Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội mùa đông lịch sử

Vũ Thảo 09:00 02/05/2024

Đêm Hà Nội những ngày tháng 12, không khí lạnh tăng cường, nhiệt độ thấp nhất ở mức 7-8 độ C, tôi trằn trọc trở mình trong chăn đệm êm ấm, rưng rưng lắng nghe những ca từ xúc động trong bài hát “Cảm xúc tháng Mười” vang lên từ ngôi nhà kế bên. Ngoài kia gió rít từng cơn thổn thức, những cảm xúc nghẹn ngào thôi thúc tôi dậy mở máy tính, xem lại những thước phim tư liệu về 60 ngày đêm bảo vệ Thủ đô của Hà Nội năm 1946. Từ hiện tại bình yên, tôi đã được trở về với mùa đông lịch sử của thành Rồng - một mùa đông giá buốt nhưng rực lửa.

grab837fetreo_co_16899288064351486375282.jpg
Thăng Long hôm nay lại bình yên như chưa hề có bóng quân xâm lược... (ảnh minh hoạ)

Gần 20 vạn quân Tưởng theo đuôi quân Đồng minh tràn qua biên giới phía Bắc vào Hà Nội, lấy cớ tước vũ khí của quân đội Nhật nhưng toan tính cướp chính quyền của ta, gây vô số tội ác với đồng bào Hà Nội khi đó. Ngày 23/9/1945, Pháp chính thức nổ súng tấn công Sài Gòn. Máu đồng bào Nam bộ lại đổ. Bối cảnh đất nước ngặt nghèo, hai loại giặc tìm mọi cách xâu xé trong khi đó nạn đói, nạn dốt hoành hành ghê gớm. Đảng ta quyết định hòa với Pháp để đuổi Tưởng về nước. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới vì kẻ thù quyết cướp nước ta lần nữa. Đó cũng là lúc Đảng ta, đứng đầu là chủ tịch Hồ Chí Minh tiếp tục lãnh đạo nhân dân chiến đấu chống kẻ thù xâm lược.

Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến ngày 19 tháng 12 năm 1946 của Bác như lời hịch của non sông đã lay động hàng triệu người Việt Nam: “...Hỡi đồng bào! Chúng ta phải đứng lên! Bất kỳ đàn ông, đàn bà, bất kỳ người già, người trẻ không chia tôn giáo, đảng phái, dân tộc. Hễ là người Việt Nam thì phải đứng lên đánh thực dân Pháp để cứu Tổ quốc. Ai có súng dùng súng. Ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc. Ai cũng phải ra sức chống thực dân Pháp cứu nước...”. Cả dân tộc đồng lòng đứng lên đi theo Đảng, theo Bác Hồ.

Hà Nội năm tháng ấy là một mùa đông đặc biệt vì sục sôi, rực lửa chiến đấu. Chúng ta không muốn chiến tranh, chúng ta khao khát hòa bình vì chúng ta đã phải chịu quá nhiều đau thương, nhưng nếu người Pháp buộc chúng ta làm chiến tranh, chúng ta sẽ làm. Cả một Hà Nội ngùn ngụt tinh thần chiến đấu. Nhân dân Hà Nội cùng với bộ đội và tự vệ dựng lên chiến lũy ở ngã tư các phố sẵn sàng ra trận. Các chiến lũy bằng đồ đạc của gia đình, được người dân khiêng ra đường, ngổn ngang và kiêu hãnh đón đợi giặc. Bờ tường các con đường mặt phố đục thông nhau để tạo các con đường ngầm phục vụ cho chiến đấu.

Chiều ngày 19/12/1946, mệnh lệnh của Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp ban ra, giờ chiến đấu đã đến, cả Hà Nội sẵn sàng bước vào cuộc chiến cam go. Đúng 20h03 phút, từ pháo đài Láng, đại bác của chúng ta gầm vang nổ hiệu lệnh tấn công vào các mục tiêu của quân Pháp ở Hà Nội. Thời khắc ấy người Hà Nội của chúng ta đứng dậy, kết tinh trong mình sức mạnh và tinh hoa của cả một dân tộc vĩ đại.

Với tinh thần “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”, quân và dân Thủ đô đã giam chân địch trong thành phố trong 60 ngày đêm, bảo vệ an toàn cho Trung Ương Đảng, Chính phủ, giúp cả nước vững tin bước vào cuộc kháng chiến trường chinh anh dũng. Chưa bao giờ chúng ta chứng kiến chủ nghĩa yêu nước bùng cháy dữ dội để trở thành chủ nghĩa anh hùng cách mạng ngay trên từng con phố, các ngõ hẻm các ngôi nhà ở Hà Nội như vậy. 60 ngày đêm khói lửa người Hà Nội kiên cường chiến đấu với kẻ thù xâm lược. Nhưng rồi đêm cuối cũng đã đến.

Đêm cuối cùng ấy khi Trung đoàn Thủ đô rút qua gầm cầu vượt sông Hồng, phía sau là tiếng súng truy kích của kẻ địch, người Hà Nội vẫn hẹn ngày trở lại, bao nhiêu cảm xúc chất chứa giục giã những người chiến sĩ trẻ mạnh mẽ tiến về phía trước, bỏ lại đằng sau cây cầu những con đường góc phố rưng rưng. Những cảm xúc ấy được ghi lại một cách chân thực trong bài thơ “Cảm xúc tháng Mười” của nhà thơ Tạ Hữu Yên”:

Đêm, cái đêm rút qua gầm cầu

Anh đã hẹn ngày mai trở lại

Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi

Đỏ niềm tin là khúc khải hoàn ca

Người Hà Nội một lòng theo Đảng, theo Bác Hồ bước vào cuộc kháng chiến trường kỳ, toàn dân, toàn diện, lâu dài, gian khổ, hy sinh lớn nhưng vô cùng anh dũng. Trên con đường trường chinh dài dằng dặc ấy, trong tiết trời mùa đông buốt giá năm ấy, không chỉ là bi tráng, còn có lòng tin son sắt, lòng yêu nước cuộn chảy của những người con Hà Nội tràn đầy lý tưởng vào con đường cách mạng để rồi làm nên một Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu. Chiến thắng Điện Biên Phủ là sự công phá dũng mãnh vào thành trì của chủ nghĩa thực dân, cũng là một hồi cáo chung về sự sụp đổ tất yếu của chủ nghĩa thực dân trên phạm vi toàn thế giới.

Ngày 10/10/1954, các cánh quân của Quân đội nhân dân Việt Nam từ 5 Cửa Ô tiến vào tiếp quản Thủ đô, Hà Nội hoàn toàn được giải phóng. Đoàn quân năm xưa giã từ Hà Nội giờ đây rầm rập trở về trong rừng cờ hoa đón chào của người dân Hà thành, trong những đôi mắt mẹ già rưng rưng gọi thầm tên các con.

Hôm qua và hôm nay. Chiến thắng và đau thương. Chiến tranh và hòa bình. Có những người trở về, có những người đã ngã xuống. Hòa bình thấm đẫm máu bao thế hệ cha anh.

Hôm nay xấp xỉ nửa thế kỷ đã đi qua nhưng nỗi đau của chiến tranh vẫn còn đó, nỗi đau da cam còn đó. Những người lính hiến dâng cả tuổi thanh xuân cho dân tộc, đến khi đất nước độc lập, trở về với hình hài không còn nguyên vẹn cộng thêm nỗi đau thấu tâm can khi con mình lây nhiễm chất độc da cam. Những đôi mắt trũng sâu đã khóc cạn bao đêm, những bàn tay run run vì vết thương do bom đạn vẫn gồng mình cõng những đứa con mấy chục tuổi đầu mà ngây ngô như đứa trẻ. Nỗi đau ấy lặng lẽ nhưng buốt nhói. Chiến tranh không phải trò đùa.

Đến nay vẫn còn hàng trăm ngàn tấn bom, mìn, đạn pháo, vật liệu nổ vùi lấp rải rác dưới lòng đất ở các địa phương. Bom mìn tồn sót sau chiến tranh đã cướp đi những người cha người mẹ, những mái ấm gia đình của biết bao trẻ thơ. Còn đó những em bé đỏ hỏn gào khóc đợi mẹ về cho uống dòng sữa ngọt lành, những mái đầu xanh ngơ ngác đeo vành khăn trắng, không biết vì sao mình bỗng nhiên thành đứa trẻ côi cút giữa cuộc đời.

Ngoài kia, còn biết bao người chiến sĩ đã nằm xuống nhưng chưa được trở về nhà vì không tìm thấy hài cốt. Các anh các chị có nhìn thấy cha mẹ già héo hon ngóng chờ con hay những đồng đội không ngại trèo đèo lội suối đi tìm bạn mình trong hương khói nghẹn ngào. Những đôi mắt mẹ cha đục ngầu đã không còn nước mắt để khóc. Có lẽ tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ trước khi nhắm mắt xuôi tay là được thấy các con trở về nhà, mẹ sẽ ru lại cho các anh chị nghe bài ca ầu ơ những ngày thơ bé. Mảnh đất quê hương vẫn kiên nhẫn qua từng mưa nắng, mong mỏi ấp ôm các anh chị vào lòng, bảo bọc những đứa con kiên cường ấy trong tình thương nỗi nhớ thiết tha.

Thăng Long hôm nay lại bình yên như chưa hề có bóng quân xâm lược, chưa hề nghe tiếng còi báo động trên nóc Nhà hát Lớn, chưa từng đỏ lửa căm thù. Mùa đông hôm nay giá buốt như mùa đông năm 1946 nhưng không có tiếng súng. Tôi nghĩ về chính mình, về những bài giảng môn Chủ nghĩa xã hội khoa học và Tư tưởng Hồ Chí Minh mình đang giảng dạy trên bục giảng Trường Đại học Dược Hà Nội với bao trăn trở, day dứt. Sứ mệnh của những người gieo hạt khi đất nước đã hòa bình nhưng những vết thương của chiến tranh còn nhức nhối sẽ thế nào? Tôi phải làm gì để lịch sử không bị lãng quên, làm thế nào để những thế hệ sinh viên của tôi khi đi dạo quanh Hồ Gươm yên ả hay khi ngước lên bầu trời xanh thăm thẳm trên cột cờ Hà Nội vẫn nhớ nghiêng mình trước lịch sử để biết sống cuộc đời ý nghĩa hôm nay.

Tôi lẩm nhẩm đọc lại câu nói của Bác kính yêu: “Dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam”. Là một người may mắn sinh ra trong thời bình, được thừa hưởng những thành tựu của sự nghiệp đổi mới, tôi nhận ra mối liên kết vô hình mà bền chặt của bản thân với những trang sử hào hùng của dân tộc. Hôm nay xem lại những thời khắc hạnh phúc và đau đớn của mảnh đất ngàn năm văn hiến nơi mình sống, tôi có cơ hội được trở về với lịch sử hào hùng của dân tộc.

Hà Nội đã đi qua máu và nước mắt để đổi lại những khoảnh khắc bình yên và tươi xanh mỗi buổi tôi đến trường. Tôi nghe trong cơn gió ngoài kia những lời thầm thì của quá khứ, của mùa đông đặc biệt 1946. Hôm nay, Việt Nam đã khép lại quá khứ, mở cửa tương lai cho hợp tác quốc tế, thế hệ tôi cùng dân tộc đi trên những cây cầu hữu nghị, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên hố sâu dưới chân cầu ấy, không bao giờ quên những người đã ngã xuống, để thấm thía cách sống cho hiện tại và tương lai. Hòa bình này là hòa bình máu./.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thảo Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội, vừa xa đã nhớ
    Tôi muốn xa Hà Nội thực hiện một chuyến đi dài ngày ngoài dải đất hình chữ S để khám phá những miền đất mới. Điều mong ước cháy bỏng đó đã trở thành hiện thực sau khi tôi xin được visa thăm người thân tại châu Âu.
(0) Bình luận
  • Sơn Tây, một thoáng thành cổ
    Nằm dưới chân núi Tổ lại ở vị trí trung tâm của xứ Đoài, thành cổ Sơn Tây từng in dấu thời gian và trở thành một chứng nhân của lịch sử trong giai đoạn cuối của thời phong kiến và những năm tháng bi hùng kháng chiến chống Pháp của phe “chủ chiến” và phong trào cần vương trên mảnh đất xứ Đoài.
  • Mùa hoa bằng lăng Hà Nội
    Tôi yêu mùa hoa bằng lăng Hà Nội, yêu màu tím dịu dàng của bằng lăng. Màu hoa đẹp và lãng mạn đã làm dịu đi cái nắng chói chang của mùa hạ. Màu tím của bằng lăng cũng điểm tô cho phố phường Hà Nội có nét đẹp rất riêng. Tôi đã từng say đắm ngắm những cành bằng lăng qua ô cửa. Những cành hoa tím mộng mơ in trên những tòa nhà tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
  • Một ngày với Hồ Tây
    10 giờ đêm, nhận được tin nhắn từ một người bạn cũ: “Hò hẹn mãi cuối cùng em chẳng đến/Chỉ sợ ngày xuân vội vã đi rồi. Xin lỗi phải nhại thơ Hoàng Nhuận Cầm để chuyển tải hết những mong ngóng của anh. Mai là chủ nhật, có rảnh để về Hà Nội với anh không?”. Tôi phì cười. Hò hẹn từ đầu năm sẽ lên thăm anh, nhờ anh làm hướng dẫn viên du lịch một vòng Thủ đô, vậy mà gần 6 tháng trôi qua, lời hẹn vẫn chưa thành hiện thực. Tôi nhìn lịch, nhắn cho anh: “Mai em rảnh, em lên nhé!”. Ngay lập tức anh trả lời: “OK nhé,
  • Nhớ Hà Nội qua những cuộc gọi vội
    Lớn lên với bát phở gà thơm phức và tiếng còi xe máy mỗi giờ tan tầm, cô du học sinh người Việt òa khóc giữa lòng thành phố New York tráng lệ. Có lẽ, vì chẳng quen. Có lẽ, vì nhớ nhà. Có lẽ, vì “miền đất hứa” vốn là nơi để những ước mơ cất cánh bay xa, nhưng miền đất quê hương ta mới là nơi những ước mơ mỏi cánh bay trở về.
  • Hà Nội trong tôi là Ga Hàng Cỏ
    Ga Hà Nội là một trong những biểu tượng trung tâm của Thủ đô Hà Nội! Mỗi khi nhắc tới Ga Hà Nội, tôi lại hình dung một đoàn quân với những hàng ngang, hàng dọc ngay ngắn trên sân ga.
  • Đèn đường kể chuyện
    Ở thành phố này, những cột đèn đường cứ kỳ quặc thế nào ấy. Đêm, thành phố đã đi ngủ, tất cả chìm vào lặng yên, riêng mấy cột đèn còn thức. Bốn mùa xuân hạ thu đông, đèn đường soi rõ những mặt người, lặng lẽ giấu đi những câu chuyện kể.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Thêm một nỗi niềm cho Tây Bắc
    Trước khi đọc “Ta còn em Tây Bắc” của Nguyễn Việt Chiến, tôi tự hỏi: đây là bài thơ viết về điều còn lại của “ta” hay là bài thơ ngợi ca Tây Bắc? Nhưng có lẽ, bài thơ không đơn thuần gợi mở chừng ấy cách nghĩ.
  • Khai mạc Liên hoan ảnh nghệ thuật các câu lạc bộ nhiếp ảnh Hà Nội năm 2024
    Sáng 15/5, tại Phố Sách 19/12, Hội nhiếp ảnh nghệ thuật Hà Nội phối hợp cùng các câu lạc bộ (CLB) nhiếp ảnh trên địa bàn Thành phố Hà Nội tổ chức khai mạc “Liên hoan ảnh nghệ thuật các câu lạc bộ nhiếp ảnh Hà Nội” với chủ đề “Việt Nam - Đất nước - Con người”.
  • Nhịp sống mỗi ngày ở khu tập thể cũ Hà Nội
    Với nhiều người Hà Nội, những khu tập thể là nơi lưu giữ nhiều ký ức về nếp sinh hoạt cũ - một phần ký ức của Hà Nội. Giữa nhịp sống hiện đại hôm nay, những khu tập thể cũ ở Hà Nội vẫn lặng lẽ ẩn mình giữa đô thị hiện đại. Với không ít người nó vẫn là những ký ức khó quên với những ai đã từng sống tại các khu tập thể. Nơi đó, mỗi ngày mới, nhịp sống lại bắt đầu...
  • HĐND Thành phố Hà Nội thông qua Đề án sắp xếp đơn vị hành chính cấp huyện, cấp xã giai đoạn 2023-2025
    Với 100% đại biểu có mặt tại Kỳ họp Chuyên đề thứ 16 diễn ra sáng 15/5 tán thành, HĐND thành phố Hà Nội khóa XVI đã thông qua Đề án sắp xếp đơn vị hành chính cấp huyện, cấp xã thành phố Hà Nội giai đoạn 2023-2025.
  • Nghệ sĩ Nhật Bản đưa Ninja và Samurai lên sân khấu xiếc Việt
    Chương trình xiếc, ảo thuật "Ninja magic show" của nhóm nghệ sỹ Nhật Bản từng gây tiếng vang tại nhiều nước trên thế giới sẽ đến với khán giả Việt Nam từ ngày 18-26/5.
  • Giới thiệu 55 tác phẩm vẽ về Bác của họa sĩ Việt kiều Đào Trọng Lý
    Từ ngày 17/5 đến 22/5/2024 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, số 66 Nguyễn Thái Học, Ba Đình, Hà Nội sẽ diễn ra Triển lãm “Tấm lòng của họa sĩ Việt kiều với Bác Hồ” của họa sĩ Đào Trọng Lý.
  • Bồi đắp tình yêu quê hương đất nước cho thế hệ trẻ
    Tối 14/5, Chung khảo “Liên hoan Tiếng hát cựu thanh niên xung phong Hà Nội 2024” (cụm 1) tiếp tục diễn ra tại Trung tâm Văn hóa Thành phố (quận Hà Đông), với những phần trình diễn ca múa nhạc đặc sắc, để lại ấn tượng và góp phần bồi đắp tình yêu quê hương đất nước tới công chúng.
  • Đề xuất không sắp xếp đơn vị hành chính đối với quận Hoàn Kiếm do yếu tố đặc thù
    Kỳ họp Chuyên đề (kỳ họp thứ 16) HĐND thành phố Hà Nội khóa XVI, nhiệm kỳ 2021-2026, sẽ diễn ra trong buổi sáng ngày 15/5. Tại Kỳ họp này, HĐND Thành phố dự kiến xem xét, thông qua Đề án sắp xếp đơn vị hành chính cấp huyện, cấp xã thành phố Hà Nội giai đoạn 2023 – 2025. Đáng chú ý, quận Hoàn Kiếm thuộc diện sắp xếp nhưng vì yếu tố đặc thù nên không thực hiện sắp xếp.
  • Liên hoan nghệ thuật Sân khấu toàn quốc dành cho thiếu niên, nhi đồng
    Liên hoan diễn ra từ ngày 13/5 – 20/5, quy tụ 14 đơn vị nghệ thuật sân khấu trên cả nước với 17 tác phẩm nghệ thuật tham gia. Các tác phẩm sân khấu đem đến liên hoan đa dạng về thể loại, gồm: Kịch nói, nhạc kịch, xiếc, chèo, múa rối, ảo thuật, ca múa kịch.
  • Công nhận Mộc bản ở chùa Dâu (Bắc Ninh) là Bảo vật Quốc gia
    Bộ mộc bản chùa Dâu gồm 107 ván khắc là hiện vật gốc duy nhất, độc bản, toàn vẹn và có tính xác thực với nhiều loại hình văn bản như: truyền thuyết về Phật Tứ pháp, kể hạnh về Phật Tứ pháp, kinh Phật, các nghi lễ cầu mưa, cầu tạnh, cúng tế các vị Tổ chùa...
Hà Nội mùa đông lịch sử
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO