Truyện

Bầu Trời và Mặt Đất

Trần Vĩnh Kiên (Lớp 6C, Trường Amsterdam Hà Nội) 21:51 09/06/2024

Ngày xửa ngày xưa, đã từ rất lâu, Bầu Trời và Mặt Đất là hai người bạn. Họ thân với nhau lắm. Ngày ngày họ cùng chơi đùa, nói chuyện, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cho nhau.

boy-looking-stars-sky_738906-841.jpg

Cho đến một ngày nọ, các sinh vật dần trở nên đông đúc và cần chỗ rộng lớn để sinh sôi nhưng vì Bầu Trời và Mặt Đất luôn ở cạnh nhau nên chúng không thể phát triển. Những bạn cây nhỏ phàn nàn: “Các cậu ở gần nhau vậy thì làm sao chúng tớ có chỗ để vươn mình đón Gió và Ánh Nắng được”. Các chú chim ở gần đó cũng nói: “Đúng đấy các cậu nên rời xa nhau một tí để chúng tớ còn có thể bay lên thật cao chứ”!

Mặt Đất và Bầu Trời lưu luyến không muốn rời xa nhau. Họ vẫn đang băn khoăn thì bỗng bác Núi nhẹ nhàng nói: “Bác nghĩ các cháu đã đến lúc phải tách rời nhau rồi. Bác bây giờ cũng không có chỗ để ngồi nếu các cháu luôn ở cạnh nhau”.

Bầu Trời bèn đáp: “Nhưng bọn cháu... là bạn của nhau mà, chúng cháu không muốn rời xa nhau đâu”.

Bác Núi lại ôn tồn: “Bác biết các cháu là những người bạn thân của nhau nhưng hãy nhìn những người bạn khác xem, chúng còn không có chỗ để sinh sống, không được tự do bay lượn”.

Mặt Đất và Bầu Trời thở dài tiếc nuối nhưng vì sự sống tốt đẹp của tất cả các sinh vật mà cả hai đành phải tạm biệt nhau. Trên cao kia, Bầu Trời nhớ Mặt Đất đến nỗi ban đêm phải nhờ Vầng Trăng an ủi bằng ánh sáng bạc dịu dàng. Hiểu được nỗi buồn của Bầu Trời và Mặt Đất, Vầng Trăng liền gợi ý cho Bầu Trời: “Hay là cháu hãy thử tìm những người có thể giúp cháu gửi thư cho Mặt Đất”?

-“Ồ! Một ý kiến thật tuyệt vời. Cháu sẽ thử ạ!”, Bầu Trời trả lời.

Ở dưới, Mặt Đất cũng hỏi han từng người qua lại, mong có thể gửi những lời nhắn nhủ tới người bạn ở nơi xa. Mặt Đất nhờ anh Hươu cao cổ giúp đỡ, nhưng lên tận đỉnh núi cao mà vẫn không gặp được Bầu Trời, anh lắc đầu: “Bầu Trời ở cao quá anh không với đến được”.

Trên cao, Bầu Trời tìm nhờ chị Mây: “Các chị ơi, các chị giúp em đưa lá thư này cho Mặt Đất được không?”. Đám Mây vui vẻ nhận lời nhưng Mặt Đất xa quá, Đám Mây không thể xuống tới thấp như vậy được.

Bầu Trời và Mặt Đất đều thất vọng và buồn rầu. Nhưng không vì vậy mà họ bỏ cuộc. Một ngày nọ, Mặt Đất bỗng thấy bác cây Đa đang đung đưa. Những chiếc lá của bác cũng xào xạc. Mặt Đất thấy lạ bèn hỏi bác Đa: “Bác ơi, sao cành lá của bác lại đung đưa như đang nhảy múa thế ạ”?

Bác bèn cười nhẹ rồi trả lời: “À... Đó là nhờ Gió đấy cháu ạ. Bác nghe nói cháu đang muốn gửi thư cho Bầu Trời đúng không? Bác nghĩ người bạn Gió của bác có thể giúp cháu đấy”!

Mặt Đất mừng rỡ đi tìm gặp Gió và kể cho cậu ta về câu chuyện của mình. Nghe xong Gió cũng rưng rưng xúc động trước tình bạn cao cả của hai bạn, vì sự sống của cả thế giới mà phải xa nhau. Gió hứa nhất định sẽ giúp đỡ Mặt Đất. Gió cầm theo lá thư và bay vút đi. Mặt Đất và Bác Đa ngước nhìn theo, tràn đầy hi vọng.

Gió rất nhanh đã bay lên cao nhưng lại không thấy Bầu Trời đâu. Cậu tìm mãi tìm mãi. May mắn cậu đã tìm được chị Mây. Cậu liền hỏi chị: “Chị ơi, chị có biết Bầu Trời đang ở đâu không ạ? Em cần trao bức thư của Mặt Đất cho bạn ấy”.

Chị Mây hồ hởi: “Ôi, thật tốt biết bao! Bầu Trời chắc sẽ vui lắm đấy. Bạn ấy ở ngay kia thôi”.

Theo lời hướng dẫn của chị Mây, Gió lại bay vút đi. Cuối cùng cũng tìm được Bầu Trời.

Nhận được thư của Mặt Đất, Bầu Trời nhảy cẫng lên vì vui sướng, cười khúc khích tạo thành tia chớp nhỏ sau đó cảm ơn Gió rối rít.

Bầu trời cũng nhờ Gió mang bức thư của mình gửi về cho Mặt Đất. Sau bao lâu được gặp dòng chữ quen thuộc của người bạn thân, Mặt Đất vô cùng xúc động. Cậu cũng cảm ơn Gió rối rít.

Từ đó, những chuyến đi của Gió lại bận rộn hơn, hối hả hơn với nhiệm vụ của một bưu tá. Và không chỉ Bầu Trời và Mặt Đất, những bức thư của Hươu và Mây, Thỏ và Ngôi Sao, của mọi đôi bạn giữa trời và đất đều được Gió mang đi thật xa…

Bài liên quan
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
(0) Bình luận
  • Mùa hoa biên giới
    Sau những ngày vất vả ngược xuôi với các vụ việc, hôm nay Ban mới có một ngày rảnh rỗi. Nhớ tới lời hứa với Hoa, nhớ tới lũ trẻ trên điểm trường ở Nậm Mo Phí, Sín Thầu, nơi Hoa dạy. Ban mua một ba lô quà bánh, ít mì tôm, thịt hộp cho lũ trẻ và đặc biệt mua cho Hoa một tấm áo mới.
  • Mai nở vì ai
    Từ Huệ Phần (hội viên Hội nhà văn Thượng Hải, Ban Thường trực Trung Quốc Vi hình Tiểu thuyết Học hội) là một nhà văn đương đại Trung Quốc chuyên sáng tác truyện ngắn mini và tản văn. Nhiều tác phẩm của bà được tuyển chọn vào sách giáo khoa Ngữ văn và các tập tinh tuyển toàn quốc hằng năm. Người Hà Nội xin trân trọng giới thiệu một truyện ngắn của bà qua bản dịch của dịch giả Châu Hải Đường.
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Bầu Trời và Mặt Đất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO