Truyện

Tàu xuôi ra Bắc

Truyện ngắn của Hoàng Khánh Duy 22/07/2024 15:10

Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.

tau-xuoi-phuong-bac-_o.jpg
Minh họa của Lê Tiến Vượng

Tôi thoáng nhìn, không thấy bực bội khó chịu. Trang cũng vậy, cô nhìn tôi - vị khách lạ mà cô vừa mới quen, cười hiền.

- Anh xuống ga nào? - Trang hỏi.

- Ga Huế! Còn em?

- Em chưa biết.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Trang đẹp, nhưng trong mắt thẳm sâu nỗi buồn. Cô nhìn xa xăm qua ô cửa con tàu, ngắm những hàng cây vụt qua, những núi đồi nhấp nhô, làng mạc bình yên tỏa khói trong sớm mai sương mờ bảng lảng.

Tàu đang đi trên miền Trung mến thương - dải lụa mềm bên bờ sóng biển. Thỉnh thoảng, tàu tôi chạy qua cung đường ray cạnh biển. Tôi nhìn thấy muôn ngàn ngọn sóng trắng nhấp nhô trên mặt biển xanh. Đối diện với tôi, Trang vẫn đang say sưa cùng cảnh sắc nước non mình, nhưng trong mắt vẫn là một trời buồn rượi. Sự vô định của Trang khiến tôi nhớ đến mình của mấy năm về trước, khi ấy tôi còn trẻ, còn yếu mềm trước những sóng gió cuộc đời để rồi xách ba lô vào ga Sài Gòn trong một chiều mưa đổ, mua một tấm vé. “Đi đâu, anh?” - Cô nhân viên bán vé hỏi vội vì sau lưng tôi còn mấy người khác đang xếp hàng đợi. “Về Bắc” - Tôi đáp. “Tỉnh nào? Ga nào? Anh vui lòng nói cụ thể!”. “Hà Nội”. Thật tình lúc đó Hà Nội vang lên trong vô thức, bởi trên hành trình Nam - Bắc, Hà Nội là ga xa nhất. Trên đường đi, tôi muốn xuống đâu tùy thích.
Đó cũng là lần tôi ngồi chuyến tàu dài nhất trong đời, với một trái tim vỡ vụn.

Tôi hiểu tâm trạng của Trang lúc này, có những khoảnh khắc trong cuộc đời người ta vô định đến thế, như thể mình đang trôi trên một dòng nước, bồng bềnh cùng đám mây, không biết mình sẽ đi đâu và làm gì trong thời gian sắp tới.

Cảnh ngoài ô cửa đẹp, hệt như tranh vẽ. Mỗi năm tôi về Huế một lần, khi thì họp mặt bạn bè bên dòng sông Hương thơ mộng, khi đi công việc, hoặc... nhớ Huế thì về để xem “xứ Huế bây chừ có khác xưa”. Không hẹn hò trước với ai, cũng chẳng “phát tín hiệu” lên Facebook như ngày tôi còn trẻ, mỗi khi đi đâu lại canh góc để chụp những tấm ảnh thật đẹp “post” Facebook. Tôi cứ im lặng và đi, và trải lòng mình cùng non nước. Từ Sài Gòn ra Huế cũng mất gần một ngày ngồi tàu. Tôi gặp Trang ở đoạn Ninh Thuận - vùng đất của cát trắng và nắng cháy, của những vườn nho xum xuê bên đường tàu. Tôi nhớ nụ cười của Trang lúc mới vừa gặp tôi, nụ cười rất tươi - dù tôi biết Trang đang không thực vui trong lòng. Nụ cười của cô gái Chăm tỏa nắng.

Tàu vẫn đi trong tiếng còi ngân dài không trung. Ngày nắng đẹp, biển xanh thăm thẳm. Những ngọn núi hùng vĩ của miền Trung căng tròn như bầu ngực của cô gái xuân thì. Tôi ra căng tin ở toa cuối, mua vội hai cốc cà phê, một cho tôi, một mời Trang. Cô không từ chối. Uống cà phê chẳng những để đỡ buồn ngủ mà còn có khả năng “giải sầu” rất tốt.

- Trang biết không, ngày trước, có lần tôi ở trên tàu mấy ngày trời, nghe đủ mọi câu chuyện, qua nhiều miền đất khác nhau. Tự dưng tôi thấy mình trưởng thành. Đời còn nhiều điều vui, cớ gì lại u sầu bởi một chuyện từ trên trời rơi xuống.

Trang nhìn tôi đăm đăm, hiểu được tôi muốn nói gì với cô, vài sợi tóc hơi xoăn và hoe vàng xòa xuống vầng trán cao cao bánh mật.
Tàu vừa đỗ lại ít phút ở sân ga Sa Huỳnh để đón - tiễn khách. Nhìn những bóng người vội vã tiễn chân nhau trên sân ga, lòng tôi thoáng buồn. Cảnh đưa tiễn bao giờ cũng gieo vào lòng người những nỗi sầu miên viễn.

Tì khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay xòe ra hình cánh sen nâng khuôn mặt thon gọn và có chiều sâu, Trang khẽ khàng:

- Anh không phải là Trang, không phải là phụ nữ, anh không hiểu hết được nỗi lòng của người phụ nữ mới hạnh phúc đó, đã vội vàng vỡ tan.

Tôi lặng đi, chìm sâu vào câu chuyện của Trang. Không còn xem tôi là vị khách đi tàu mà cô vừa gặp trên hành trình xuôi về phương Bắc, Trang tâm sự những câu chuyện tưởng sẽ nhốt kín trong lòng rồi ném chìa khoá ra ngoài ô cửa. Quê hương Trang ở vùng duyên hải Nam Trung Bộ trung du và đồng bằng cát trắng, nắng cháy da người, vùng đất của những Tháp Chàm im lìm nghe thời gian trôi, nắng mưa phủ lên một màu thâm trầm, cổ kính. Ở cái tuổi không hẳn là trẻ, cũng chưa thể gọi là già - như tôi, Trang đã nếm trải những tháng ngày hạnh phúc nhất đời, bên một người thanh niên hiền lành, chất phác, suốt năm suốt tháng quanh quẩn trên những vườn nho, vườn táo, đợi đến mùa bội thu. Cây nho, cây táo anh trồng nức tiếng Nam Trung Bộ, thậm chí xuất khẩu ra nước ngoài. Đời Trang chẳng ước ao gì nhiều, ngoài việc sáng đưa anh ra đồng, chiều ngồi sau con xe cũ kỹ của anh đi ra bờ biển ngắm hoàng hôn buông, cát nhấp nhoáng lung linh dưới ánh chiều tà sót lại. Chỉ vậy thôi!

Nhưng rồi cuộc sống vốn có những biến động bất ngờ đã cuốn anh vào vòng xoáy của sự hiện đại. Những vườn nho, vườn táo dần dần được thay thế bằng khu đô thị; những đồi cát trắng mênh mang bị lấy đi, khung cảnh đổi thay ít nhiều. Lòng anh cũng dần đổi thay. Anh không còn thiết tha với cô gái Chăm vẫn tận tuỵ đợi chờ ngày về chung một nhà với anh, bên những cây trái xum xuê trong nắng vàng rực rỡ. Một ngày cô thấy anh về căn biệt thự trong khu đô thị mới cùng một cô gái khác, Trang biết mình không còn gì trong lòng anh. Người trai làn da bánh mật ngày nào giờ đã tách mình ra khỏi cảnh cũ, người xưa để sống một cuộc đời mới, chỉ riêng cô gái Chăm vẫn lặng lẽ nhặt và đếm lại những hạt ký ức cũ rơi, sợ mất mát, sợ vỡ nát.

- Giá mà lòng người cũng như là cát, có thể đo, đếm được, anh ạ!
Tôi vẫn còn đang chênh vênh trong câu chuyện của Trang, trong nắng gió của vùng Nam Trung Bộ. Đời vốn có nhiều biến đổi, tôi đã quen dần với chuyện đó, học cách chấp nhận điều đó. Có những người tưởng có thể sẽ song hành suốt đời, nhưng một lúc nào đó, trên hành trình vạn dặm sẽ lạc mất nhau, vì điều gì không rõ. Có những vùng đất tưởng sẽ giữ mãi hình ảnh đặc trưng như đồi cát, nắng vàng, những Tháp Chàm im lìm nghe mưa nắng... rồi cũng dần khoác lên mình tấm áo của đô thị hóa. Có thể Trang - một cô gái quê ngây thơ, con tim chưa từng có những vết nứt rạn - cảm thấy bất ngờ và đau xót, tan nát và mất mát, như tôi ngày ấy. Nhưng hành trình sắp tới, khi cô bước xa hơn khỏi những đồi cát trắng, những vườn nho, vườn táo quê mình, sẽ giúp Trang mạnh mẽ và bản lĩnh.

- Cảnh đẹp quá, Trang xem kìa! - Tôi chỉ tay, ngoài ô cửa, thiên nhiên đẹp như một kiệt tác.

- Đất nước mình càng đi càng thấy đẹp - Trang thủ thỉ.
Chúng tôi rời ghế ngồi, đi ra chỗ khớp nối hai toa tàu đứng để ngắm cảnh, thu vào mắt mình là muôn hình vạn trạng cảnh sắc của tự nhiên. Ở đó cũng có vài người đàn ông đang bá vai nhau, đứng rít thuốc.

- Trang đã quyết định được ga mà mình sẽ xuống hay chưa? - Tôi sực nhớ, hỏi cô.

- Vẫn chưa, nhưng có lẽ Trang sẽ đi ra Bắc. Chưa bao giờ Trang ra đó. Mẹ nói: ngoài Bắc đẹp và đậm chất văn hóa, anh ạ!

- Nên đi, Trang ạ! - Tôi khuyên - Đi để thấy nước mình đẹp, dân mình hiền hòa. Đi để trưởng thành, mạnh mẽ trước muôn vàn sóng gió.

- Còn anh, không lâu nữa tàu sẽ đến ga Huế! Chúng ta sắp sửa chia tay nhau rồi.

Tự dưng, tôi thấy đâu đó trong Trang vẩn lên niềm tiếc nuối. Và tôi cũng thế.

Đoàn tàu đang băng băng đi ngang qua thành phố Đà Nẵng. Ngoài ô cửa là thành phố hiện đại, sầm uất và đáng sống bậc nhất Việt Nam. Chút nữa thôi tàu sẽ qua đèo Hải Vân - nơi mà ba tôi thường ôm đàn guitar và hát về: “Đi dọc Việt Nam theo bánh con tàu quay. Qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi...”. Bài hát đã làm xao lòng biết bao thế hệ, cả tôi - thế hệ có thể xem là trẻ, vẫn thích và thường ngân nga trong mỗi chuyến đi xa bằng tàu.

- Sắp đến Huế rồi Trang ạ! Một lúc nào đó, Trang ghé Huế nhé! Huế có khả năng “chữa lành” tâm hồn chúng mình nữa đấy.
Trang cười. Nụ cười của cô gái Chăm lại tỏa nắng khiến tim tôi ấm áp.

Qua vịnh Lăng Cô, tàu đi về thành phố Huế. Tôi thầm ước con tàu đi chậm thêm chút nữa để tôi được gần Trang, được xoa dịu tâm hồn đầy vết xước của Trang, được kể cho Trang nghe những câu chuyện của mình để cô thấy vẫn còn biết bao tâm hồn chênh vênh như cô nhưng vẫn bước qua được trăm chiều khó khăn, giông tố.

“Kính thưa quý khách, đoàn tàu mang số hiệu SE sắp về đến ga Huế... Huế là thành phố xinh đẹp nằm bên bờ sông Hương hữu tình...” - Giọng cô phát thanh viên vang vang trên loa báo hiệu đoàn tàu sắp dừng bánh ở ga Huế.

- Thôi, chào Trang, anh xuống nhé! Hẹn gặp Trang vào một dịp khác. Chắc chắn rồi! Khi đó, Trang sẽ mạnh mẽ hơn... - Tôi nói vậy, bùi ngùi.

Thoáng thấy mắt Trang buồn.

Tôi quảy ba lô, đi lang thang trên sân ga Huế một trưa lắm nắng! Ga Huế vẫn giữ dáng vẻ một nhà ga cổ, màu đỏ son, màu của cung đình sang trọng thuở nào còn lưu dấu.

Bỗng tôi nghe sau lưng mình có tiếng vọng quen, ngọt và thanh như cơn gió mát lành thổi ngang qua mùa nắng Huế:

- Anh ơi! Anh... đợi Trang với. Trang không ra Bắc mà xuống Huế với anh...

Tôi ngạc nhiên ngoái lại, thấy Trang cười. Nụ cười tươi rói trên màu da bánh mật của cô. Tim tôi se lại.

Trong nắng Huế, dưới tán cây phủ rợp con đường Lê Lợi dọc bờ sông Hương, chúng tôi khẽ đi bên nhau, không nói gì, nhưng thấy những vết xước nứt trong tâm hồn được khâu lành. Và Huế xoa dịu đi cơn đau của Trang - cơn đau không đáng nhớ.

Tôi khe khẽ hát: “Chiều mưa trên Kinh đô Huế. Tiếng mưa còn vương kỷ niệm. Ngày quen nhau dưới chân Thiên Mụ em còn nhớ không...”.

Mà nắng Huế vẫn đầy...

Bài liên quan
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
(0) Bình luận
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
  • Tình già
    Gió rít từng cơn rải những hạt mưa to rào rào vào cái vách lá dừa nhà ông già Tám làm cho con Lu đang khoanh tròn trong bếp tro giật mình ngái ngủ. Cơn giông cuối ngày làm cho đám cây mì trước nhà lúc la lúc lắc như uống từng giọt mưa sau những ngày nắng hạn kéo dài héo rũ.
  • Bầu Trời và Mặt Đất
    Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.
  • Mùa hoa biên giới
    Sau những ngày vất vả ngược xuôi với các vụ việc, hôm nay Ban mới có một ngày rảnh rỗi. Nhớ tới lời hứa với Hoa, nhớ tới lũ trẻ trên điểm trường ở Nậm Mo Phí, Sín Thầu, nơi Hoa dạy. Ban mua một ba lô quà bánh, ít mì tôm, thịt hộp cho lũ trẻ và đặc biệt mua cho Hoa một tấm áo mới.
  • Mai nở vì ai
    Từ Huệ Phần (hội viên Hội nhà văn Thượng Hải, Ban Thường trực Trung Quốc Vi hình Tiểu thuyết Học hội) là một nhà văn đương đại Trung Quốc chuyên sáng tác truyện ngắn mini và tản văn. Nhiều tác phẩm của bà được tuyển chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn và các tập tinh tuyển toàn quốc hằng năm. Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu một truyện ngắn của bà qua bản dịch của dịch giả Châu Hải Đường.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
  • Đêm hồ Gươm kỳ diệu
    Sáng rực, lung linh, huyền ảo, thơ mộng - những vòm cây ven hồ sẫm tối nhả ra muôn ngàn trái quả nhấp nhánh như trong một đêm địa đàng, một vườn cổ tích. Ấy chính là quang cảnh hồ Gươm những ngày lễ Tết trong ký ức tuổi thơ tôi.
  • Năm Du lịch Quốc gia 2025: “Huế - kinh đô văn hóa sáng tạo” và quảng bá các giá trị văn hóa Việt Nam
    Năm Du lịch Quốc gia 2025 tại tỉnh Thừa Thiên Huế giới thiệu và quảng bá các giá trị văn hóa vật thể, phi vật thể, tài nguyên và sản phẩm du lịch đặc sắc của Việt Nam.
  • Đề nghị công nhận ấn vàng "Hoàng đế chi bảo" là bảo vật quốc gia
    UBND tỉnh Bắc Ninh đề nghị Bộ VHTT&DL xem xét, báo cáo Hội đồng thẩm định hiện vật trình Thủ tướng Chính phủ công nhận bảo vật quốc gia cho ấn vàng “Hoàng đế chi bảo”.
  • Hà Nội nhận giải thưởng “Thành phố ẩm thực hàng đầu thế giới”
    Giải thưởng Ẩm thực thế giới (World Culinary Awards) lần thứ 5 đã chính thức công bố danh sách giải thưởng năm 2024. Thủ đô Hà Nội giành 2 giải thưởng “Thành phố ẩm thực hàng đầu thế giới” và “Thành phố ẩm thực hàng đầu châu Á”.
  • Hơn 100 nghệ sĩ trong nước và quốc tế tham dự "Tuần lễ Múa Việt Nam 2024"
    Diễn ra từ 13 - 15/10, "Tuần lễ Múa Việt Nam 2024" có sự tham dự của 8 đoàn nghệ thuật với hơn 100 nghệ sĩ, trong đó có cả các nghệ sĩ đến từ Thuỵ Điển, Nhật... đây là sân chơi nhằm tôn vinh nghệ thuật múa trong bối cảnh phát triển chung đa chiều và toàn cầu hóa.
  • Bên cây lộc vừng Hồ Gươm
    Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Bên cây lộc vừng Hồ Gươm của tác giả Nguyễn Thanh Kim nhân dịp kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954-10/10/2024)
  • 70 năm văn học Thủ đô nhìn từ thế hệ và thành tựu
    Hội Nhà văn Hà Nội hiện nay có gần 700 hội viên thuộc các ngành sáng tác thơ, văn, lý luận phê bình, dịch thuật và khảo cứu. Chưa có một thống kê cụ thể và đầy đủ số lượng các nhà văn chuyên môn hóa sáng tác khi lựa chọn thể loại văn học nhưng ước tính thì số người làm thơ và viết văn xuôi là không bên nào áp đảo bên nào. Nói hình ảnh thì thơ và văn xuôi là hai dòng chủ lưu thao thiết chảy tạo nên diện mạo cũng như khí sắc văn học Thủ đô trong vòng bảy thập kỷ qua (1954-2024). Đặc điểm của đội ngũ nhà văn Hà Nội thường là “2 trong 1” (vừa là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Hội Nhà văn Hà Nội). Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi Hà Nội là Thủ đô với ưu thế tập trung tinh hoa, hội tụ và lan tỏa các giá trị văn hóa, văn học nghệ thuật của cả nước. Tạo tác nên thành tựu văn học Thủ đô qua các chặng đường văn từ 1954 - 2024 là sự nỗ lực của các thế hệ nhà văn, theo quy luật tre già măng mọc.
  • [Podcast] Ô Quan Chưởng – Cửa ô duy nhất còn lại của kinh thành Thăng Long
    Ô Quan Chưởng là một cửa ô của Hà Nội xưa, nằm ở phía Đông của toà thành đất bao quanh Kinh thành Thăng Long, được xây dựng vào năm Cảnh Hưng thứ 10 (1749), đến năm Gia Long thứ ba (1817) được xây dựng lại và giữ nguyên kiểu cách đến ngày nay. Đây là một trong 21 cửa ô còn sót lại của thành Thăng Long cũ, là di tích đã được xếp hạng năm 1995. Ngày nay hầu hết các cửa ô khác chỉ còn lưu lại địa danh sau này trở thành tên gọi của phường phố như Ô Chợ Dừa, Ô Cầu Giấy ….
  • Chuyện ở hàng nước mắm
    Những năm 1958 - 1959, Hà Nội chưa bước vào nền kinh tế bao cấp, các cửa hàng tư nhân lâu đời vẫn hoạt động buôn bán ở khắp các phố phường. Dạo ấy, tôi đã bảy, tám tuổi nên thường được bà ngoại và mẹ sai đi mua những đồ lặt vặt cho gia đình.
  • “Hồi sinh” ở di tích lịch sử cấp Quốc gia A So Airport
    Sau khi được khắc phục hậu quả chất độc hóa học, khu vực sân bay A So (huyện A Lưới, Thừa Thiên Huế) đã đảm bảo an toàn và tạo điều kiện phát triển kinh tế - xã hội của địa phương.
Tàu xuôi ra Bắc
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO