Yêu Hồ Tây

Phạm Thị Hồng Thu| 04/01/2023 08:31

Có ai đến Hồ Tây mà không yêu Hồ Tây? Yêu Hồ Tây, tìm hiểu về Hồ Tây, ta càng yêu, càng quý, càng trân trọng và hạnh phúc biết nhường nào!

khung-canh-ho-tay(1).jpg
Khung cảnh Hồ Tây (nguồn: internet)

Yêu con đường Cổ Ngư (Thanh Niên) thơ mộng và lãng mạn. Cổ Ngư là cách đọc trại từ Cố Ngự - nghĩa là giữ cho vững con đê được làm để đi qua Hồ Tây cho gần, không phải đi vòng, có từ xưa. Con đường đã đi vào thơ ca nhạc họa, vào tâm khảm của bao thế hệ, có người chưa một lần đặt chân đến con đường ấy nhưng vẫn mê và háo hức muốn đến một lần trong đời khi nghe những bài hát về Hồ Tây, về đường Cổ Ngư, trong đó có bài “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa” của nhạc sĩ Trương Quý Hải có câu “Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về”. Yêu ngôi chùa Trấn Quốc cổ kính, phong rêu. Yêu cái khát vọng dựng chùa để giúp dân xua đi thiên tai, đem lại cuộc sống yên bình của ông cha ta. Yêu kem Hồ Tây mát từng kẽ tóc những buổi trưa hè và bốc khói thật hấp dẫn khi những cơn gió lạnh ùa về. Yêu bánh tôm Hồ Tây - món ăn đặc sản nổi tiếng lâu rồi. Tôm Hồ Tây mỏng vỏ, chắc thịt, được chiên giòn với bột bánh béo ngậy, thơm lừng, chấm với nước mắm chua cay, ăn kèm với rau sống, thật tuyệt. Chỉ tiếc tôm Hồ Tây bây giờ không sinh sản kịp để phục vụ thực khách. Nhưng món đặc sản ấy vẫn hút khách mỗi lần đến với Hồ Tây.

Yêu ánh hoàng hôn lặn trên mặt hồ. Năm 1982, tôi ra Hà Nội chơi, lần đầu tiên tôi đến Hồ Tây và được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy. Hồi đó chưa có điện thoại để lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời, nhưng cái máy ảnh của bộ não tôi vẫn còn lưu mãi. Sau này được sống ở Hà Nội, nhiều lần được ngắm hoàng hôn trên Hồ Tây, lần nào cũng đẹp, nhưng có lẽ lần đầu là ấn tượng nhất. Tôi không nhớ hết và không biết lột tả thế nào cho hết cảm giác được chiêm ngưỡng một vẻ đẹp diệu kì, vàng rực, lung linh, vàng loáng cả mặt hồ, cả vạn vật trần gian, những tia mây óng ánh vàng như lũ trẻ nhảy nhót đùa vui quanh ông mặt trời. Nhưng mặt trời cũng vô cùng huyền bí, chỉ trong tích tắc nếu bạn không chộp kịp khoảnh khắc kì ảo ấy thì mây hoặc dãy núi, dãy nhà xa kia đã ăn mất mặt trời của bạn.

Yêu những ngôi chùa ven Hồ Tây như Kim Liên, Hoằng Ân, Phổ Linh, Tảo Sách, Vạn Niên, Tứ Liên, Thiên Niên (Trích Sài), Võng Thị... Đó là chốn tâm linh, nơi gửi gắm tâm hồn của con người. Người dân quanh vùng đến lễ chùa để cầu bình an, sức khỏe cho gia đạo, đến chùa để hòa vào cái không khí thanh tịnh, an yên để trút bớt cái gánh nặng áo cơm, cái dằn vặt đời thường, để cho lòng thanh thản, nhẹ nhàng, để sống tốt hơn, lương thiện hơn.

Yêu Phủ Tây Hồ nơi thờ Mẫu Liễu Hạnh, nơi được xem là địa linh bậc nhất của Hồ Tây. Không chỉ hai ngày lễ chính và ngày rằm mồng một, mà ngày nào Phủ Tây Hồ cũng đông du khách thập phương trong và ngoài nước đến chiêm bái, thưởng ngoãn. Thánh Mẫu Liễu Hạnh quá linh thiêng và cảnh quan Phủ quá đẹp. Nếu bạn đến Hà Nội, Hồ Tây mà chưa đến dâng hương cho công chúa thì thật đáng tiếc.

Hồ Tây còn có những vẻ đẹp khác mà chỉ khi về sống gần đây tôi mới phát hiện ra và yêu vô cùng. Con đường ven hồ, nơi đạp xe và tập thể dục lý tưởng của bao người. Sáng trưa chiều tối lúc nào cũng có người đạp xe đạp vừa thể dục vừa chiêm ngưỡng cảnh quan. Nhất là mờ sáng cuối tuần từng đoàn người đạp xe nối đuôi nhau như những cuộc đua thật thích. Quanh hồ, từng đoạn có các em, các chị tập thể dục nhịp điệu, tập nhảy, nhạc xập xình thật hút mắt. Từng đoạn có các dụng cụ tập thể dục công cộng sáng, chiều nào cũng kín người. Các quán ẩm thực đường phố, với các món ăn nhiều màu sắc mà nam thanh nữ tú yêu chuộng từ chiều đến tối muộn vẫn đông. Từng cặp uyên ương mắt sóng sánh như nước Hồ Tây, nhìn mà thèm được trở về cái thời thanh xuân xa ngái. Từng tốp các cô, các chị, các bà xúng xính áo khăn thích thú ăn ảnh, nhỏn nhoẻn cười thật duyên.

Và tôi sung sướng vô cùng được hít thở không khí trong lành của Hồ Tây, được hưởng những cơn gió mát tận gan ruột, được đạp xe thả hồn ngắm cảnh, ngắm người, được thong dong thả bước dạo sát hồ để hít hà cái mùi tanh tanh của nước, của cá.

Tôi thành người nghiện Hồ Tây mất rồi.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phạm Thị Hồng Thu. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Rong ruổi nỗi nhớ Hà Nội phố
    Khi ông trời kéo tấm màn mây đi ngủ, những thanh âm của ban ngày tạm lắng xuống. Dòng người thưa dần, tiếng còi xe cũng ngớt, đâu đó vang lên tiếng bước chân vội của những người đi làm về muộn. Giữa thành phố rộng lớn, không cần lắng lòng bạn cũng nghe thấy những tiếng rao đêm vang lên, vang xa, ngân dài từ đầu phố đến cuối phố nhẫn nại và chậm chạp như muốn đếm nhịp thời gian, đo không gian của đêm.
(0) Bình luận
  • Xúc cảm Hà Nội
    Thơ viết về Hà Nội tôi có câu: “… Đường thơm hương sữa/ Níu lòng người xa/ Phố phường Hà Nội/ Lưu luyến Hào hoa”.
  • Văn Miếu - Quốc Tử Giám - Nơi hội tụ hiền tài
    Tôi bước chân qua cổng Văn Miếu vào một buổi sớm thu, khi nắng vàng vửa trải nhẹ qua từng vòm lá, gió hanh hao đưa theo hương hoa sữa thơm nức góc phố. Không gian lặng như một lời thì thầm của lịch sử, của quá khứ vọng về từ từng phiến gạch rêu phong, từ mái ngói cong vút dáng cổ kính của ngôi trường đại học đầu tiên trong lịch sử nước nhà.
  • Chợ hoa xuân Hà Nội
    Đã thành thông lệ, cứ độ “Tết đến Xuân về” Hà Nội lại mở hàng trăm điểm Chợ Hoa Tết. Thật ra gọi chợ Hoa Xuân, vì sau tết các điểm chợ hoa ấy vẫn bày bán cây cảnh, hoa và những cành đào, mận, lê, nhánh hay khóm phong lan… đẹp nét hoang sơ, hồn hậu và phóng khoáng, cảm nhận khí xuân ấm áp từ núi rừng Việt Bắc ùa về.
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Yêu Hồ Tây
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO