Những chuyến xe buýt Hà Nội

Đặng Thùy Tiên| 23/12/2022 11:49

Cháu ơi, bao giờ đến gần chợ Đồng Xuân thì cho bác xuống nhé; Em ơi, cho chị xuống điểm nào gần ga Hà Nội nhé; Anh ơi khi nào gần đến công viên Thủ Lệ thì gọi em nhé; ... Đó là những câu nói tôi thường nghe thấy mỗi lần lên xe buýt ở Hà Nội, và chính tôi cũng thường nhờ các nhân viên bán vé trên xe điều ấy, đáp lại có thể là một nụ cười, một cái gật đầu hoặc một câu "Yên tâm đi, gần tới điểm ấy cháu/ em/ anh sẽ gọi".

vinbus-xe-dien-cong-cong-dau-tien-chinh-thuc-lan-banh-tai-ha-noi(1).jpg

Những ngày đầu xuống Hà Nội chưa thông thạo đường xá, xe buýt luôn là lựa chọn tối ưu của tôi. Ngày đầu tiên tôi tan học vào buổi xế chiều của một ngày nắng nóng. Trước điểm bắt buýt của trường Đại học Quốc gia sinh viên đứng đợi xe ken đặc lại trên vỉa hè. Cứ mỗi lần tuyến xe 32 Giáp Bát - Nhổn tới, là một đoàn người ào ào đi lên, xe chật ních, một đứa quen với con đường thông thoáng của miền núi như tôi nhìn thấy mà sợ hãi. Suốt từ năm giờ chiều tới bảy giờ tối ngày hôm ấy, tôi không lên được chiếc xe buýt nào nên đành đi bộ về.

Tôi được các anh chị trong xóm chỉ cách bắt tuyến buýt 13 bến xe Kim Mã - Cổ Nhuế, điểm bắt xe buýt này ngay trước ngõ xóm tôi trọ, sau đó dừng tại điểm ở đường Hồ Tùng Mậu rồi đi bộ lên một đoạn là tới trường. Có một lần đi học về tôi bắt nhầm xe buýt (cũng là xe 13 nhưng là chiều đi lên bến xe Kim Mã), tôi không xuống xe vì sợ lạc đường nên đành ngồi tới cuối bến rồi chờ xe quay trở lại Nhổn. Dọc hai bên đường, những ngôi nhà, những hàng quán bắt đầu lên đèn, người và xe cộ đi lại lẫn vào với ánh sáng và cả một chút tối từ các bóng cây ven đường thả xuống, một khung cảnh thú vị, nhộn nhịp, gợi cho tôi một chút vui vẻ quên đi những muộn phiền của ngày hôm ấy.

Quê ngoại tôi ở gần thị trấn Vân Đình, Ứng Hòa trước thuộc Hà Tây, bây giờ là ngoại thành của thành phố Hà Nội. Mỗi kỳ nghỉ lễ tôi không về được nhà, tôi thường bắt buýt về quê ngoại chơi. Có một lần vừa xuống khỏi xe buýt từ Vân Đình đi lên bến xe Mỹ Đình thì tôi gặp một chị dáng người nhỏ nhắn, chị bắt quen với tôi, nói chuyện rất tự nhiên, nghe chị nói ở cùng quê nữa nên tôi không đề phòng gì cả. Chị ấy xin số điện thoại rồi chị hứa giới thiệu cho tôi việc làm.

Sau một buổi hội thảo rất vui vẻ, tôi mất mấy trăm nghìn để làm thẻ hội viên, đặt cọc để tăng cấp. Sau đó vì tiếc số tiền đã đặt cọc tôi mất thêm hai triệu tiền mua một chiếc áo ngực nano cao cấp. Để có được số tiền ấy, tôi đã phải đi vay mượn bè bạn và giấu gia đình ăn mì tôm mấy tháng trời. Chị ấy bảo tôi giới thiệu thêm bè bạn thân thiết và người thân trong gia đình thì tôi sẽ lấy lại được tiền. Tôi chỉ dại một lần thôi, sao tôi nỡ lòng lừa đảo ai nữa, số tiền ấy là số tiền tôi mua một bài học cho tôi.

Lợi dụng sự đông đúc trên xe buýt, khi ấy nổi lên nhiều vấn nạn như cướp giật điện thoại, móc túi, quấy rối tình dục,... Chiếc túi xách đi học của tôi cũng ngang dọc vài vết rạch nhưng trong ấy ngoài sách ra thì chả có gì đáng giá. Gần đây tôi trở lại Hà Nội, trên xe buýt những hiện tượng này đã trở nên hiếm hoi đây là một điều may mắn cho những người đi xe buýt, trả lại môi trường lành mạnh, trong sạch cho Thủ đô.

Tuổi thanh xuân của tôi có khá nhiều cung bậc cảm xúc, lúc vui lúc buồn, chuyện gia đình, chuyện trường lớp, chuyện tình cảm chích bông,... trong một lần đi xe bus 01 Bến xe Gia Lâm - Bến xe Yên Nghĩa, đoạn chạy qua đường Nguyễn Trãi, tôi đang bồng bềnh với một gương mặt mang đầy tâm trạng. Xe hôm ấy đông, các hàng ghế đều đã có người ngồi, đa số học sinh, sinh viên đều phải đứng. Cách chỗ tôi đang đứng khoảng hai hàng ghế, về hướng đầu xe, có một cậu bé có gương mặt rất đẹp, tóc xoăn ngả màu nâu đất, trên tay cậu cầm những miếng táo đỏ au đẹp mắt. Khi chuẩn bị xuống xe, cậu ấy tiến lại đưa cho tôi một miếng táo và nói chị cầm lấy đi trong sự ngạc nhiên tột độ của tôi. Chỉ là một miếng táo thôi mà khiến tôi cảm thấy lòng mình ấm áp đến vậy, bao nhiêu nỗi buồn như tiêu biến đi đâu hết.

Trong một lần tôi về Hà Nội, cũng trên tuyến xe buýt 01, tôi quen một bạn phụ xe buýt và là bạn thân tới bây giờ. Bạn là người Hà Nội, ăn nói rất lịch sự, thân thiện. Xe buýt không chỉ là phương tiện đi lại công cộng, nó cũng là một nét văn hóa riêng biệt, sự ứng xử lịch thiệp giữa người với người trên xe buýt qua việc "tự động" nhường ghế cho người già, trẻ nhỏ, người tàn tật, phụ nữ có thai của học sinh, sinh viên, thanh niên. Xe buýt còn là kỉ niệm khó quên của những người từng có thời gian gắn bó với Hà Nội như tôi...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đặng Thuỳ Tiên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Bài liên quan
  • Hà Nội và những người bạn
    Sau thời gian học ở Hà Nội tôi về quê, và sau đó vì công việc nên cũng nhiều lần trở lại Hà Nội. Mỗi lần đến với Hà Nội tôi cũng đều có cảm giác quen thuộc, một thứ tình cảm lưu luyến như thương nhớ một quê hương thứ hai, nơi mình đã từng có tháng ngày gắn bó và có những kỉ niệm vui buồn...
(0) Bình luận
  • Lẵng hoa tươi Hồ Gươm
    Hồ Gươm giữa lòng Hà Nội. Hồ như chiếc gương ngọc soi những con phố nhỏ, những ngôi nhà “mái ngói thâm nâu” vừa mộc mạc vừa phóng khoáng nét hào hoa, tao nhã. Khung cảnh Hồ Gươm bốn mùa mắt biếc, thu vào đây cả bầu trời xanh lơ.
  • Tôi đi “nhặt” Hà Nội xưa cùng Nguyễn Công Hoan
    Tôi thuộc thế hệ 8X, gắn bó với Hà Nội khi tiếng còi xe đã át đi nhiều âm thanh của một thời xa vắng. Ký ức về Hà Nội trong tôi là những con phố đã đổi thay tên gọi, những tòa nhà cao tầng vươn mình che khuất bóng cổ thụ, và những câu chuyện về quá khứ chỉ còn là lời kể của ông bà, cha mẹ. Tôi chưa từng hít thở bầu không khí của Hà Nội đầu thế kỷ 20, chưa từng bước chân trên con đường Cổ Ngư còn thắp đèn dầu hỏa năm 1918, hay lắng nghe tiếng "kèn đuổi ma" rờn rợn ở dốc Hàng Gà.
  • Hà Nội - Thành phố của những mùa hội và phong tục cổ
    Hà Nội, trong tâm hồn mỗi người, không chỉ là những con phố cổ kính hay những Hồ Gươm, Hồ Tây thơ mộng. Hà Nội còn là một dòng sông của thời gian, mà trên đó, các lễ hội và phong tục dân gian chính là những con sóng sống động, mãi mãi xô bờ, mãi mãi ngân vang.
  • Lãng đãng hồ Tây
    Mãi rồi mà vẫn cứ với tâm trạng chộn rộn y như là một nghi lễ. Mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá...
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Những chuyến xe buýt Hà Nội
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO