vang lên một cách nhẹ nhàng. Cô lặng đi. Hình như là... chưa từng. Cô yêu anh. Cô chưa bao giờ thay lòng. Nhưng từ khi nhận ra anh xem nhẹ cuộc hôn nhân này thì từng chút một trái tim cô đã nhạt phai vì điều gì không rõ. Thậm chí cô nghĩ rằng mình ra biển để tìm lại bình yên khi xưa nhưng liệu có phải cô đang tìm một lý do để giải thoát?

- Cháu có thể hỏi vì sao ngày trước bà vẫn ra biển hàng đêm không?
Bà Cúc phì cười:

- Nhà ta đằng kia kìa - Bà chỉ tay về phía cách đó không xa - Cháu ở tít tận trong phố nên mới thấy ra biển là xa, chứ ta thì đi vài bước là tới. Đêm không ngủ được, nhà neo người nên cứ ra đây tản bộ. Giống như mấy ông bà già hay dậy sớm vậy thôi.

Lời nói đơn giản của bà khiến lần này đến lượt cô bật cười. Cô hiểu bà cũng mang trong lòng nỗi đau riêng nhưng bà đang học cách chấp nhận sống cùng nó. Con người ta vẫn phải sống dẫu luôn có những nỗi đau đến theo nhiều cách khác nhau. Điều quan trọng là cách đối diện. Cách sống của mỗi người đôi khi sẽ nhận những ý kiến khác nhau, nhưng cảm xúc bản thân và việc không đi lệch hướng xã hội mới là điều quan trọng. Không ai có thể ngăn cản được tiếng đời.

- Thực ra ta vẫn luôn đợi đứa con trai út trở về. Cuộc sống không nên mất đi hi vọng, và giả sử nó không trở về ta cũng không bao giờ hận biển. Mọi thứ trong cuộc sống này đều có hai mặt, ta nhớ những gì đã mất đi cũng đừng quên những gì nó đã mang lại.

Lần đó dường như là lần nói chuyện lâu nhất giữa hai người phụ nữ. Sau đó, cô bận rộn với việc gia đình và công việc, rồi những chuyến đi công tác liên miên nên không còn thời gian rảnh. Nhiều lúc cô tự trách bản thân vì đã không xin số điện thoại của bà, chỉ để thăm hỏi một câu.

Hơn ba tháng sau cô mới lại ra biển. Lang thang cả tuần, cô vẫn không gặp được bà. Cuối cùng, cô quyết định vào làng chài gần đó để hỏi thăm. Người ta chỉ cho cô về một căn nhà nhỏ nơi cuối làng. Bước vào sân, cô thấy những tấm lưới đang được phơi và những sạp cá khô giăng đầy trước khung cửa. Bà Cúc đang ngồi đan lưới, ngẩng lên vừa thấy cô đã vội mỉm cười. Cả tuần qua bà không ra biển vì bận đan lưới cho mùa đi khơi của dân chài.

- Cháu ly hôn rồi. Lần này đến gặp bà cũng là để chào tạm biệt, vì tháng tới cháu sẽ chuyển công tác qua thành phố khác.

Người phụ nữ già hơn khẽ gật đầu. Ít ra người đàn bà trẻ hơn đã chọn cách buông tay và sống tiếp, mặc kệ ánh mắt soi xét của người đời. Hai người trò chuyện với nhau rất lâu và lần này cô không quên xin số liên lạc, bởi cô biết nếu có dịp quay lại nhất định sẽ tìm gặp bà - người đã cho cô những lời khuyên làm thay đổi cuộc đời.

Cô chào bà rồi bước ra phía biển. Trước khi rời đi, cô muốn đi dạo một vòng cuối cùng. Vừa bước đi được vài bước, cô nghe tiếng gọi. Ngoảnh lại thì thấy một cậu trai cao lớn, da rám nắng đang chạy thật nhanh về phía mình:

- Mẹ em bảo em gửi chị. Đây là món quà của mẹ tặng chị.

Cô hơi ngẩn ra rồi chợt mỉm cười. Có lẽ bà đã đợi được ngày người con trai trở về. Cô đón lấy món quà - một con ốc biển. Cô áp nó lên tai. Biển đang ngân nga những bài hát dịu êm, như tiếng lòng của chính cô vậy./.

Bài liên quan
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
(0) Bình luận
  • Quà trung thu của ba
    Khoa đang rất vui vì lần đầu tiên được cùng ba tự tay làm đồ chơi Trung thu. Những năm trước, cậu cũng có đèn lồng, đầu lân nhưng đều là quà mẹ mua sẵn vì ba phải đi công tác. Năm nay, ba được nghỉ phép, liền rủ Khoa cùng làm đầu lân bằng tre và giấy báo cũ.
  • Đôi mắt xuyên bão
    Buổi sáng đầu thu, gió vương chút lạnh và lá trên hàng sấu trước cửa văn phòng Hương bắt đầu úa vàng. Hương pha một ấm trà sen. Thói quen ấy cô đã giữ suốt bao năm cho dù cô chẳng nghiện.
  • Chuyện người đàn bà
    Chín năm về trước, vào khoảng chiều tối, anh phó công tố viên Py-ốt-tơ-rơ Xia-rơ-dếch và tôi ngồi xe ngựa băng qua đồng cỏ đang mùa phơi để đưa mấy lá thư từ trạm về.
  • Sau bão
    Tiếng ấm đun sôi ùng ục. Chị toan mở nắp, chợt nghe có tiếng bước chân. Lại thế. Bà Thịnh giật lấy quả trứng khỏi tay chị. Bà miết ngón trỏ lên vỏ trứng nhẵn bóng như muốn truyền vào đó một thứ nôn nóng khó tả, rồi đập vỡ bằng cái bực dọc đang hừng hực dâng lên. Chẳng ai được ăn quá hai quả trong tuần. “Mì còn dư, lại muốn trương ra rồi húp?” - bà liếc sắc lẹm, ánh nhìn như lưỡi móc câu thọc thẳng vào miệng cá.
  • Tiếng “tút tút” cuối cùng
    Xóm Tìm nằm nép mình bên dòng sông Trà Lý, nơi bầu trời dường như sà xuống thấp hơn, và mùi bùn non cứ thế quyện vào hơi thở, vào máu thịt của những người dân lam lũ. Ở cái xóm nhỏ ven đê này, mỗi buổi sáng, vào lúc sáu giờ, một chuỗi âm thanh quen thuộc “tút tút…” lại vang lên từ chiếc loa truyền thanh của xã đặt trên đỉnh cột làm từ một cây xoan già.
  • Cuộc phiêu lưu của chì gầy
    Tôi nằm vạ vật ở quầy bán văn phòng phẩm đã lâu mà chẳng cô cậu học sinh nào đoái hoài. Lớp bụi thời gian phủ lên thân thể gầy còm khiến tôi ngứa ngáy, khó chịu. Nhìn các bạn bút chì cùng trang lứa được đón về trong niềm hân hoan, tôi “gato” lắm. Nhiều lần tôi muốn nhào ra khỏi hộp hét lớn “bút chì gầy ở đây nè!” rồi lại thất vọng khi người ta chọn mấy chị bút máy xinh đẹp, anh bút xóa vạm vỡ hay các bạn bút bi sặc sỡ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • "Hà Nội 1987" - Ký ức bằng hình ảnh về một Hà Nội một thời
    Sáng 11/11, tại Chung Workspace (344 Phố Huế, Hà Nội), Viện Pháp tại Việt Nam phối hợp với Công ty Văn hóa Truyền thông Nhã Nam và Nhà xuất bản Thông tấn tổ chức tọa đàm ra mắt sách ảnh “Hà Nội 1987” của nhiếp ảnh gia, họa sĩ người Pháp Jean-Charles Sarrazin.
  • Phát huy vai trò của văn nghệ sĩ Thủ đô trong phát triển công nghiệp văn hóa
    Hà Nội - Thủ đô tự nhiên của lưu vực sông Hồng, trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của cả nước từ ngàn xưa đã là nơi hội tụ và đào luyện nhân tài. Phần lớn danh nhân Việt Nam từng sống, làm việc, sáng tạo ở Thăng Long - Hà Nội, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Ở mảnh đất hội tụ tinh hoa văn hóa bốn phương ấy, con người Thăng Long mang trong mình nét tài hoa, đa tài, đa nghệ, thấm đẫm bản sắc trí tuệ và tinh thần sáng tạo. Trong đó, đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ - những người sinh ra, lớn lên hoặc gắn bó với Hà Nội đã góp phần tạo nên diện mạo văn hóa, nghệ thuật Thủ đô bằng nhiều tác phẩm có giá trị tư tưởng và nghệ thuật cao, khẳng định sức sống trường tồn của văn hóa nghìn năm. Họ chính là nguồn lực đặc biệt không thể thiếu trong hành trình phát triển công nghiệp văn hóa của Hà Nội hôm nay.
  • Củng cố nền tảng tư tưởng, thống nhất ý chí và hành động trong Đảng
    Sáng 10/11/2025, tại Hà Nội, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương, Ban Tổ chức Trung ương tổ chức Hội thảo khoa học quốc gia “Xây dựng Quy định về công tác chính trị, tư tưởng”. Đây là hoạt động có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, góp phần cụ thể hóa chủ trương của Bộ Chính trị về việc ban hành Quy định mới về công tác chính trị, tư tưởng của Đảng - một lĩnh vực then chốt trong công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong giai đoạn hiện nay.
  • [Podcast] Nem rán Hà Nội - Hương vị làm nên bản sắc ẩm thực đất Kinh kỳ
    Giữa muôn vàn món ngon, nem rán Hà Nội vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt – vừa quen thuộc, giản dị mà tinh tế. Từ những buổi cỗ Tết sum vầy đến các mâm cơm thường nhật, từ những bữa tiệc truyền thống đến bàn ăn của du khách phương xa, nem rán vẫn là biểu tượng cho sự khéo léo, tinh tế và sáng tạo của người Hà Nội trong nghệ thuật ẩm thực.
  • Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội tổ chức lễ trao quyết định công nhận đảng viên chính thức và trao thẻ đảng viên
    Chiều 11/11, tại buổi sinh hoạt thường kỳ tháng 11/2025, Chi bộ Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội đã tổ chức lễ trao Quyết định công nhận đảng viên chính chức cho đảng viên dự bị và trao thẻ đảng viên mới cho 14 đồng chí Đảng viên trong Chi bộ.
Đừng bỏ lỡ
  • Xã Thượng Phúc đẩy mạnh kiểm tra hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch
    Nhằm tăng cường công tác quản lý nhà nước đối với hoạt động dịch vụ văn hóa, du lịch, thể thao, thông tin và tuyên truyền trên địa bàn, UBND xã Thượng Phúc (TP. Hà Nội) sẽ đẩy mạnh công tác kiểm tra về các nội dung này trong quý IV năm 2025.
  • “Giải cứu” di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm bị ngâm nước
    Sau mưa lớn kéo dài ở TP Huế đã khiến di tích Kiến trúc Nghệ thuật cấp Quốc gia tháp Chăm Phú Diên bị ngâm sâu trong nước và đơn vị quản lý đang sử dụng máy bơm nước ra ngoài.
  • Cơ hội khám phá “Những phát hiện khảo cổ từ Vườn Chuối” tại Bảo tàng Hà Nội
    Ngày 9/11/2025, tại Bảo tàng Hà Nội (đường Phạm Hùng, phường Từ Liêm), Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội đã tổ chức khai mạc trưng bày chuyên đề “Những khám phá khảo cổ từ Vườn Chuối” và công bố kết quả nghiên cứu khoa học di tích khảo cổ học Vườn Chuối năm 2025.
  • "Mỗi người dân Hà Nội là một kênh gìn giữ - kết nối di sản"
    Với Festival Thăng Long - Hà Nội lần đầu tiên tổ chức, Ban tổ chức mong muốn: Mỗi người dân sẽ tự mang trong mình hồn cốt của lịch sử, văn hóa Thủ đô ngàn năm văn hiến, mỗi người dân là một “di sản” hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày, vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và vừa kết nối tương lai. Phóng viên đã cuộc trò chuyện với bà Bạch Liên Hương, Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội xung quanh Festival Thăng Long - Hà Nội năm 2025.
  • Phát động cuộc thi “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”
    Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ra mắt bộ truyện “Kính Vạn Hoa” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh - một trong những tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Việt Nam, Nhà xuất bản Kim Đồng vừa phát động cuộc thi Viết & Vlog “Kính Vạn Hoa mở ra thế giới…”.
  • "Sông Hồng gọi, đại ngàn reo" – Âm vang cồng chiêng giữa lòng Thăng Long - Hà Nội
    Tối 6/11, đêm nhạc “Sông Hồng gọi, đại ngàn reo” nằm trong khuôn khổ Festival Thăng Long - Hà Nội 2025, đã diễn ra tại hồ Văn (Văn Miếu - Quốc Tử Giám).
  • Câu lạc bộ Life's So Drama: Nơi đam mê kịch nghệ được chắp cánh
    Life’s So Drama là Câu lạc bộ (CLB) Kịch nghệ đầu tiên và duy nhất được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam (Hà Nội). Tiền thân, CLB được thành lập và duy trì bởi các học sinh và cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, nhưng vài năm trở lại đây, CLB đã mở rộng phạm vi hoạt động ra các trường THPT trên toàn địa bàn thành phố Hà Nội.
  • Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính"
    Nhà hát Kịch Việt Nam giới thiệu chuỗi chương trình nghệ thuật đặc biệt mang tên "Âm vang người lính" với sự trở lại của ba vở kịch từng “gây sốt” trên sân khấu: Đêm trắng, Biệt đội Báo Đen và Bão tố Trường Sơn. Các vở diễn sẽ được tổ chức tại Nhà hát Kịch Việt Nam (số 1 Tràng Tiền, phường Cửa Nam, Hà Nội).
  • Nhà hát Lớn Hà Nội kể chuyện di sản 115 năm bằng ánh sáng và công nghệ
    Lần đầu tiên trong lịch sử, Nhà hát Lớn Hà Nội tạm khép lại cánh cửa biểu diễn thường nhật để trở thành chính "sân khấu của mình". Toàn bộ không gian như từ sảnh đón, cầu thang, khán phòng đến mái vòm được "đánh thức" bằng ánh sáng, hình ảnh và âm thanh, tái hiện ký ức hơn một thế kỷ của di sản kiến trúc. Dự án "115 năm Nhà hát kể chuyện – Di sản cất lời bằng ánh sáng và công nghệ" là dự án nghệ thuật đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 115 năm ngày khánh thành Nhà hát Lớn Hà Nội, công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn lịch sử và là biểu tượng văn hóa của Thủ đô.
  • Hà Nội lan tỏa phong trào thôn, tổ dân phố văn hóa tiêu biểu
    Phát biểu khai mạc Sơ khảo Liên hoan Thôn, Tổ dân phố văn hóa tiêu biểu Thành phố Hà Nội năm 2025, Phó Giám đốc Sở Văn hóa và Thể thao Hà Nội Phạm Xuân Tài, nhấn mạnh: “Liên hoan không chỉ là dịp để biểu dương, tôn vinh những tập thể tiêu biểu trong phong trào, mà còn là một nhịp cầu nối để phong trào tiếp tục lan tỏa mạnh mẽ và bền vững trong bối cảnh thực hiện mô hình chính quyền đô thị hai cấp”.
Tiếng hát trong vỏ ốc
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO