Truyện

Bầu Trời và Mặt Đất

Trần Vĩnh Kiên (Lớp 6C, Trường Amsterdam Hà Nội) 21:51 09/06/2024

Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.

boy-looking-stars-sky_738906-841.jpg

Cho đến một ngày nọ, các sinh vật dần trở nên đông đúc và cần chỗ rộng lớn để sinh sôi nhưng vì Bầu Trời và Mặt Đất luôn ở cạnh nhau nên chúng không thể phát triển. Những bạn cây nhỏ phàn nàn: “Các cậu ở gần nhau vậy thì làm sao chúng tớ có chỗ để vươn mình đón Gió và Ánh Nắng được”. Các chú chim ở gần đó cũng nói: “Đúng đấy các cậu nên rời xa nhau một tí để chúng tớ còn có thể bay lên thật cao chứ”!

Mặt Đất và Bầu Trời lưu luyến không muốn rời xa nhau. Họ vẫn đang băn khoăn thì bỗng bác Núi nhẹ nhàng nói: “Bác nghĩ các cháu đã đến lúc phải tách rời nhau rồi. Bác bây giờ cũng không có chỗ để ngồi nếu các cháu luôn ở cạnh nhau”.

Bầu Trời bèn đáp: “Nhưng bọn cháu... là bạn của nhau mà, chúng cháu không muốn rời xa nhau đâu”.

Bác Núi lại ôn tồn: “Bác biết các cháu là những người bạn thân của nhau nhưng hãy nhìn những người bạn khác xem, chúng còn không có chỗ để sinh sống, không được tự do bay lượn”.

Mặt Đất và Bầu Trời thở dài tiếc nuối nhưng vì sự sống tốt đẹp của tất cả các sinh vật mà cả hai đành phải tạm biệt nhau. Trên cao kia, Bầu Trời nhớ Mặt Đất đến nỗi ban đêm phải nhờ Vầng Trăng an ủi bằng ánh sáng bạc dịu dàng. Hiểu được nỗi buồn của Bầu Trời và Mặt Đất, Vầng Trăng liền gợi ý cho Bầu Trời: “Hay là cháu hãy thử tìm những người có thể giúp cháu gửi thư cho Mặt Đất”?

-“Ồ! Một ý kiến thật tuyệt vời. Cháu sẽ thử ạ!”, Bầu Trời trả lời.

Ở dưới, Mặt Đất cũng hỏi han từng người qua lại, mong có thể gửi những lời nhắn nhủ tới người bạn ở nơi xa. Mặt Đất nhờ anh Hươu cao cổ giúp đỡ, nhưng lên tận đỉnh núi cao mà vẫn không gặp được Bầu Trời, anh lắc đầu: “Bầu Trời ở cao quá anh không với đến được”.

Trên cao, Bầu Trời tìm nhờ chị Mây: “Các chị ơi, các chị giúp em đưa lá thư này cho Mặt Đất được không?”. Đám Mây vui vẻ nhận lời nhưng Mặt Đất xa quá, Đám Mây không thể xuống tới thấp như vậy được.

Bầu Trời và Mặt Đất đều thất vọng và buồn rầu. Nhưng không vì vậy mà họ bỏ cuộc. Một ngày nọ, Mặt Đất bỗng thấy bác cây Đa đang đung đưa. Những chiếc lá của bác cũng xào xạc. Mặt Đất thấy lạ bèn hỏi bác Đa: “Bác ơi, sao cành lá của bác lại đung đưa như đang nhảy múa thế ạ”?

Bác bèn cười nhẹ rồi trả lời: “À... Đó là nhờ Gió đấy cháu ạ. Bác nghe nói cháu đang muốn gửi thư cho Bầu Trời đúng không? Bác nghĩ người bạn Gió của bác có thể giúp cháu đấy”!

Mặt Đất mừng rỡ đi tìm gặp Gió và kể cho cậu ta về câu chuyện của mình. Nghe xong Gió cũng rưng rưng xúc động trước tình bạn cao cả của hai bạn, vì sự sống của cả thế giới mà phải xa nhau. Gió hứa nhất định sẽ giúp đỡ Mặt Đất. Gió cầm theo lá thư và bay vút đi. Mặt Đất và Bác Đa ngước nhìn theo, tràn đầy hi vọng.

Gió rất nhanh đã bay lên cao nhưng lại không thấy Bầu Trời đâu. Cậu tìm mãi tìm mãi. May mắn cậu đã tìm được chị Mây. Cậu liền hỏi chị: “Chị ơi, chị có biết Bầu Trời đang ở đâu không ạ? Em cần trao bức thư của Mặt Đất cho bạn ấy”.

Chị Mây hồ hởi: “Ôi, thật tốt biết bao! Bầu Trời chắc sẽ vui lắm đấy. Bạn ấy ở ngay kia thôi”.

Theo lời hướng dẫn của chị Mây, Gió lại bay vút đi. Cuối cùng cũng tìm được Bầu Trời.

Nhận được thư của Mặt Đất, Bầu Trời nhảy cẫng lên vì vui sướng, cười khúc khích tạo thành tia chớp nhỏ sau đó cảm ơn Gió rối rít.

Bầu trời cũng nhờ Gió mang bức thư của mình gửi về cho Mặt Đất. Sau bao lâu được gặp dòng chữ quen thuộc của người bạn thân, Mặt Đất vô cùng xúc động. Cậu cũng cảm ơn Gió rối rít.

Từ đó, những chuyến đi của Gió lại bận rộn hơn, hối hả hơn với nhiệm vụ của một bưu tá. Và không chỉ Bầu Trời và Mặt Đất, những bức thư của Hươu và Mây, Thỏ và Ngôi Sao, của mọi đôi bạn giữa trời và đất đều được Gió mang đi thật xa…

Bài liên quan
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
(0) Bình luận
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
  • Trên đỉnh gió
    Không lãng mạn như hình dung, chiếc tàu chở Lam từ bến cảng thành phố ra đảo chính là “tàu há mồm” có niên đại còn nhiều hơn tuổi của cô. Thủy thủ trên tàu lại càng không như cô vẫn thường tưởng tượng về những chàng lính hải quân đẹp trai, từng trải với trái tim nồng nàn và tâm hồn cực kì bay bổng.
  • Tàu xuôi ra Bắc
    Ba năm trước, tôi gặp Trang trên chuyến tàu mang số hiệu SE đang di chuyển từ miền Nam ra miền Bắc. Lúc đó, tôi ngồi đối diện với Trang ở toa ghế ngồi - toa thường dành cho người đi chặng ngắn. Trong toa xộc lên mùi thuốc lá, mùi dầu gió xanh, mùi bồ kết phảng phất từ mái tóc của mấy người đàn bà và mùi của vô số thứ hàng hóa trên sàn toa.
  • Những hòn đá
    Không ai biết tại sao những người lạ lại chuyển thẳng vào cư trú trong cái làng bẩn thỉu, gồ ghề những đá là đá và quanh năm gió quật. Vợ chồng người lạ nọ đã mua một lâu đài đổ nát nằm trên đồi, sừng sững ở đó từ thuở ấu thơ của họ, và nó thuộc về ngôi làng.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Truyện ngắn: Xa - gần & tình yêu
    Reng. Reng. Reng. Là tiếng chuông điện thoại chứ không phải báo thức. Thơ giật mình, một lo lắng vơ vẩn cồn lên. Từ ngày ba mất, cô vốn sợ những tiếng chuông điện thoại vào những giờ bất thường, sáng sớm hoặc là tối khuya. Nhìn thấy số của Yên, Thơ hơi bất ngờ. Chưa bao giờ cô ấy gọi cho cô vào giờ này...
  • "Đám cưới chuột" lên sân khấu xiếc
    Chiều 13/12, Nhà hát Nghệ thuật xiếc và tạp kỹ Hà Nội đã tổ chức họp báo, giới thiệu vở diễn "Đám cưới chuột", vở diễn lấy cảm hứng từ bức tranh dân gian Đông Hồ chuẩn bị ra mắt khán giả...
  • Phi công Nguyễn Đức Soát ra mắt sách kể chuyện hồi ức “đời bay”
    Hướng tới kỷ niệm 80 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam (22/12/1944 – 22/12/2024), Nhà xuất bản Trẻ ra mắt bạn đọc cuốn sách “Bầu trời - Trường đại học của tôi” của Trung tướng Nguyễn Đức Soát.
  • Lịch nghỉ học kỳ I và nghỉ Tết Dương lịch 2025 của học sinh
    Bộ GD&ĐT đã công bố lịch nghỉ Tết dương lịch năm 2025 và lịch nghỉ học kỳ một của học sinh cả nước.
  • Cơ sở định vị mục tiêu, vận hội lịch sử đưa đất nước bước vào Kỷ nguyên mới - Kỷ nguyên vươn mình của dân tộc
    Tổng Bí thư Tô Lâm trong các bài viết, bài nói gần đây đã nhấn mạnh đây là thời điểm Việt Nam “hội tụ” tổng hòa các lợi thế, sức mạnh để đưa đất nước bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên vươn mình của dân tộc tiếp sau kỷ nguyên độc lập, tự do, xây dựng chủ nghĩa xã hội và kỷ nguyên đổi mới. Đồng chí Tổng Bí thư đã chỉ rõ cơ sở định vị mục tiêu, vận hội lịch sử đưa đất nước bước vào Kỷ nguyên mới - Kỷ nguyên vươn mình của dân tộc.
Đừng bỏ lỡ
Bầu Trời và Mặt Đất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO