Hà Nội trong trái tim tôi

Trần Hiền| 08/01/2023 13:28

Từ thuở còn thơ bé, Hà Nội đã tượng hình trong trái tim tôi qua hình ảnh “cây cơm nguội vàng”, “cây bàng lá đỏ”, “phố xưa nhà cổ”, “mái ngói thâm nâu” đầy thiết tha, trìu mến. Hình ảnh về Thủ đô ngàn năm không hề ồn ã, xa lạ mà trở nên gần gũi thân thương như máu huyết đang cuộn trào trong trái tim nhỏ.

du-lich-ha-noi-thang-12(1).jpg
Tôi đến Hà Nội vào mùa đông, tháng mười hai rét ngọt với những dây mưa phùn riêu riêu lành lạnh.

Hà Nội của tôi, Hà Nội của đất nước tôi, quả tim đỏ giữa vầng ngực của dáng đứng cong cong chữ S. Hà Nội của làn gió heo may se se lãng đãng, Hà Nội của sương khói giăng đầy mặt hồ mỗi sớm, của tiếng chuông Trấn Võ, canh gà Thọ Xương, của những con phố tràn ngập lá vàng rơi và hương hoa sữa giăng mắc dịu dàng quẩn quanh từng ngõ vắng. Tôi đã yêu tha thiết mùi “Hương ngọc lan” của “góc phố nơi anh hẹn”, đó là mùi của Hà Nội, rất Hà Nội. Để tôi đem niềm yêu dấu đó nâng cánh cho khát khao thực hiện hành trình về với thủ đô ngàn năm văn hiến!

Tôi đến Hà Nội vào mùa đông, tháng mười hai rét ngọt với những dây mưa phùn riêu riêu lành lạnh. Mùa đông của Hà Nội thân yêu làm người ta muốn yêu, muốn nhớ. Tôi quàng chiếc khăn len màu đỏ, ngồi thong dong trên một chiếc xe buýt đi xuyên Hà thành, nghe gió mùa đông bắc mơn man lên da mặt, đắm chìm trong hương sắc của mùa rét khô rét ngọt, thấy bình yên chảy mịn trên vai mềm. Tôi nhìn phố phường đông đúc, xe cộ ngược xuôi, khu chung cư, ngôi nhà cao tầng, hàng quán ven vỉa hè cổ kính trầm mặc. Tôi thích vẻ đẹp giản dị từ những gánh hàng rong hay quán cóc cà phê, trà đá vỉa hè. Cảm giác yên bình và nhẹ nhàng đã thức dậy trong trái tim tôi cảm giác muốn yêu và được yêu, được ngồi sau yên xe máy của một ai đó và được chở đi dạo quanh các con phố Hà thành từ sớm tới chiều. Thật lãng mạn biết bao nhiêu. Đất trời làm ta muốn yêu, Hà Nội làm ta muốn yêu đến nồng nàn như vậy đấy. Bất giác ta thèm được đi bộ dưới tán cây lá vàng ở đường Phan Đình Phùng và ngửi cho thỏa hết cái mùi hương hoa sữa ở đường Nguyễn Chí Thanh. Rồi đôi chân cứ bước khoan thai, chầm chậm trên những ngõ nhỏ của phố cổ, không đích đến, không vội vã, ta sẽ đi cho hết dãy phố nhiều hoài niệm của Thủ đô, ngắm đồ chơi, giày dép, áo quần, phụ tùng xe máy,… ăn chiếc bánh cốm nhỏ, uống một ngụm trà sen, ngắm những đôi tay đang xoa xoa vào nhau vì lạnh, nụ cười thân thiện, lời chào dễ thương. Tưởng như hồn dân tộc muôn ngàn năm cũ vẫn đang mỉm cười hiền hậu bền bỉ trường tồn, sánh vai với vẻ đẹp thời đại mới đang từng giờ vươn dậy sinh sôi. Ôi! Sự sống nghìn năm tuổi ấy như vẫn đang cựa mình đâu đây, như đang len giữa những đường phố thủ đô dòng huyết mạch thổi vào cuộc sống quá khứ và hiện tại, cho người và đất thủ đô thêm ấm áp, thân thương diệu kỳ.

Tôi yêu Hà Nội trong dáng hình những cụ già tập dưỡng sinh bên phố. Tôi bỗng nhớ đến những chiếc vỏ chăn bông ngày xưa, được in hình hoa đỏ màu sắc sặc sỡ, như muốn thắp hồng ngọn lửa ấm giữa cái lạnh căm căm cắt da cắt thịt của mùa đông. Đó là màu quê hương, màu của tiếng hồn xưa luôn tìm về trong tận cùng nỗi nhớ. Màu của làng cũ quán xưa nhà cổ, màu của chiếc chăn bông, chăn sợi và chiếc khăn mỏ quạ mà các cô gái Thăng Long ủ ấm qua mùa đông hơn nửa thế kỷ trước. Màu quê hương ấy vẫn còn trong mỗi nếp nhà, trong những tấm áo lớp ba lớp bảy mà các cụ mặc ấm khi đông về. Trong nỗi hoài niệm xa vắng, dường như tôi nghe thấy tiếng hát chèo đang vang vọng xa xa, tiếng hát ấy chỉ có ở làng quê Bắc Bộ, là nét riêng của mùa đông Hà Nội mà không nơi đâu có được. Tiếng hát ấy thúc giục tôi đến xem múa rối nước, để rồi say đắm với tiếng hát tiếng chèo, với lời ca, tiếng trống, tiếng mõ, tù và, chen tiếng pháo, pháo mở cờ từ dưới nước lên, trong ánh sáng lung linh và màn khói huyền ảo, những nhân vật bằng gỗ được tượng hình khéo léo, đang kể lại câu chuyện từ ngàn xưa. Những nghệ nhân ngâm mình trong nước phía sau tấm chiếu tre, dưới mái đình cong cong đang khéo léo vẽ lại hồn dân tộc. Hồn thiêng sông núi của đất, của người tự hơn một nghìn năm tuổi cứ thế mà bền bỉ neo đậu trong trái tim người Hà Nội, cả những người đã, đang và sẽ đến Hà Nội. Tự nhiên như thế mà tôi yêu tha thiết mảnh đất Hà thành.

Tôi yêu Thủ đô nhất là khi đi thăm Lăng Bác, từng hàng tre vẫn xanh xanh tỏa bóng dưới khoảng trời thiêng liêng nhất của Tổ quốc. Ta bỗng thương vô vàn khi nhớ đến câu thơ của nhà thơ Tố Hữu: “Bác Hồ đó chiếc áo nâu giản dị. Màu quê hương bền bỉ đậm đà”. Dường như Bác vẫn ở đâu đây, vẫn ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, ngả lưng nơi chiếc giường đơn và vẫn đi đôi dép cao su đen nhánh, Bác đang ra thăm hồ cá hôm nào. Hà Nội của tôi, Hà Nội thương mến! Hà Nội ghi dấu chân của Bác trên từng đường phố, từng gốc cây, những ngõ vắng vẫn còn đó dáng hình Người. Quảng trường Ba Đình vẫn vang vọng lời thiêng khai quốc vào mùa thu tháng 8 lộng lẫy cờ hoa. Hà Nội đó, đập mãi trái tim hồng, rộn rã khúc quân hành, vang vọng tiếng quân ca. Và sẽ còn in dấu mãi hình ảnh người ra đi đầu không ngoảnh lại, sau lưng thềm nắng lá rơi đầy. Ta bỗng nhớ dáng hình hai bạn trẻ đã từng hẹn nhau ở trước cổng Thư viện Hà Nội, họ bối rối bâng khuâng khi cô gái tặng chàng trai ấy một đoá quỳnh. Rồi chàng trai lên đường nhập ngũ, còn cô gái nhận giấy báo du học ở Liên Xô. Họ nhớ nhau bằng tháng của hoa nhãn ban trưa, của hoa sấu và hoa bằng lăng nước, họ hẹn nhau hạnh phúc là gì với lời hẹn tiên tri ngày 30/4/1975 vĩ đại của dân tộc. Mối tình ấy dịu dàng gửi lại đất Hà thành, dưới gốc bằng lăng ngày nào có chàng trai đứng đợi. Nơi thư viện ngày nào có dáng ai chung bước. Hà Nội đó, nơi ghi dấu những câu chuyện nghìn năm.

Và sẽ còn mãi với thời gian, cầu Long Biên vẫn là dải lụa mười bảy nghìn tấn nên thơ đêm ngày lộng gió, làm thanh thoát tâm hồn con người giữa những chật chội thường ngày. Hồ Gươm điềm tĩnh bên hàng liễu rũ, có cầu Thê Húc được sơn màu đỏ dẫn bước chân ta tới đền Ngọc Sơn. Chiếc cầu “ngưng tụ hào quang”, hay “nơi đậu ánh sáng mặt trời buổi sáng sớm” do Thần Siêu (Nguyễn Văn Siêu) xây dựng. Cầu sẽ mãi mãi như thế, luôn hướng về phía mặt trời mọc để đón nhận trọn vẹn nguồn dưỡng khí của trời đất địa linh, nhân kiệt. Để mỗi bước chân ta hôm nay khi đi giữa mảnh đất này bỗng dâng lên một niềm tự hào lộng gió thời đại. Một khát khao Hà Nội trường tồn và phồn thịnh. Một khát vọng tràn dâng về lòng tự tôn dân tộc, đất nước ta sẽ bay lên cao, cao lên, và cao mãi. Hà Nội đó, Hà Nội niềm tin và hi vọng, Hà Nội tượng hình trong trái tim ta một tình yêu tha thiết, mãnh liệt đến nồng nàn.

Tôi sẽ còn đến Hà Nội rất nhiều lần về sau nữa. Tôi sẽ lại thong dong đi bộ ven bờ hồ để thưởng ngoạn Hà thành. Sẽ ôm vào lòng những bó cúc họa mi tươi thắm, và hít hà hương cốm làng Vòng được bọc trong lá sen. Và tôi sẽ yêu Hà Nội đằm thắm như thế, một Hà Nội cổ kính nên thơ, một Hà Nội tươi mới rộn ràng. Hà Nội niềm tin yêu hi vọng ấy, sẽ sống hoài trong trái tim tôi!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Trần Hiền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Có một Hà Nội như thế trong tôi
    Tôi biết đến Hà Nội từ khi còn rất nhỏ. Hà Nội trong tôi khi ấy là lăng Bác Hồ uy nghi giữa quảng trường Ba Đình đầy nắng, là thân thương nhà sàn, ao cá, vườn cây - nơi Bác từng sống và làm việc lâu nhất trong cuộc đời hoạt động cách mạng của mình.
(0) Bình luận
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Sân khấu về người chiến sĩ công an: Chờ mong những sáng tạo bứt khỏi lối mòn
    Hình ảnh người chiến sĩ Công an nhân dân (CAND) là một đề tài hấp dẫn của văn học nghệ thuật nói chung, sân khấu nói riêng. Những vở diễn về lực lượng CAND đã mang đến cho công chúng những góc nhìn đa chiều, không chỉ ở những chiến công, sự hi sinh thầm lặng mà còn có cả những câu chuyện đời thường với những trăn trở, giằng xé nội tâm. Thành công từ các vở diễn là không ít song cũng còn những khoảng trống cần lấp đầy để hình tượng người chiến sĩ CAND thực sự trở nên sống động, chạm đến trái tim khán giả hôm nay.
  • Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô: Kể chuyện di cư và bản sắc vùng Tây Bắc bằng nhạc điện tử
    Nhà sản xuất âm nhạc Nguyễn Xinh Xô – chủ nhân giải “Bài hát của năm” chương trình Bài hát Việt, vừa phát hành album mới mang tên “The Field of Heritage: City Life”. Đây là album thứ hai của anh chỉ trong vòng 3 tháng và Nguyễn Xinh Xô với sự sáng tạo của mình đã kể câu chuyện di cư, bản sắc vùng Tây Bắc thông qua nhạc điện tử.
  • Để văn học Thủ đô tiếp tục khẳng định vị thế
    Song hành với thành tựu phát triển kinh tế, chính trị của Thủ đô 80 năm qua, Thành phố Hà Nội đang nỗ lực xây dựng hình ảnh một đô thị thanh lịch, văn minh, trong đó chiều sâu văn hóa được thể hiện qua các tác phẩm văn học nghệ thuật (VHNT) gắn bó với đời sống nhân dân Thủ đô. Nói riêng về diện mạo văn học, bên cạnh những thành tựu to lớn mà các nhà văn Hà Nội đóng góp trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thì các tác phẩm văn học có quy mô và chất lượng cao ở thời kỳ đổi mới vẫn còn thưa vắng, thậm chí mờ nhạt. Nhìn lại chặng đường sáng tạo văn chương của các nhà văn dưới mái nhà chung - Hội Nhà văn Hà Nội, đặc biệt trong 20 năm trở lại đây có thể thấy rõ điều đó.
  • “Thưởng vị Hà Nội” tại phố đi bộ Trịnh Công Sơn
    Lễ hội đồ uống Hà Nội 2025 với chủ đề “Thưởng vị Hà Nội” sẽ diễn ra từ ngày 17-21/9, tại Không gian Văn hóa sáng tạo Tây Hồ (Phố đi bộ Trịnh Công Sơn, phường Tây Hồ, Hà Nội).
  • Hà Nội phát động Chiến dịch 90 ngày làm giàu, làm sạch dữ liệu đất đai tại 126 xã, phường
    Dữ liệu sau khi chuẩn hóa sẽ được kết nối và đồng bộ với Cơ sở dữ liệu quốc gia về đất đai và dân cư, góp phần nâng cao hiệu quả cung cấp dịch vụ công trực tuyến và quản lý nhà nước về đất đai.
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội trong trái tim tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO