Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Khoảng lặng với sen Hồ Tây

Phan Thị Ngọc Thắng 11:02 24/04/2024

Sáng sớm mùa hè, tôi đi bộ dọc bờ Hồ Tây để thuê một chiếc xe đạp dạo quanh hồ như lời hẹn của chuyến đi trước. Tôi lạc bước đến đầm sen Hồ Tây. Ngay khoảnh khắc ấy, sen gieo một nốt lặng thương nhớ vào lòng tôi.

1562231433_sen_ho_tay.jpg
Mỗi bông hoa dấu vào mình hình ảnh người đàn ông dậy sớm cẩn thận lựa từng đóa hoa... (ảnh: internet)

Chưa bao giờ tôi được ngắm một hồ sen có nhiều hoa như thế. Người đàn ông đang chèo thuyền khéo léo di chuyển giữa hồ sen khiến ánh mắt tôi dừng lại. Anh đang thử hái sen. Cây sào dài trong tay anh được luân chuyển và đổi hướng liên tục để lèo lái con thuyền nhỏ đi giữa lòng hồ ken kín sen. Góc hồ đằng kia, người đàn ông khác đang vác một bó sen rất to trên vai. Tưởng như người đàn ông đã ra đây từ rất sớm mới đủ thời gian chọn hái chừng đó hoa vào lúc mặt trời vừa ló rạng.

Tôi cứ quẩn quanh mãi với ý nghĩ những đóa sen xuống phố xinh tươi như đi trẩy hội. Mỗi bông hoa dấu vào mình hình ảnh người đàn ông dậy sớm cẩn thận lựa từng đóa hoa đủ tiêu chuẩn để bán theo một cách nào đó. Trong lòng tôi chợt vương những búp trà sen được bạn mời vào một ngày gặp mặt ở phương Nam đượm nắng.

Lòng vương vấn với hồ sen, tôi quay lại vào lúc trời đứng bóng. Mọi mệt mỏi của một buổi sáng đạp xe, mồ hôi nhễ nhại giữa trưa hè trong tôi tan biến. Những bông sen bung nở, tỏa hương. Tôi không còn thấy ai đứng quanh đây, cũng không thấy người thu hái hoa. Chỉ có mình tôi. Hương sen như dành riêng cho tôi, hào phóng đãi người lữ khách từ phương Nam giữa trưa hè oi bức đến độ con đường tịnh không một bóng người. Tôi đứng ngắm nhìn hồ sen, tắm mình trong nắng, trong hương sen ngan ngát. Chẳng cần có một bông sen nào trên tay, tôi cũng có thể cảm nhận được hương sen quấn quýt quanh cơ thể mình. Tóc, môi, mắt, vai, tay, thân thể tôi đang được ướp hương sen tươi thanh khiết. Nhắm mắt lại và cảm nhận hương sen đang vây lấy mình như ve vuốt, trò chuyện, lưu luyến, vấn vương, quyến rũ… Hương sen thanh tao như rửa hết mọi buồn phiền, nóng bức trong lòng.

Một lần khác tôi trở lại Hồ Tây. Trời sang đông. Mưa. Lành lạnh. Tôi trốn cơn mưa trong một quán cà phê. Tình cờ sen lại quấn lấy tôi. Tôi không phải là tín đồ của trà nhưng chẳng hiểu sao, ngay lúc nhìn thực đơn, tôi chọn món trà sen như là một lời nhắn gọi thẳm sâu từ bên trong.

Ngồi trong quán, tôi ngắm người qua phố vội vàng trong cơn mưa trắng trời qua cửa kính. Đôi bàn tay tôi xoa vào nhau cho ấm sau một lúc bị ướp lạnh khi đi ngoài trời mưa lất phất. Tôi thấy mình may mắn được ngồi trong không gian ấm cúng ngay lúc này. Rót ly trà sen, tôi dừng lại vài nhịp thở. Mùi sen tỏa ra, làm cho căn phòng như thu nhỏ lại, gần gũi thân thương. Mùi trà và sen đậm, quện vào nhau khắc ghi một trải nghiệm đặc sắc lần đầu. Dường như trời mưa càng làm cho mùi hương quấn quýt hơn, đông đặc lại và ngại bay ra ngoài trời.

Tôi rót ly trà, màu trà xanh ngắt, làn khói mỏng bay lên trong không gian đậm đặc hơi nước. Tôi mời mẹ. Mẹ nâng ly trà, hít hà mùi hương ấm nóng đang tỏa ra. Ánh mắt mẹ hài lòng khi nhấp ngụm trà đầu tiên. Đôi tay đồi mồi của mẹ ôm trọn chén trà màu đất nung già lửa bé xinh. Tôi thấy lòng mình chùng xuống. Cả đời mẹ vất vả, chẳng được mấy lần thư thả sống. Suốt cả đời mẹ tất tả lặn lội thân cò nuôi con, bán buôn xoay trở đủ nghề. Các con trưởng thành, ai cũng bị cuốn vào cuộc sống của mình mà bẵng quên thời gian đang âm thầm đưa mẹ dần xa. Bao nhiêu lần tôi hứa dẫn mẹ đi chơi dài ngày nhưng đều không thực hiện được. Chuyến đi nào tôi cũng vội vàng, tận dụng vài ngày nghỉ cuối tuần. Bỗng dưng mẹ bị cuốn luôn cả vào cuộc sống vội vã của tôi. Hôm nay, tôi đã kịp tặng mẹ một ly trà sen đậm hương vị sen Hồ Tây trong một ngày đông bên bờ Hồ Tây. Nhìn mẹ nhẩn nha uống ly trà trên tay, tôi như kịp níu chút thời gian dừng lại để không mang mẹ trôi theo. Tôi cũng đang hiện diện bình an, thong thả với mẹ ngay lúc này và suốt cả tuần qua. Khoảnh khắc tôi ngắm mẹ buông thư thưởng trà như xoa dịu từng nhịp đập trong tim.

Nhấp ngụm trà, tôi cảm nhận vị chát, đắng đầu lưỡi và ngọt hậu trong cổ họng. Hương sen quện với hương trà như lắng hơn, đằm thắm hơn. Tôi thoáng nhớ hương sen mùa hè. Sen hôm nay không quấn quýt, quyến rũ, mơn trớn, đa tình như cô gái trẻ trưa mùa hạ năm đó. Hương sen hôm nay như người phụ nữ chín muồi, sâu lắng, luồn sâu, thấm đẫm vào từng tế bào trong cơ thể tôi theo từng phân tử nước.

Mẹ và tôi chỉ cho nhau cách cảm nhận vị trà sao cho ngon hơn, sâu hơn theo cách mỗi người cảm nhận sau ly trà đầu tiên. Tôi không nhớ bao lâu rồi, không cùng mẹ trò chuyện với nhau sâu như thế. Hôm nay có ly trà sen làm cầu nối tâm tình. Chúng tôi nói về cuộc sống hiện tại, những mong muốn trong tương lai của mình. Tôi nói đùa: “sau này mẹ về với ông bà, con không dâng trà”. Mẹ cười: “lúc đó mẹ có uống được nữa đâu”. Tôi lấy máy chụp hình, chụp từng khoảng lặng trên gương mặt mẹ. Những sợi tóc trắng cước của mẹ phất phơ ngược nắng trong ống kính làm tôi xúc động, có cái gì đó trào dâng cay cay khóe mắt. Tôi thích khung hình ấy. Thích mẹ khoảnh khắc ấy. Buông thư. Một mai mẹ có về trời cũng mong nhẹ nhõm tựa như sợi tóc ấy. Chỉ là ý nghĩ thoáng qua cơ mà sao lòng tôi nằng nặng. Tôi xua nhanh ý nghĩ mẹ về trời vừa chợt đến, dắt mình về lại thực tại.

Tôi đang cùng mẹ chắt lọc cho mình những giọt lặng của cuộc đời, những khoảnh khắc hiếm hoi giữa dòng đời tấp nập.

Tôi tự cho mình gác lại mọi lo toan trên chặng đường sắp tới.

Tôi hài lòng, an yên với những gì mình lựa chọn và ngay trong giây phút này.

Tôi chọn dừng lại những thứ ồn ào và chạy đua ngoài kia.

Tôi chọn những khoảng lặng bên mẹ, với chính bản thân mình như thế này để khắc sâu rằng, cuộc đời cần những nốt lặng để kết nối với chính mình, kết nối với những người yêu thương trong từng thời khắc.

Chị chủ quán châm nước vào bình trà, kể cho chúng tôi câu chuyện về ấm trà sen. Trà được bỏ vào từng cánh sen chưa nở từ đêm hôm trước rồi buộc kín lại. Sáng hôm sau, người ta sẽ hái bông hoa chứa trà ngậm hương sen, hơi ẩm từ cánh và nhụy sen, nhựa sống từ cây sen, sương đêm…

Hình ảnh người đàn ông trên hồ sen lướt qua trong đầu tôi. Phải chăng trên vai anh có những búp trà sen? Hình ảnh mẹ nhấp ngụm trà thư thái ngay lúc này. Hương sen trong nắng trưa, hương trà sen một ngày mưa… mọi thứ quyện hòa vào nhau. Cuộc sống đang cựa mình nhè nhẹ trong tôi. Tôi an yên, hạnh phúc vì có mẹ và có sen. Hà Nội à, trong tôi một khoảng lặng nhớ thương…

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Phan Thị Ngọc Thắng. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.
Bài liên quan
  • "Giấc mơ Hà Nội" của những đứa trẻ miền quê
    Năm lớp 2, lần đầu tiên mình được ra Hà Nội một tuần dịp nghỉ hè, được người nhà dẫn đi thăm Lăng Bác, thăm Chùa Một Cột, công viên Thủ Lệ, ăn kem Tràng Tiền... tất cả đều là trải nghiệm mới lạ đầy thích thú. Từ đó, mình luôn ao ước lớn thật nhanh để “đi Hà Nội”, để trải nghiệm tất cả những điều thú vị ở Thủ đô.
(0) Bình luận
  • Hồ Gươm - mảnh hồn thiêng giữa lòng Hà Nội
    Tôi vẫn nhớ như in cái buổi sớm mùa thu năm ấy, lần đầu tiên đặt chân đến Hà Nội. Thành phố mơ ước, thành phố của bao câu chuyện cổ tích mẹ kể, của những bài thơ tôi từng học, bài hát tôi nghe thuở nhỏ, bỗng chốc hiện ra trước mắt – thật đến rưng rưng. Hồ hiện lên giữa lòng thành phố trước mắt tôi như viên ngọc bích xanh rêu lung linh, huyền diệu. Hồ Gươm – hay Hồ Hoàn Kiếm – đã in sâu vào ký ức tôi bằng một vẻ đẹp không thể gọi tên, vừa cổ kính, vừa thiêng liêng, vừa nhẹ nhàng như tiếng vọng từ quá khứ xa xăm.
  • Hà Nội, yêu mãi còn yêu...
    Hôm qua đường phố Hà Nội như tĩnh lặng hơn, và hôm nay cũng vậy. Cái rét Tháng Giêng vừa qua đi rất nhanh và diệu vợi làm sao! Trên những con phố, ánh mặt trời xuất hiện và những chiếc lá mùa thu bắt đầu rơi...
  • Xe đạp Tây Hồ
    Vẫn với tâm trạng chộn rộn, cứ y như là một nghi lễ, mỗi sáng tinh mơ, khi hồi hộp vén màn sương mỏng đánh thức Hồ Tây. Nhoài người với tay nắm xe đạp, nhập dòng xe đua như dòng nước xiết òa vào vùng thơm hương sen hồ và những làng hoa Quảng An, Quảng Bá... Không khí sạch, hương thơm quanh Hồ Tây đúng là tác nhân gây nghiền cho “dân” đạp xe quanh hồ.
  • Nhớ gì khi xa Hà Nội
    Thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi gắn bó cùng Hà Nội. Đó là quãng đời sinh viên tươi vui, hồn nhiên được cùng các bạn đồng trang lứa sinh sống và học tập giữa lòng Thủ đô, dưới mái trường Học viện hành chính Quốc gia. Lần đầu tiên bước ra khỏi ngưỡng cửa an toàn của gia đình, Hà Nội đã hiếu khách đón nhận, ôm tôi vào lòng, gieo vào tâm hồn thật nhiều kỉ niệm đặc biệt. Để rồi sau khi ra trường, trở về quê hương công tác, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến mỗi khi nhớ về Hà Nội với những hồi tưởng xuyến xao về quãng đời sinh viên.
  • Tô thắm Hà Nội bốn mùa hoa
    Có lẽ hiếm có Thủ đô của đất nước nào trên thế giới lại có đủ thời tiết đặc trưng của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng với đó là thiên nhiên tuần hoàn luân chuyển quay vòng bốn mùa như Hà Nội. Để tạo nên diện mạo của Thủ đô, ngoài các công trình kiến trúc, danh lam thắng cảnh… thì còn có cả hệ thống cây xanh và hoa cỏ được trồng khắp các nẻo đường của Hà Nội.
  • Một thoáng Thủ đô, một đời vương vấn
    Tôi đến Thủ đô vào một ngày hè chói chang nắng lửa. Cảm giác nóng nực không ngăn nổi sự hiếu kì trong tôi về mảnh đất ngàn năm văn hiến, về những con người tao nhã, văn minh. Tôi thả hồn phiêu diêu qua từng con phố, lắng tai nghe nhịp thở của Hà thành mà nao nao hồi tưởng về những điều mình đã đọc, đã biết về lịch sử, con người nhân kiệt nơi đây.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Triển lãm “Việt Nam qua ống kính nhiếp ảnh gia Quốc tế”
    Hàng trăm tác phẩm đẹp về đất nước con người Việt Nam của các nhiếp ảnh gia trong nước và quốc tế được trưng bày triển lãm tại “Festival Nhiếp ảnh quốc tế Việt Nam”.
  • Tạo lập không gian văn hóa đặc sắc cho Thủ đô
    Với vị trí “trái tim” của Thủ đô, khu vực như Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục bên hồ Gươm được Thành phố Hà Nội thực hiện chỉnh trang, vừa gìn giữ các không gian văn hóa, vừa nâng cao chất lượng đời sống tinh thần của nhân dân. Trong đó, khu vực Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục (phường Hoàn Kiếm) vừa cơ bản hoàn thành phân kỳ 1 việc chỉnh trang, giúp không gian tại khu vực hồ Hoàn Kiếm trở nên khang trang và tươi đẹp hơn.
  • Nghệ sĩ Tây Phong: “Con đường diễn và ca như một mạch ngầm thôi thúc”
    Mái tóc dài, trang phục lụng thụng và luôn xuất hiện trước công chúng với những màn trình diễn độc, lạ… đó là hình ảnh quen thuộc của nghệ sĩ Tây Phong dù là trên sân khấu kịch nói hay trong những chương trình nghệ thuật biểu diễn sắp đặt âm nhạc đương đại kết hợp hội họa. Với anh, mỗi vở diễn hay trích đoạn sân khấu đều là một lần sáng tạo mới, nơi người nghệ sĩ được đối diện với nhân vật, được sống trong cùng không gian, thời gian.
  • [Podcast] Đình Quán Giá – Nơi thờ phụng vị tướng quân thời Tiền Lý
    Theo dòng chảy của lịch sử Thủ đô ngàn năm văn hiến, Hoài Đức vẫn là miền quê in đậm dấu ấn văn hóa làng xã, nơi hội tụ những giá trị truyền thống làm nên bản sắc Đông Đô – Thăng Long – Hà Nội. Trong bức tranh di sản ấy, chúng ta không thể không nhắc tới đình Quán Giá. Di tích này không chỉ là nơi thờ tự linh thiêng mà còn phản ánh tinh thần đoàn kết cộng đồng, là không gian lưu giữ ký ức lịch sử, văn hóa và tín ngưỡng.
  • [Infographic] 4 nhóm học sinh được hỗ trợ chi phí học tập theo quy định mới
    Theo Nghị định 238/2025/NĐ-CP, ngoài các đối tượng được miễn, giảm học phí, có 4 nhóm trẻ em mầm non, học sinh phổ thông, học viên hệ giáo dục thường xuyên được hỗ trợ chi phí học tập, gồm nhóm các đối tượng: Mồ côi, khuyết tật, thuộc hộ nghèo hoặc đang học tại vùng đặc biệt khó khăn.
Đừng bỏ lỡ
Khoảng lặng với sen Hồ Tây
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO