Truyện

Bầu Trời và Mặt Đất

Trần Vĩnh Kiên (Lớp 6C, Trường Amsterdam Hà Nội) 21:51 09/06/2024

Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.

boy-looking-stars-sky_738906-841.jpg

Cho đến một ngày nọ, các sinh vật dần trở nên đông đúc và cần chỗ rộng lớn để sinh sôi nhưng vì Bầu Trời và Mặt Đất luôn ở cạnh nhau nên chúng không thể phát triển. Những bạn cây nhỏ phàn nàn: “Các cậu ở gần nhau vậy thì làm sao chúng tớ có chỗ để vươn mình đón Gió và Ánh Nắng được”. Các chú chim ở gần đó cũng nói: “Đúng đấy các cậu nên rời xa nhau một tí để chúng tớ còn có thể bay lên thật cao chứ”!

Mặt Đất và Bầu Trời lưu luyến không muốn rời xa nhau. Họ vẫn đang băn khoăn thì bỗng bác Núi nhẹ nhàng nói: “Bác nghĩ các cháu đã đến lúc phải tách rời nhau rồi. Bác bây giờ cũng không có chỗ để ngồi nếu các cháu luôn ở cạnh nhau”.

Bầu Trời bèn đáp: “Nhưng bọn cháu... là bạn của nhau mà, chúng cháu không muốn rời xa nhau đâu”.

Bác Núi lại ôn tồn: “Bác biết các cháu là những người bạn thân của nhau nhưng hãy nhìn những người bạn khác xem, chúng còn không có chỗ để sinh sống, không được tự do bay lượn”.

Mặt Đất và Bầu Trời thở dài tiếc nuối nhưng vì sự sống tốt đẹp của tất cả các sinh vật mà cả hai đành phải tạm biệt nhau. Trên cao kia, Bầu Trời nhớ Mặt Đất đến nỗi ban đêm phải nhờ Vầng Trăng an ủi bằng ánh sáng bạc dịu dàng. Hiểu được nỗi buồn của Bầu Trời và Mặt Đất, Vầng Trăng liền gợi ý cho Bầu Trời: “Hay là cháu hãy thử tìm những người có thể giúp cháu gửi thư cho Mặt Đất”?

-“Ồ! Một ý kiến thật tuyệt vời. Cháu sẽ thử ạ!”, Bầu Trời trả lời.

Ở dưới, Mặt Đất cũng hỏi han từng người qua lại, mong có thể gửi những lời nhắn nhủ tới người bạn ở nơi xa. Mặt Đất nhờ anh Hươu cao cổ giúp đỡ, nhưng lên tận đỉnh núi cao mà vẫn không gặp được Bầu Trời, anh lắc đầu: “Bầu Trời ở cao quá anh không với đến được”.

Trên cao, Bầu Trời tìm nhờ chị Mây: “Các chị ơi, các chị giúp em đưa lá thư này cho Mặt Đất được không?”. Đám Mây vui vẻ nhận lời nhưng Mặt Đất xa quá, Đám Mây không thể xuống tới thấp như vậy được.

Bầu Trời và Mặt Đất đều thất vọng và buồn rầu. Nhưng không vì vậy mà họ bỏ cuộc. Một ngày nọ, Mặt Đất bỗng thấy bác cây Đa đang đung đưa. Những chiếc lá của bác cũng xào xạc. Mặt Đất thấy lạ bèn hỏi bác Đa: “Bác ơi, sao cành lá của bác lại đung đưa như đang nhảy múa thế ạ”?

Bác bèn cười nhẹ rồi trả lời: “À... Đó là nhờ Gió đấy cháu ạ. Bác nghe nói cháu đang muốn gửi thư cho Bầu Trời đúng không? Bác nghĩ người bạn Gió của bác có thể giúp cháu đấy”!

Mặt Đất mừng rỡ đi tìm gặp Gió và kể cho cậu ta về câu chuyện của mình. Nghe xong Gió cũng rưng rưng xúc động trước tình bạn cao cả của hai bạn, vì sự sống của cả thế giới mà phải xa nhau. Gió hứa nhất định sẽ giúp đỡ Mặt Đất. Gió cầm theo lá thư và bay vút đi. Mặt Đất và Bác Đa ngước nhìn theo, tràn đầy hi vọng.

Gió rất nhanh đã bay lên cao nhưng lại không thấy Bầu Trời đâu. Cậu tìm mãi tìm mãi. May mắn cậu đã tìm được chị Mây. Cậu liền hỏi chị: “Chị ơi, chị có biết Bầu Trời đang ở đâu không ạ? Em cần trao bức thư của Mặt Đất cho bạn ấy”.

Chị Mây hồ hởi: “Ôi, thật tốt biết bao! Bầu Trời chắc sẽ vui lắm đấy. Bạn ấy ở ngay kia thôi”.

Theo lời hướng dẫn của chị Mây, Gió lại bay vút đi. Cuối cùng cũng tìm được Bầu Trời.

Nhận được thư của Mặt Đất, Bầu Trời nhảy cẫng lên vì vui sướng, cười khúc khích tạo thành tia chớp nhỏ sau đó cảm ơn Gió rối rít.

Bầu trời cũng nhờ Gió mang bức thư của mình gửi về cho Mặt Đất. Sau bao lâu được gặp dòng chữ quen thuộc của người bạn thân, Mặt Đất vô cùng xúc động. Cậu cũng cảm ơn Gió rối rít.

Từ đó, những chuyến đi của Gió lại bận rộn hơn, hối hả hơn với nhiệm vụ của một bưu tá. Và không chỉ Bầu Trời và Mặt Đất, những bức thư của Hươu và Mây, Thỏ và Ngôi Sao, của mọi đôi bạn giữa trời và đất đều được Gió mang đi thật xa…

Bài liên quan
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
(0) Bình luận
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • Ăn Tết nay yêu Tết xưa
    Đợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp đã luồn qua khe cửa, bà Ngân thoáng rùng mình khi trở dậy vào sáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới.
  • Lễ phạt vạ
    Ba ngày nữa là đến giao thừa mà Cầm Bá Cường chưa thể về nhà. Đã vậy anh còn mắc vạ trưởng bản, phải chịu phạt. Ký túc xá giáo viên ở Mường Lôm giờ đây còn mỗi mình anh. Ôi chao là buồn! Cầm Bá Cường nhìn ra khoảng sân ký túc xá.
  • Họp lớp
    Tôi bước vào lớp, có lẽ tôi là người đến cuối cùng, bởi trong lớp đã kín gần hết chỗ ngồi, chỉ còn trống một chỗ ở cuối dãy bàn bên phải. Hơi ngượng vì đến muộn nên tôi ngần ngừ trước cửa mấy giây.
  • Sen quán
    Loay hoay mãi chị mới cởi nổi bộ khuy áo. Cái áo cánh nâu bà ngoại để lại. May sao áo của bà không chỉ vừa mà như muốn vẽ lại những đường cong đẹp nhất của chị. Chị là người Hà Nội. Mẹ không biết cụ tổ đến Hà Nội từ bao giờ mà chỉ biết và kể chuyện từ đời ông bà ngoại. Rằng ông ngoại từng là nhà buôn vải lụa còn bà là ca nương ca trù nổi tiếng ở đất kinh kỳ.
  • Một giấc mơ xa
    Vân nằm duỗi chân ở sofa, nghe đài mà hai con mắt cứ ríu lại. Jim và Coen vừa theo bố chúng ra ngoài. Ở thị trấn này, trẻ em và những chú cún luôn được thỏa thích dạo chơi. Ánh nắng của buổi sáng đẹp trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa khiến Vân không nỡ ngủ vùi. Cô sống cùng gia đình chồng ở một vùng phía đông Hà Lan, nơi mà cuối tuần nghe nói mình đi dạo là biết sắp được chở vào rừng. Sáng này nếu không thấy mệt trong người thì cũng đã…
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • [Podcast] Truyện ngắn: Duyên nợ mai vàng (Kỳ 2)
    "Chẳng có điều gì là không thể. Cơ bản là ta có thực sự muốn hay không!”. Nếu với ai đó thì đây quả là một hành động bộc phát điên rồ, nhưng tôi thì hoàn toàn nhận thức rõ điều mà tôi đang làm. “Cancel” tất cả những hợp đồng công việc mang đến nhiều lợi lộc cho tôi chỉ vì một bức ảnh trên màn hình máy tính vô tình đập vào mắt nhưng có sức hút với tôi rất mãnh liệt...
  • Thiền đào
    Chàng vẫn âm thầm dõi theo những bài viết của nàng và không bỏ sót bất kỳ phóng sự nào về nàng. Đôi mắt nàng khi bảy tuổi hay của bây giờ vẫn vậy. Xoáy xiết, ám ảnh. Nhấn chàng xuống đỉnh vực. Vẫy vùng. Ngộp thở. Toàn thân không trọng lượng. Đôi vực sâu đồng tử đã xoáy chàng đến một nơi quen thuộc. Là dinh đào, khi ấy chàng đang ở tuổi mười ba.
  • [Video] Rộn ràng sắc xuân chùa Bối Khê - Di tích Quốc gia đặc biệt của Thủ đô
    Sáng ngày 7/2 (tức mùng 10 tháng Giêng năm Ất Tỵ), Huyện uỷ - HĐND – UBND – Ủy ban MTTQ Việt Nam huyện Thanh Oai đã long trọng tổ chức Lễ đón nhận Bằng xếp hạng Di tích quốc gia đặc biệt chùa Bối Khê, đồng thời khai hội chùa Bối Khê xuân Ất Tỵ 2025 với nhiều hoạt động đặc sắc.
  • Hà Nội kiến nghị Thủ tướng giao thực hiện dự án xây cầu Ngọc Hồi
    UBND TP Hà Nội đã có công văn số 326/UBND-ĐT ngày 4/2 gửi Thủ tướng Chính phủ về việc giao cơ quan chủ quản thực hiện Dự án đầu tư xây dựng cầu Ngọc Hồi và đường dẫn hai đầu kết nối TP Hà Nội và tỉnh Hưng Yên.
  • Hà Nội công khai danh sách hơn 2.700 cơ sở mầm non độc lập
    Sở Giáo dục và Đào tạo Hà Nội vừa công khai danh sách cơ sở mầm non độc lập được cấp phép, giúp phụ huynh có thông tin để lựa chọn nơi gửi trẻ.
Đừng bỏ lỡ
Bầu Trời và Mặt Đất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO