Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Hà Nội mùa xưa

Nhất Mạt Hương 14:19 15/04/2024

Người ta hay ấn tượng với Hà Nội khi vào thu còn tôi không hiểu sao cứ nhung nhớ những mùa đông Hà Nội...

hinh-anh-mua-dong-ha-noi_6.jpg
Hà Nội mùa đông dường như bớt ồn ào và vội vã (ảnh: internet)

Đó là mùa đông ngày ôn thi ở trọ trong ngõ 175 đối diện trường Sư phạm 1. Có ngày mưa, ạt ào và đầy tâm trạng. Tôi và cô bạn thân nổi hứng vác ô dạo phố giữa trận cuồng phong để ngắm con đường mờ ảo. Những cột đường run rẩy, dòng người vội vã và rất nhiều thứ không tên để nhận về là cái rét thấu xương và những trận cười vỡ vụn. Những chiều gió tê tái, giấc ngủ liên miên. Thời gian là khoảng trưa tối vùi đầu trong sách vở và không gian là mảnh sân nhà hanh hao, lác đác vài chiếc lá khô cong rụng. Tiếng chuông gió lanh canh làm ấm những nỗi buồn và dâng lên bao nhiêu là cảm xúc. Những buổi tối cuộn mình trong chăn bỗng thèm ăn gì đó. Đùn đẩy nhau ra mua bánh chuối, bánh khoai, ở mấy hàng đầu ngõ. Hôm nào cô chủ nhà có mẻ bánh quế vụn thì đúng là độc đắc. Cô làm ở công ty bánh kẹo Tràng An. Thỉnh thoảng lại mang về những gói bánh rất thơm tho nhưng đựng trong túi trần vì những thanh quế không còn nguyên vẹn - không đủ tiêu chuẩn đóng hộp tuy bên trong vẫn sánh ngậy vị đậu xanh hoặc socola khó cưỡng.

Những buổi rảnh rỗi hiếm hoi, kéo nhau sang kí túc xá trường Công Đoàn – chỗ cô bạn thân, hoặc vào chơi nhà của bạn trên đường Láng. Khi về không bao giờ quên thưởng thức món bánh chuối trứ danh. Còn tranh thủ lựa được những cuốn sách cũ vừa hay, vừa rẻ. Ôi thiên đường sách cũ một thời của Hà Nội với những hàng sách trải dọc con đường xà cừ, những người chủ hồn nhiên, dễ tính. Mùa đông không còn lạnh với những buổi chiều mênh mang, ấm áp. Và cho đến bây giờ cũng chưa từng được ăn lại vị bánh chuối nào vừa đậm vừa thơm như thế. Có phải tại còn lẫn mùi vị của kí ức?

Rồi những mùa đông sinh viên - đi học tiếp khi đã đi làm. Cuối tuần nào cũng vượt chặng đường gần bốn mươi cây số nhân hai. Lên đến lớp tưởng đôi tay tê cứng dù đã ủ trong lớp găng tay dày cộm. Gió cầu Nhật Tân chao chát, dưới kia dòng nước sông Hồng nằng nặng chảy. Qua Xuân La, Lạc Long Quân, Hoàng Quốc Việt, rồi Xuân Thủy - Cầu Giấy. Những con đường thênh thang, những vỉa hè nhộn nhịp. Thủ đô tráng lệ nhưng sao cứ rưng rưng khi nghĩ đến những phận người nhỏ bé, những bóng dáng trầm ngâm, xiêu vẹo trong đôi quang gánh hay xe hàng rong mưu sinh dọc phố. Đôi lần, dừng lại mua xôi ở cổng sau kí túc xá mà thành khách quen. Vì xôi ngon, nóng hổi. Vì chị bán hàng thân thiện, nhiệt tình và chiều khách dù công việc vất vả, bấp bênh. Bỗng nghĩ đến mình. Hình như chưa biết mỉm cười trước lo toan và bình tâm vượt qua trắc trở dù luôn tự nhủ? Quãng đường dài lạnh giá hình như ngắn lại khi bắt gặp điểm cuối là đôi mắt hồ hởi của chị. Chưa kịp hỏi chị quê ở đâu, chỉ biết giọng nói chân chất mà xa xôi hòa trộn bao miền quê của những con người tứ xứ tụ về mảnh đất này.

Hà Nội mùa đông dường như bớt ồn ào và vội vã. Nghe thanh âm thành phố qua sự trở mình của một con đường nhỏ bé. Con đường tình yêu với hàng lộc vừng đặc biệt gần nhà K của trường Sư Phạm. Những buổi trưa ôn bài giữa các môn thi; muốn ngả đầu trên những gờ đá ong mà thiếp đi một chốc. Vài giọt nắng hiếm hoi đổ dài trên mắt lá, lọt xuống những trang đề cương, tài liệu bối rối, nên thơ. Tiếng chuông trong chùa Thánh Chúa nghe vừa xa xôi vừa gần gụi.

Những trưa lang thang ăn uống, mua sắm trong chợ Xanh ngàn ngạt áo quần, giày dép và ti tỉ thứ linh tinh. Lên lớp lại xách theo túi hoa quả đã được gọt bổ tươm tất và túi muối chấm đặc biệt. Hôm nào thèm quá, không quản ngại đường xa, đi bộ vượt qua hẳn mấy con đường ngang dọc để ghé quán bún ốc thơm ngon trên Mai Dịch. Dù lượt về luôn cảm thán “ăn bát bún ốc chạy 3 quãng đồng” nhưng cảm thấy 3 quãng đồng ấy thật xứng vì bún vừa rẻ, vừa ngon, vừa đầy đặn. Rau sống ăn kèm sạch sẽ mát mắt, lọ măng ngâm hấp dẫn bày sẵn ra bàn ăn thoải mái, nước uống tận tình, miễn phí. Thú vị khi phát hiện ra những cái quán nho nhỏ mà thân thương như thế trong những ngóc ngách nào đó của Hà Nội.

Những mùa đông đi học còn dội về cùng nỗi nhớ những sắc hoa. Là hoa của loài cây chưa rõ tên trong sân nhà C len lén nở. Những lọ hoa dịu dàng trong phòng bác Nga – quản lí nhà B. Rồi những hành lang hoa rực rỡ sau ngày nhà giáo, hoa tươi roi rói cổng chợ Nghĩa Tân, Quảng An...

Một buổi chiều mưa rét, thầy bận đột xuất nên được nghỉ. Mấy đứa rủ nhau qua làng Tây Tựu giải cứu hoa ly. Trong cái rét bàng bạc đất trời, hương hoa ly thổn thức đầu cánh mũi, tưởng như đang dạo giữa vườn nhà.

Chỉ là những nhỏ nhặt, thân thương như thế mà mùa đông Hà Nội cứ thắc thỏm mãi không nguôi. Hà Nội ơi!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nhất Mạt Hương. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • Hà Nội vun đắp ước mơ tôi
    Ngày còn bé, tôi thường xuyên được mẹ kể cho nghe những chuyện về quê hương. Trong ý thức non nớt của tôi thì quê tôi đẹp vô vàn với ruộng lúa thẳng cánh cò bay, với những con đường uốn lượn như dải lụa đào, với những địa danh và các vị anh tài đi vào lịch sử như bản hùng ca của dân tộc. Quê hương tôi là mảng đất Hà Tây kiên cường “cô gái suối Hai, chàng trai cầu Rẽ” (Hà Tây quê lụa – Nhật Lai). Trong những câu chuyện mẹ kể về quê, đâu đó có hình bóng người Hà Nội thanh lịch tao nhã. Hai tiếng Hà Nội là niềm mơ ước của tôi từ thuở ấu thơ.
(0) Bình luận
  • Khoảng lặng với sen Hồ Tây
    Sáng sớm mùa hè, tôi đi bộ dọc bờ Hồ Tây để thuê một chiếc xe đạp dạo quanh hồ như lời hẹn của chuyến đi trước. Tôi lạc bước đến đầm sen Hồ Tây. Ngay khoảnh khắc ấy, sen gieo một nốt lặng thương nhớ vào lòng tôi.
  • "Giấc mơ Hà Nội" của những đứa trẻ miền quê
    Năm lớp 2, lần đầu tiên mình được ra Hà Nội một tuần dịp nghỉ hè, được người nhà dẫn đi thăm Lăng Bác, thăm Chùa Một Cột, công viên Thủ Lệ, ăn kem Tràng Tiền... tất cả đều là trải nghiệm mới lạ đầy thích thú. Từ đó, mình luôn ao ước lớn thật nhanh để “đi Hà Nội”, để trải nghiệm tất cả những điều thú vị ở Thủ đô.
  • Hà Nội vun đắp ước mơ tôi
    Ngày còn bé, tôi thường xuyên được mẹ kể cho nghe những chuyện về quê hương. Trong ý thức non nớt của tôi thì quê tôi đẹp vô vàn với ruộng lúa thẳng cánh cò bay, với những con đường uốn lượn như dải lụa đào, với những địa danh và các vị anh tài đi vào lịch sử như bản hùng ca của dân tộc. Quê hương tôi là mảng đất Hà Tây kiên cường “cô gái suối Hai, chàng trai cầu Rẽ” (Hà Tây quê lụa – Nhật Lai). Trong những câu chuyện mẹ kể về quê, đâu đó có hình bóng người Hà Nội thanh lịch tao nhã. Hai tiếng Hà Nội là niềm mơ ước của tôi từ thuở ấu thơ.
  • Hà Nội mùa sắp xuân
    Đó chưa hẳn là mùa xuân, chỉ là cữ cuối năm, khi trời còn vương chút gió đông ngòn ngọt, nắng tãi đều trên những tàng cây và thi thoảng mưa rắc như gieo bụi ngọc. Tôi thích lang thang trên những quãng đường, con phố của Hà Nội mỗi khi có dịp ngang qua.
  • Ấm tình người Hà Nội
    Tôi sinh ra tại một làng quê đã đi vào huyền tích trong tâm thức nhiều thế hệ với bài hát dịu ngọt, nơi đó là “Cửa ngõ Thủ đô/ Áo giáp chở che ngàn năm bền vững/Ngăn bầy giặc Mỹ vẩn đục bầu trời” (Hà Tây quê lụa – Nhật Lai). Nơi đó đã từng được coi là “Vọng gác Thủ đô” trong những năm đế quốc Mỹ ném bom bắn phá miền Bắc.
  • Một nét nâu trầm
    Tôi yêu Hà Nội, yêu cảnh sắc, không khí, hồn cốt và dáng vẻ thanh lịch, sâu lắng của mảnh đất này. Yêu bốn mùa, cả những thời điểm không tên và những góc nhỏ lặng thầm, thân thương, thú vị! Có biết bao điều nhỏ bé đã níu giữ tâm tình của một kẻ nỡ nặng lòng với chốn nghìn năm.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội mùa xưa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO